Long Thiên vỗ vỗ bờ vai cậu ta an ủi: “Yên tâm, có tớ ở đây cô ấy sẽ không có chuyện gì”

Vẻ mặt Long Bách tràn đầy nghỉ hoặc kéo cậu †a qua một bên, nhìn nhìn Mạc Minh Húc rồi lặng lẽ nói: “Anh, vừa rồi có phải Lư Tử Tín gọi Mạc Hân Hy là mẹ hay không? Đây là chuyện thế nào?”

Long Thiên liếc nhìn cậu ta một cái, trịnh trọng phản bác lại em trai: “Em nghe nhầm rồi, cậu ta gọi là côi”

“Vậy sao? Nhưng rõ ràng em nghe thấy cậu ta gọi là mẹ mà?” Long Bách nhíu mày, có chút không xác định Long Thiên thở dài: “Em thật sự đã nghe nhầm rồi!”

Long Bách không nói cái gì nữa, nếu anh đã nói như vậy thì có thế thật sự là cậu đã nghe nhầm!

Bên này, Mạc Minh Húc đã tìm ra vị trí cuối cùng mà chiếc xe con màu đen kia biến mất, là ở phía tây trong một nhà kho vứt bỏ gần đây.

“Đã tìm được, chiếc xe vừa dừng lại tại nơi này” Mạc Minh Húc chỉ vào vị trí trên và nói.

Lư Tử Tín, Long Bách, Long Thiên vội vã sáp qua “Ö, đây không phải là nhà kho mà nhà họ Lư từng dùng sao?” Lư Tử Tín cả kinh hô lên.

“Cậu xác định là nhà họ Lư?” Long Thiên cùng Mạc Minh Húc đồng thời nhìn về phía Lư Tử Tín.

Lư Tử Tín rất chắc chẩn nhẹ gật đầu.

Mạc Minh Húc nhìn về phía Long Thiên: “Bây giờ chỉ có thể báo tin cho bố biết! Nếu như đối phương thật sự là người nhà họ Lư, bọn chúng nếu đã dám bắt cóc mẹ trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật như vậy thì nhất định đã có chuẩn bị trước, chỉ bằng sức lực của mấy người chúng ta, nếu mà tùy tiện hành động e rằng không cứu được mẹ mà ngược lại còn trúng gian kế của chúng”

Long Thiên không nói gì gật đầu nhẹ, rất tán thành quan điểm của Mạc Minh Húc.

Mục đích bây giờ của đối phương vẫn còn chưa xác định rõ, bọn họ không thể quá manh động.

Thấy Long Thiên gật đầu, Mạc Minh Húc lấy điện thoại ra gọi cho Lục Khải Vũ.

Thế nhưng gọi nửa ngày mà lại không gọi được.

Long Thiên khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?

Không gọi được ư?”

Mạc Minh Húc gọi lại một lần nữa nhưng vẫn không thông máy, điện đến tòa nhà nhỏ vậy mà cũng không ai nhận.

Long Thiên hít sâu một hơi, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bẩm số của Long Uy, thế nhưng cũng như vậy điện thoại của Long Uy cũng không gọi được.

“Sao thể, không có người nào nhận ư?” Lư Tử.

Tín sốt ruột vây quanh.

Mạc Minh Húc chu cái miệng nhỏ nhắn, suy nghĩ một chút liền nhanh chóng gọi cho Lý Duy Lộc, khá may là Lý Duy Lộc nhận máy rất nhanh.

“Chú Lý, mẹ của con bị người ta bắt cóc, trong một nhà kho cũ gần đường Minh Lăng, thành tây.

Chú mau cử người đến cứu mẹ cháu đi!”

Đầu bên kia điện thoại, Lý Duy Lộc lắp bắp kinh hãi: “Đại Bảo, con nói có thật không vậy? Bố của con đâu!”

“Công ty của bố con có lẽ xảy ra một số vấn đề, điện thoại di động của bố không gọi được”

“Được, bây giờ chú sẽ vội vàng chạy tới đó, con hấy gửi vị trí cụ thể vào điện thoại của chú”

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Minh Húc bình tĩnh nhìn về phía đám Long Thiên: “Tử Tín, cậu chờ trong nhà còn chúng ta đi tìm mẹt”

“Tớ cũng muốn đi!” Lư Tử Tín lo lắng trong lòng, hoàn toàn không đồng ý với sắp xếp của Mạc Minh Húc.

Long Thiên nhìn cậu ta một oái: “Tử Tín, cánh tay của cậu còn đang bị thương, cậu có đi cũng không thế giúp được gì. Cậu nên ở nhà chờ mấy người tổng giám đốc Lục đến! Đến khi bọn họ trở về, trước tiên phải nói cho chú ấy biết tình huống”

Lư Tử Tín vẫn có chút không muốn, Long Thiên đành phải kéo cậu ta sang một bên, dùng âm lượng chỉ hai người họ mới nghe thấy nói “Nếu như em lại bị thương, mẹ sẽ rất đau lòng!

Nghe lời đi!”

Lúc này Lư Tử Tín mới không tình nguyện gật đầu.

Lúc Mạc Minh Húc gần đi, đã để số điện thoại của Lục Khải Vũ lại cho Lư Tử Tín: “Cách một lát cậu hãy gọi thử một lần, xem có thể liên lạc được với bố tôi hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play