Long Bách ngửi thấy mùi thơm, đang chuẩn bị chạy đến nhà ăn thì nhìn thấy Mạc Hân Hy cũng đang ngẩn người “Cô, cô, cô đưa đồ ăn sáng cho chúng tôi sao?” Cậu ta ngạc nhiên nói.

Hôm qua, cậu ta đã cãi nhau với Vũ Tuệ ở nhà của họ! Vậy mà hôm nay mẹ của Vũ Tuệ lại đến đây đưa thức ăn sáng cho bọn họ, Long Bách cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng có chút ngượng ngùng.

Long Thiên thờ ơ bước tới trước mặt Mạc Hân Hy, trong giọng nói xa cách có chút không hài lòng: “Ai cho cô vào đây?”

Đối diện với hai đứa con trai, Mạc Hân Hy có chút căng thẳng, cô hít một hơi thật sâu: “Tôi, tôi đặc biệt làm bánh crepe trái cây mà mọi người thích ăn nhất, còn có bánh bao nhân thịt nữa.”

Long Thiên chậm rãi bước qua người Mạc Hân Hy: “Tô Cẩm, sau này không được cho người ngoài tự ý vào nhà nữa!”

Nói xong, cậu ta đi thẳng vào nhà vệ sinh.

“Long Thiên, tôi..” Mạc Hân Hy vẫn còn muốn nói thêm vài câu với con trai, nhưng lại không biết nên nói cái gì Con trai hiểu lâm bọn họ, rõ ràng là không muốn nghe bọn họ giải thích.

Tô Cẩm kéo lấy cánh tay Mạc Hân Hy: “Bà chủ Lục, nếu tôi là bà tôi sẽ không tự rước nhục như vậy đâu!”

Sau khi nói xong, liền đẩy cô ra ngoài Nhìn cánh cửa bị khóa lại một cách nặng nề, Mạc Hân Hy thở dài. Trong lòng tự nhủ an ủi bản thân, vẫn may là bọn họ không đem đồ ăn sáng mà cô mang tới vứt ra ngoài, như vậy đã được coi như là một khởi đầu tốt rồi.

Phòng 1602, chờ cho tới khi Long Thiên ra khỏi nhà vệ sinh, thì Long Bách đã ăn xong hai cái bánh bao nhân thịt và hai cái bánh crepe trái cây trên bàn ăn rồi.

Lúc này, cậu ta đang trưng bộ mặt thỏa mãn uống cháo hạt kê: “Tay nghề của mẹ Vũ Tuệ tuyệt thật, bánh bao nhân thịt này quá ngon rồi, bánh crepe trái cây cũng ngon nữa, Tô Cẩm sau này cô có thời gian thì đi tìm cô ấy học hỏi đi.”

Long Thiên ngồi xuống trước mặt cậu ta, trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Không có tiền đồ!”

Sau khi nói xong, Long Thiên nhìn vào đĩa thức ăn đang tỏa mùi thơm, vô thức nuốt nước bọt.

Long Bách nhìn thấy cậu ta không động đũa, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chăm đĩa bánh crepe trái cây: “Anh, có phải là anh không thích đồ ăn của mẹ Vũ Tuệ làm không! Anh không ăn, em ăn đó.”

Nói xong, Long Bách liền vươn bàn tay mũm mĩm ra, chuẩn bị kéo đĩa bánh trước mặt Long Thiên về phía mình.

Long Thiên càng nhanh hơn cậu ta một bước, giữ chặt đĩa bánh: “Ai nói anh không ăn hả?”

Long Bách có phần không vui hét lên: “Lúc nãy anh đối xử với người ta như vậy, bây giờ anh còn không biết xấu hổ ăn đồ ăn của người ta đem đến sao?”

Long Thiên liếc nhìn em trai một cái: “Em quản anh hả, đó đều là do cô ta tự tìm tới”

Nói xong, Long Thiên nhẹ nhàng cắn một miếng bánh bao nhân thịt, quả nhiên là mùi thức ăn tươi mới tràn ra ngoài, rất ngon.

Long Bách chưa bỏ ý định, chép chép miệng nói: “Anh, không phải là anh không thích ăn thịt sao? Phần bánh bao còn lại để em ăn cho!”

‘Vừa nói Long Bách vừa giơ bàn tay mũm mĩm của mình ra.

Long Thiên dùng đũa gõ nhẹ lên mu bàn tay cậu ta: “Em mập quá rồi không thể ăn thêm nữa”

Sau khi nói xong, Long Thiên lấy một cái bánh bao khác, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Long Bánh có chút tức giận: “Hừ, không ăn thì không ăn, có gì hay đâu. Em kêu Tô Cẩm làm cho em”

‘Sau bữa ăn sáng, Lục Khải Vũ cùng với Mạc Hân Hy phải đi làm.

Bọn họ định để mấy đứa nhỏ ở trong nhà cho bọn chúng tập luyện một chút, nhưng Trương Tuyết Du và bà cụ Lục không yên tâm, tám giờ rưỡi liền chạy xe qua đó.

Bọn trẻ đột nhiên rời khỏi nhà khiến bọn họ rất không quen.

Bà cụ Lục nhìn thấy Tô Cẩm xách rau, thịt liền nhiệt tình hỏi: “Cháu mua thức ăn ở đâu vậy? Có phải là ở chợ rau không?”

Tô Cẩm không biết bọn họ, rất lịch sự trả lời: “Có một siêu thị lớn cách cống khu nhà ở hai trăm mét về bên trái, ở đó gì cũng có. Thức ăn này của cháu đều mua ở đó”

“Ö,ra là như vậy à!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play