Sau cùng thì Thúy Hoa vẫn dẫn Hữu Sinh về tới nhà họ Phạm thôn Hương Lúa.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với Hữu Sinh nhiều hơn, nhưng Thúy Hoa luôn đề phòng họ như đề phòng cướp, không hề có ý nhượng bộ.

Tôn Chính khuyên họ: “Trước mắt hai người đừng nóng vội, chuyện xảy ra quá đột ngột, vợ Ngô Tam không chấp nhận được ngay cũng có thể thông cảm. Hai người cứ ở nhà của tôi vài ngày, tôi sẽ tìm người đi khuyên con bé, nói không chừng qua vài ngày nữa con bé sẽ trả Hữu Sinh về cho hai người.”

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, hai người quyết định ở lại nhà ông Tôn, ở tầng hai.

Tài xế Mãnh thì ở một nhà dân gần đây.

An xong cơm tối, hai người chuẩn bị đi đến nơi gần với nhà Phạm Ngô Tam xem xét tình hình. Nếu Phạm Ngô Tam còn dám đánh thằng bé, họ sẽ dùng vũ lực để đoạt lấy nó, sau đó nhờ pháp luật can thiệp.

Nhưng họ vừa mới ra tới cửa thì nhìn thấy Tây Doanh vặn vẹo vòng eo đi tới. Nương theo ánh đèn đường chẳng sáng là bao, Mạc Hân Hy thấy cô ta không bôi son trét phần thật đậm nữa, nhìn cô ta với khuôn mặt mộc ấy đúng là cũng có nét hấp dẫn riêng.

“Tuy Tây Doanh tôi không giàu có bằng hai người nhưng cũng không tham một chút tiền này, buổi sáng đã tìm được người đổi tiền, còn dư lại chín mươi lăm nghìn, tôi trả lại cho anh.

Lời nói của Tây Doanh nghe có vẻ rất nghiêm túc nhưng hành động của cô ta thì rất kì lạ, bởi vì rõ ràng tiền là Mạc Hân Hy trả nhưng cô ta lại không trả cho Mạc Hân Hy mà nhét vào trong tay Lục Khải Vũ.

Trước khi đi, Tây Doanh còn cố ý nhìn lại mấy tờ tiền lẻ một lần nữa.

Mạc Hân Hy nghi hoặc cầm tờ tiền trong tay Lục Khải Vũ, đồng thời nói: “Người phụ nữ này muốn làm gì? Chắc chắn chỗ tiền này có vấn đề.

Cô cầm tờ tiền lên cẩn thận quan sát, quả nhiên phía sau tờ năm mươi nghìn có một hàng chữ nhỏ.

“Hữu Sinh không phải con của anh, muốn biết nguyên nhân thì mười giờ tối nay đến rừng ngoài cổng thôn tìm tôi.” Cô nhịn không được cười cười: “Ông xã, sức hấp dẫn của anh đúng là đáng để ngạc nhiên, hoa khôi của thôn người ta bị anh chinh phục, hẹn anh đi dạo trong rừng này!” Lục Khải Vũ nhéo cái mũi của cô, cưng chiều nói: “Em là đồ ngốc sao, chồng em bị người khác nhớ thương, vì sao còn có thể vui vẻ như thế?”

Mạc Hân Hy thấy hơi nhột nên đầy tay anh ra, không cho là đúng: “Anh có thích cô ta đâu, em có gì phải lo lắng chứ.”

“Vậy làm sao em biết anh không thích cô ta?” Lục Khải Vũ trêu tức Mạc Hân Hy.

“Hoa khôi của trường Bách Khoa còn hơn xinh đẹp hơn hoa khôi thôn này gấp trăm lần, nhưng không phải năm đó anh cũng ném tất cả quà tặng của họ vào thùng rác hết sao? Hoa hậu giảng đường anh còn chưởng mắt thì sao có thể để ý hoa khôi thôn này được?” Mạc Hân Hy nghiêng đầu, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

“Cơ mà… Cô nghĩ đến nội dung của hàng chữ, không cười nữa.

“Sao thế?” Nhìn thấy cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, Lục Khải Vũ lấy làm lạ “Cô ta nói Hữu Sinh không phải con của chúng ta, anh cảm thấy cô ta đang muốn lừa anh ra gặp mặt hay cô ta thật sự biết chuyện gì?”

“Bà xã, có phải em phát hiện ra được cái gì không?”

Mạc Hân Hy lắc đầu: “Không có, nhưng cô ta lớn lên trong thôn này, nếu không có căn cứ chắc sẽ không dám nói lung tung kiểu này đâu.”

“Em nghi ngờ Hữu Sinh không phải Tứ Bảo của chúng ta?” Lục Khải Vũ hỏi. . Truyện Sắc

“Chưa xét nghiệm quan hệ huyết thống thì chưa thể kết luận được, hay tối nay em thay anh đến điểm hẹn?”

Lục Khải Vũ búng trán cô một cái nói: “Bà xã, em đang sợ anh đi rồi sẽ không kiềm chế nổi bản thân phải không nào”

Mạc Hân Hy trợn trắng mắt: “Chủ tịch Lục, anh suy nghĩ nhiều rồi! Đến nhà Phạm Ngô Tam thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play