Tôn Hữu Tài ngước đầu nhìn trời, mặt trời đã chỉ hướng chính nam, ông bắt đầu khuyên bảo: “Khải Vũ, bây giờ cũng đã trưa rồi, chúng ta về nhà ăn cơm trước, để cho Phạm Ngô Tam đi tìm đứa bé về đi. Ở đây đường núi gập ghềnh, lỡ hai cháu bị thương sẽ không tốt lắm đâu.”
Lục Khải Vũ quyết đoán lắc đầu: “Ông Tôn, không sao đầu, chúng cháu không đói bụng, để chúng cháu đi với anh ta.”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm vào Phạm Ngô Tam, dùng giọng nói không cho phép người ta từ chối: “Đi thôi!” Phạm Ngô Tam trừng mắt nói: “Nếu như tìm được đứa bé, bọn mày tính bồi thường cho tao bao nhiêu?”
Lục Khải Vũ siết chặt bàn tay, giọng nói rít ra từ trong kẽ răng: “Mày muốn bao nhiêu?”
Phạm Ngô Tam bấm đầu ngón tay tính toán một chút: “Cái này cũng không dễ cho ra con số cụ thể ngay được, bọn mày cũng biết đấy, bây giờ không dễ gì để nuôi được một đứa trẻ con, chưa kể lúc tao mua đứa bé này nó cũng bị sinh non, thân thể suy nhược, cứ hai ba hôm lại ốm, chỉ riêng tiền khám bệnh cũng không ít chút nào!”
Phạm Ngô Tam tính toán trong lòng, bây giờ gã ta vẫn chưa biết được thân phận của đối phương như thế nào, vẫn chưa đến thời điểm thích hợp để mở miệng đòi tiền, thể là gã ta nói: “Thế này đi, bồi thường nhiều hay ít một mình tạo không tính được, bây giờ chúng ta đi đón mẹ con họ về, chuyện bồi thường chúng ta nói sau, được chứ?”
Lục Khải Vũ lùi về phía sau từng bước, để lộ ra một con đường, sau đó lạnh lùng nhìn Phạm Ngô Tam nói: “Vậy đi thôi.”
Phạm Ngô Tam quay đầu lại nhìn Tôn Hữu Tài nói: “Chú Tôn, tôi đang giúp họ hàng của chú đi tìm con đây, vậy cho tôi mượn cái xe nâng điện ba bánh của chú dùng một lát nhé.”
Tôn Hữu Tài không quan tâm đến Phạm Ngô Tam mà nhìn về phía Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy: “Khải Vũ, đến nhà ông ăn cơm trưa đã rồi hằng đi, nhà của vợ Phạm Ngô Tam không xa đây lắm, nhiều lắm là ba dặm thôi, ăn cơm xong rồi để ông đưa mấy đứa đi.”
Phạm Ngô Tam lập tức hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, ăn cơm xong rồi đi cũng không muộn, tao cũng đã đói bụng rồi, đến nhà chú Tôn ăn cơm trước.”
Nói xong, không đợi người khác nói gì, gã ta đã đi ra ngoài trước. Lúc đi ra, gã ta còn nhìn qua cái cửa rồi nói: “Cái cửa này là ông nội tôi để lại, cũng được xem như là đồ cổ, đến lúc đó nhớ bồi thường luôn một thể đấy nhé.”
Tôn Hữu Tài tức giận chỉ vào Phạm Ngô Tam: “Cầm miệng, mất mặt chưa đủ hay sao hả?”
Lục Khải Vũ nắm chặt tay của Mạc Hân Hy: “Vợ à, đừng sợ, chúng ta sẽ được gặp Tứ Bảo nhanh thôi, yên tâm đi, mấy năm này con đã chịu khổ, bị đánh như thế nào, anh sẽ đòi lại cho con như thế.”
Mũi Mạc Hân Hy chua xót, nước mắt chảy xuống, nói ra những câu tự trách mình: “Đều tại em không tốt, em không bảo vệ được mấy đứa nó!”
Lục Khải Vũ ôm chặt eo của cô: “Đừng nói như vậy, đây không phải là lỗi của em, chúng ta sẽ nhìn thấy Tứ Bảo ngay thôi, đừng sợ.
Sau đó, bọn họ nhanh chóng đi đến nhà của Tôn Hữu Tài, Quế Dao đã dọn sẵn đồ ăn đợi bọn họ quay về. Bởi vì khách từ thành phố đến nên Quế Dao cố ý giết một con gà để chiêu đãi nhóm Lục Khải Vũ.
Vừa mới ngồi xuống, Phạm Ngô Tam nhìn thấy đĩa thịt gà thì không hề kiêng nể gì mà lấy một cái đùi gà bắt đầu ăn. Vừa ăn gã ta vừa nói với Quế Dao: “Bà chị, thịt gà này chị làm khá ngon đấy, chỉ có điều hơi nhạt, nếu thêm ít muối và ớt chắc chắn sẽ ngon hơn.”
Quế Dao trừng gã ta một cái rồi nói với giọng điệu ghét bỏ: “Muốn ăn thì tự đi mà làm, suốt ngày cứ ăn chực, không thấy mất mặt sao?”
Lúc này, con trai của Tôn Hữu Tà là Tôn Chính vừa đi làm ruộng về. Ông ta là trưởng thôn của thôn Hương Lúa, mấy ngày trước trời đổ mưa to, lối đi ra đồng bị lấp bùn đất nên từ sáng ông ta đã mang theo mấy người đi sửa chữa.
Nhìn thấy Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, Tôn Chính ngây ra rồi hỏi: “Bố, hai người này là…”
“Đây là cháu của cô Vân Hương của con, con trai của Đình Khâm, đến đây tìm để tìm đứa con, mấy hôm trước bố đã kể với con đấy.” Tôn Hữu Tài giải thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT