Thấy cô ấy vẫn nhận ra mình, Mạc Hân Hy hằng giọng hỏi: “Nếu như cô đã biết tôi, vậy thì nhờ cô nói rõ trước mặt tất cả mọi người xem rốt cuộc là ai đã đuổi cô, đầu đuôi câu chuyện là như thế nào?”
Mai Huyền My nhìn mẹ mình một cái rồi khó khăn mở lời: “Tôi… tôi..”
Mẹ Mai cản con gái lại rồi chỉ vào Mạc Hân Hy: “Gì vậy hả, cô còn định uy hiếp con gái tôi trước mặt bao nhiêu người sao?”
Mạc Hân Hy không để ý đến mẹ Mai mà chỉ nhìn Mai Huyền My, cố ý cất cao giọng: “Không phải là cô không dám nói mà là không biết phải nói thế nào đúng không? Trình độ học vấn của cô chỉ có tốt nghiệp trung học phổ thông, không hề có chuyên môn về thiết kế. Ban đầu cô làm nhân viên phục vụ trong khách sạn, sau đó gặp được Tổng giám sát Đào nên mới có cơ hội vào được Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú.”
“Tổng giám sát Đào là bạn học cấp ba của chị gái cô, vì chị gái cô nên mới giúp cô tìm một công việc ở Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú. Nhưng thật ra thì lúc đó cô cũng không muốn đến đó làm, cô vẫn luôn muốn làm bánh ngọt, luôn nuôi ước mơ mở được một cửa hàng bánh ngọt của riêng mình.”
“Thế nhưng mẹ cô trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của cô mà muốn cho cô đến Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú để nhận được mức lương cao hơn. Có điều với trình độ học vấn của cô thì không thể nào đảm nhiệm được công việc ở đó, cô rất buồn bã, thường xuyên bị người khác trách mắng. Riêng về điểm này thì nếu như không tin, mọi người có thể hỏi thử các nhân viên của Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú đang có mặt tại đây.
“Chính tôi đã nhìn thấy cô ấy rất buồn bã nên mới thương xót, thông cảm cho cô ấy. Vì thế, tôi đã cố ý giới thiệu cô ấy đến Cửa hàng bánh ngọt Midodo, cô ấy rất thích công việc ở đó, cảm thấy rất phù hợp. Hơn nữa, tiền lương ở đó cũng không thua kém gì tiền lương ở Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú.”
“Cả tôi và chủ tịch Lục đều không vì cô ấy là em gái của Mai Huyền Hạ mà sa thải cô ấy, ngược lại càng thêm xót thương cô ấy, muốn suy nghĩ đến tương lai lâu dài của cô ấy. Nếu như mọi người không tin thì có giám đốc điều hành của Cửa hàng bánh ngọt Midodo ở đây, mọi người có thể hỏi thử cô ấy xem có phải chính tôi là người đã giới thiệu Mai Huyền My hay không.”
Liễu Thanh Y rất phối hợp đứng lên: “Tôi chính là giám đốc điều hành của Cửa hàng bánh ngọt Midodo. Những gì Tổng giám sát Lam nói đều là sự thật, Mai Huyền My là do Tổng giám sát Lam đích thân giới thiệu với tôi, làm ở cửa hàng số 12 đường Phong Bạch. Biểu hiện của cô ấy ở cửa hàng rất tốt, cũng rất có năng khiếu, tôi còn đang định bổ nhiệm cô ấy thành trợ lý cửa hàng trưởng đấy chứ.”
Sau lời chứng minh của Liễu Thanh Y, ánh mắt của mọi người nhìn về phía mẹ Mai trở nên phức tạp hơn.
“Chẳng lẽ người đàn bà này là đang lừa dối người khác sao? Như vậy xem ra vợ chồng chủ tịch Lục vẫn có lương tâm đấy chứ!”
“Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ rồi. Trước giờ tập đoàn nhà họ Lục vẫn luôn thường xuyên tham gia các công việc từ thiện, chủ tịch Lục nhất định không phải là loại người như vậy.”
Thấy mọi người bắt đầu nghi ngờ lời của mẹ Mai, Mạc Hân Hy đi tới trước mặt đội trưởng Vương, hằng giọng một cái: “Chắc hẳn mọi người đều rất tò mò về chuyện liên quan tới chủ tịch Lục và Mai Huyền Hạ năm đó. Hôm nay người phụ trách điều tra vụ án đó cũng có mặt ở đây, chúng ta không thể chỉ nghe một phía từ bà Mai được, cũng nên nghe xem đội trưởng Vương nói như thế nào đúng không?”
Cô mặc váy cưới kiểu truyền thống, bước vững vàng đi tới mời đội trưởng Vương lên bục.
Năm đó đội trưởng Vương đã từ cấp bậc thấp nhất mà đi lên, sau mấy thập niên làm cảnh sát, ông ấy luôn là một người chính trực, nghĩa khí. Chuyện năm xưa, nhất là khi chứng kiến người nhà họ Mai thiếu chút nữa đã đánh chết Lục Khải Vũ, thật ra thì trong lòng ông ấy vẫn hết sức cảm thông với cậu nhóc này.
Hôm nay nhắc lại chuyện cũ, ông ấy cảm thấy mình là cảnh sát thì nhất định phải nói một cách công bằng.
Vì vậy, ông ấy bước lên bục, bắt đầu kể chi tiết những chuyện đã xảy ra từ mười hai năm trước.
Ông ấy kể một cách chi tiết, tường tận, rõ ràng từng tình tiết, từ những phỏng đoán ban đầu của cảnh sát đến khi dần dần thu thập được chứng cứ chứng minh sự trong sạch của Lục Khải Vũ.
Năm đó vụ án này đã gây chấn động rất lớn, phía thành phố đặc biệt coi trọng nên thân là người phụ trách vụ án, ông ấy nhớ rất rõ mọi chuyện.
Sau khi ông ấy giải thích và phân tích một cách chuyên nghiệp xong, mọi người bắt đầu nhìn về phía người nhà họ Mai bằng ánh mắt dò xét, hoài nghi.
Hai chị em Mai Huyền My dù sao cũng còn trẻ nên khi thấy cảnh sát thì hơi sợ sệt.
“Mẹ, chúng ta mau về thôi!” Mai Huyền My nhỏ giọng khuyên.
Mẹ Mai thấy đội trưởng Vương thì trong lòng cũng thoảng luống cuống.
Chuyện năm đó phía thành phố vô cùng coi trọng nên đã đích thân cử người tới giám sát toàn bộ quá trình phá án, thật ra thì hoàn toàn không có chuyện nhà họ Lục mua chuộc cảnh sát.
Sở dĩ nhà họ Mai nói năng bừa bãi tùy tiện như vậy chẳng qua là vì bọn họ thấy nhà họ Lục có tiền nên muốn nhân cơ hội để tống một khoản tiền thôi.
Bây giờ đội trưởng Vương đã đích thân ra mặt lên tiếng, trong lòng bà ta đã bắt đầu dự tính đường lui cho mình. Thế nhưng khi vừa nghĩ tới đám người đòi nợ trước cửa nhà kia, bà ta lại bất chấp tất cả, quyết tâm vênh mặt lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT