Long Thiên cảnh giác quay người lại, đấm thẳng một cú vào bụng của Lục Khải Vũ, nằm đấm nhỏ nhưng vô cùng uy lực.

Lục Khải Vũ đau đến mức cả đầu chảy mồ hôi lạnh, anh che bụng, lùi lại phía sau mấy bước.

Long Thiên quay người lại, nhìn khuôn mặt vô cùng đau đớn của Lục Khải Vũ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại còn một chút: “Giám đốc Lục, sao chủ đột nhiên lại xoa đầu tôi.”

Lục Khải Vũ nhịn đau: “Chẳng qua tôi thấy cậu đáng yêu, làm tôi nhớ đến con trai tôi nên tôi tự nhiên xoa một chút vậy thôi.”

Long Bách vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, cậu bé chạy đến trước mặt Lục Khải Vũ nói: “Giám đốc Lục, từ bé anh trai tôi đã nhận một cao thủ làm thầy, kỹ năng tự vệ có thể nói là đứng số một số hai ở tập đoàn Long Uy. Anh về sau đừng đột nhiên đến gần chúng tôi như vậy. Nếu không lần sau mọi chuyện thế nào tôi không dám đảm bảo đầu”

Lục Khải Vũ xanh mặt gật đầu: “Được, tôi biết rồi.

“Giám đốc Lục, vậy chúng tôi về đây.”

Khuôn mặt thông minh, lạnh lùng của Long Thiên không có một chút ngại ngùng nào cả, giống như mọi chuyện xảy ra như đúng lẽ thường vậy. Lục Khải Vũ chính là đánh bị đánh như vậy.

Sau khi Long Thiên và Long Bách về, Lục Khải Vũ xoa phần bụng vẫn còn hơi đau của mình. Anh xòe tay ra, bên trong chính là hai sợi tóc của Long Thiên mà anh vừa mới không mạo nguy hiểm để giật xuống được.

Lục Khải Vũ lấy ra hai chiếc túi nilon kín ra, rồi lần lượt cho vào đó sợi tóc của Long Thiên và chiếc thìa Long Bách vừa dùng để ăn kem đậu đỏ.

Sau đó, Lục Khải Vũ chỉnh lại quần áo, mang theo đồ đi thẳng đến trung tâm giám định lớn nhất ở thành phố Hà Thành.

Trong vòng ba tiếng có thể cho ra kết quả.

Đứng ở hành lang của trung tâm giám định, Lục Khải Vũ xem đồng hồ, bây giờ đã là mười hai rưỡi trưa,

Suy nghĩ một lát rồi anh gọi điện thoại cho Mạc Hân Hy.

Hành động của Long Thiên và Long Bách rất kỳ lạ, lúc nào cũng nhằm đến Mạc Hân Hy nên bọn họ phải nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện.

Lúc đó Mạc Hân Hy đang xem xét tình hình ở một gia đình trong đợt trang trí nhà miễn phí thứ hai.

Chủ nhà chính là hai thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ giống sinh viên mà Mạc Hân Hy gặp mấy ngày trước trên xe bus.

Người nam tên là Dương Hải Khang, còn người nữ tên là Lưu Tử Hạ. Hai người họ đều tốt nghiệp từ Học viện truyền thông của Hà Thành. Dương Hải Khang làm công tác kế hoạch trong một công ty văn hóa còn Lưu Cửu Nhạ vừa vào công ty truyền thông Nguyệt Tú,làm một trợ lý nhỏ cho người đại diện.

Căn phòng rộng 46m2 trong một dãy nhà cũ kỹ là nơi gửi gắm hy vọng của hai người vào tương lai.

Dương Hải Khang không ngờ tới người trực tiếp phụ trách thiết kế lại nhà cho bọn họ là là nhà thiết kế nổi tiếng Lam Hiểu. Bởi vậy khi nhìn thấy Mạc Hân Hy, hai người bọn họ đều vô cùng kích động.

“Hôm nay tôi chỉ đến đây xem xét tình hình cụ thể một chút và xác nhận kích thước nhà đã được đo từ lần trước. Hai người có yêu cầu gì thì cứ thoải mái nói ra, tôi sẽ cố gắng làm hết khả năng để đáp ứng yêu cầu của hai người.”

Mạc Hân Hy vô cùng khách sáo. Bởi vì cô nghe thấy một kiến trúc sư mới vào nghề trong công ty than vãn nói rằng, một căn nhà có 46m2 mà đối phương còn đòi hỏi ba phòng riêng và một phòng khách.

Nói đến lúc đó bố mẹ ở quê sẽ lên giúp chăm cháu, người nam còn muốn có một phòng riêng để làm việc buổi tối.

Nghe Mạc Hân Hy nói vậy, khuôn mặt dịu dàng của Lưu Cửu Nhạ hơi đỏ lên. Cô gái hơi xấu hổ: “Kiến trúc sư Lam Hiểu, tôi biết yêu cầu trước đây của chúng tôi hơi quá đáng, nếu như không thể làm được ba phòng riêng và một phòng ngủ thì làm hai phòng riêng cũng được.

Dương Hải Khang không hài lòng ngắt lời cô gái: “Như thế làm sao được, về sau bố mẹ anh đến đây thì ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play