Đến thời gian ăn cơm trưa, cậu còn cố ý trêu chọc Hàn Tương Trúc: “Tương Trúc, có phải em sợ môn toán thi không được tốt nên cố ý vứt luôn dụng cụ học tập đi không thế?”

Hàn Tương Trúc dẩu môi lên tức giận thở phì phì phản bác lại: “Em không có đâu nhé! Em rất để tâm vào kỳ thi môn toàn lần này này đấy”

“Thế sao? Vậy bản thân em tự đánh giá mình được bao nhiêu điểm nào?”

Lục Vũ Tuấn gắp cho cô một miếng thịt nạc cười hỏi.

Hàn Tương Trúc lập tức có chút chột dạ cúi đầu thật thấp, cười khan: “Cái này, cái này, thành tích vẫn còn chưa có mài Ai mà biết trước điểm chứ?”

Lục Vũ Tuấn bị vẻ mặt đáng yêu của cô chọc cho bật cười thích thú: “Được rồi, em ăn nhiều một chút, như thế thì buổi chiều mới có sức mà thi tiếp”

Nói rồi cậu lại gặp một chút sang cho Hàn Tương Trúc.

Hàn Tương Trúc trợn trắng mắt với cậu nói: “Anh Vũ Tuấn, anh đừng gắp thức ăn cho em thêm nữa, em cảm thấy hai tháng này em sắp bị nuôi béo lên mấy cân mất rồi!”

Lục Vũ Tuấn liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, lại khẽ cau mày nói: “Thế à? Sao anh lại chẳng thấy béo chỗ nào thế, em quá gầy, con gái phải ăn cho mập mập một chút, có thịt thì mới càng đáng yêu!”

“Thật không? Vậy tại sao mấy người các anh cứ luôn ép chị Vũ Tuệ giảm cân thế?”

Cô áy bất mãn phản đối.

Lục Vũ Tuấn âu yếm nhéo nhéo cái mũi cô ấy nói: “Bởi vì nó quá béo rồi, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ ngoài. Nếu như không ép nó giảm cân thì về sau sẽ không tìm được bạn trai mất, nhưng em thì không giống thế!”

“Tại sao em lại không giống?”

Hàn Tương Trúc cắn lên đũa, cô ấy thấy rất bất mãn với tiêu chuẩn kép của anh ấy.

Lục Vũ Tuấn rướn người về phía cô hơi cúi người xuống, đè thấp giọng nói: “Bởi vì em đã có bạn trai rồi, đồ ngốc nghếch này, cho dù em trở thành dáng người giống như Vũ Tuệ đi nữa thì ở trong lòng của anh Vũ Tuấn em vẫn là người đẹp. . Đam Mỹ H Văn

nhất, anh mãi mãi cũng sẽ không chê em béo đâu”

Khuôn mặt nhỏ của Hàn Tương Trúc lại đỏ bừng lên, cô ấy cẩn thận liếc nhìn những người xung quanh, lại nhéo nhẹ lên bàn tay của Lục Vũ Tuấn nói: “Anh Vũ Tuấn, đang ở nơi đông người thế này, anh nói cái gì thế hải”

Lục Vũ Tuấn nhân cơ hội lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô ấy nói: “Em sợ gì chứ? Chẳng lẽ chuyện anh là bạn trai của em là chuyện rất mất mặt à?”

“Không, không phải, em chỉ là không muốn trở thành tâm điểm chú ý khiến mọi người bàn tán mà thôi”

Nói rồi, cô ấy vừa liếc nhìn cậu với vẻ vô cùng bất mãn.

“Ai bảo em ưu tú như thế chứ! Những nữ sinh trong trường học này thích anh, người thầm thương trộm nhớ anh có cả đống ấy, chuyện này nếu như mà để bọn họ biết được, vậy thì sau này em làm sao mà học hành tiếp được chứ!”

Lục Vũ Tuấn bật cười nói: “Nếu nói như vậy thì là do anh đẹp trai, học lại giỏi là sai rồi à? Cái lý luận này của em hình như có chút không đúng nhé!”

Hàn Tương Trúc rất nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng, đúng là lỗi của anh đấy! Ngoại hình đẹp trai không nói, học hành lại còn giỏi như vậy, anh còn nhường chỗ cho người ta sống hay không đây!”

“Em đấy! Càng ngày càng nghịch ngợm!”

Lục Vũ Tuấn nhịn không được duỗi tay ra nhéo nhéo trên gò má trắng nõn của cô.

Sau khi trải qua kỳ thi hai ngày qua, Nham Hoa lại nghênh đón hội thể dục thể thao mùa thu mỗi năm một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play