*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mã Tư Khiết sửng sốt một hồi, Bảo Châu? Cậu chủ đến từ thành phố lại gọi cái thứ nuôi phí tiền Diệp Bảo Châu này là Bảo Châu? Hai đứa nó quen nhau sao? Sao lại biết nhau được?

Thoáng chốc, Mã Tư Khiết đã suy nghĩ rất nhiều.

“Tại sao cô không nói chuyện nữa? Có phải vì em ấy không phải là con gái của cô nên cô mới không tin bất cứ điều gì em ấy nói đúng không?” Giọng nói của Lục Tấn Khang càng thêm lạnh lẽo.

Cậu vừa bước vào thôn đã nhìn thấy Diệp Minh Quân – bố của Bảo Châu đứng trong đám người đón tiếp gia đình cậu. Sau đó nghe được một số thông tin về Bảo Châu từ cuộc trò chuyện của họ.

Diệp Minh Quân đã tái hôn, người phụ nữ anh ta mới lấy về chồng chết nên cô ta dẫn theo một đứa con gái năm tuổi về đây sống, hơn nữa bây giờ cô ta còn mang thai hơn ba tháng, nghe nói là một cậu bé.

Người phụ nữ trước mắt này tự xưng là mẹ của Tiểu Bảo Châu, như vậy có thể chắc chẳn rằng đây chính là vợ hai của Diệp Minh Quân, mẹ kế của Tiểu Bảo Châu.

Đối mặt với câu hỏi sắc nét của một đứa trẻ bảy tuổi, Mã Tư Khiết bất giác hơi run rẩy: “Cái này, con gái của cô sẽ không nói dối!”

Lục Tấn Khang cười lạnh một tiếng, người phụ nữ này nghĩ cậu là kẻ ngốc thật sao?

“Con gái của cô không nói dối, ý của cô là Bảo Châu đang nói dối sao? Được rồi, cháu hỏi cô, vết bùn hình ngón tay dính in trên lưng áo.

của Bảo Châu là sao? Chẳng lẽ em ấy cố ý in lên sao?” Lục Tấn Khang chỉ vào lưng Bảo Châu rồi lạnh lùng nói.

Vừa rồi, Tôn Mỹ Dao vẫn đang chơi bùn đất, hái hoa dại nên tay dính đầy bùn đất, lúc con bé đẩy Bảo Châu đã in dấu tay lên lưng áo.

Lúc này, trưởng thôn vừa vây quanh vợ chồng Lục Khải Vũ đã đi tới trước mặt bọn họ.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Khải Vũ nhíu mày nhìn dáng vẻ như gà mái già bảo vệ con nghé của con trai.

Trưởng thôn vội vàng đi lên: “Nhà Minh Quân, có chuyện gì vậy?”



giải thích với đám người trưởng thôn: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là hai chị em bọn trẻ chơi đùa ở đây, có lẽ là xô đẩy nhau rồi gây chút chuyện nhỏ thôi. Trẻ con mà, mấy chuyện như thế này là điều quá bình thường”

Lục Tấn Khang không nhìn bọn họ mà trực tiếp kéo Bảo Châu đi tới trước mặt Tôn Mỹ Dao: “Có phải vừa mới em đẩy Bảo Châu trước đúng không?”

Tôn Mỹ Dao nhìn cậu chủ Lục Tấn Khang khí chất ưu tú từ trong thành phố đến thăm này mà trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Có điều con bé đã bị Mã Tư Khiết chiều hư từ khi còn nhỏ nên bây.

giờ còn lâu mới chịu thừa nhận mình làm sai.

“Còn lâu em mới thèm đẩy em ấy, em ấy muốn lấy vòng hoa của em, em không cho nên em ấy liền đẩy em trước Con bé mới năm tuổi, tuy biết người trước mắt là cậu chủ ở thành phố đến thăm nhưng lại không biết hậu quả của việc đắc tội với cậu chủ này sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play