Tô Cẩm vui mừng quay đầu lại, lại thấy người đang vịn cánh tay mình là Vệ Bình, trên mặt cô ngay lập tức hiện lên chút thất vọng.

“Tại sao lại là cậu?” Cô còn tưởng rằng là Lý Duy Lộc!

Nghe Tô Cẩm nói vậy, trong lòng Vệ Bình cảm thấy rất mất mát, nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài.

“Tôi vừa đúng lúc từ bên này đi ngang qua, Tô Cẩm cậu đừng sợ, có tôi ở đây!” Nói xong, Vệ Bình liền đi tới trước mặt Tô Cẩm, đẩy Tô Cẩm ra phía sau lưng.

“Các cậu hai đứa con trai lại đi khi dễ một đứa con gái thì có bản lĩnh gì chứ, không phải chỉ là một ly trà sữa thôi sao? Tôi bồi thường cho cậu” Nói xong, Vệ Bình rất hào phóng từ trong túi móc ra một triệu rưỡi trực tiếp lắc lắc trước mặt tiểu lưu manh.

Đây chính là vở kịch mà cậu ta đã dày công tạo ra, chính là vì để biểu hiện trước mặt Tô Cẩm mình sẽ là một người bạn trai rất có thực lực, để Tô Cẩm nhìn thấy ai mới là người đáng giá để cô ấy yêu.

Tên lưu manh bắt lấy tiền của cậu ta vung tới, đếm một chút, sau đó nhìn về phía Tô Cẩm cười: “Không nghĩ tới bạn trai cô còn rất hào phóng đó, một ly trà sữa một triệu rưỡi. Không tệ lắm!”

Chỉ là, tên lưu manh vừa dứt lời thì liền có một bóng người tựa như: tia chớp vọt tới trước mặt bọn họ, ngay một giây sau đó, Tô Cẩm đã bị đối phương ôm vào trong ngực.

“Tô Cẩm em thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?”

Lý Duy Lộc đi xuống lầu tiểu khu cũng không nhìn thấy Tô Cẩm, hỏi bảo vệ gác cổng mới biết được cô đã đi về phía công viên nhỏ bên này.

Xa xa mượn ánh sáng đèn đường sáng tỏ, anh liền thấy Tô Cẩm đang bị tiểu lưu manh gây khó dễ, sau đó, liền liều lĩnh nhanh chóng lao đến.

Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn lên thấy người đến là Lý Duy Lộc, lúc này mới thở dài một hơi.

“Em không sao cả, chỉ là không cẩn thận đụng đổ trà sữa của hai người bọn họ, nhưng mà hai người bọn họ lại không chịu bỏ qua” Tô Cẩm chỉ chỉ vào tên lưu manh.

Vệ Bình nhìn thấy Lý Duy Lộc, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đây chính là vở kịch mà cậu ta thật vất vả tỉ mỉ dựng lên, cái tên Lý Duy Lộc này đến đây quậy cái gì chứ.

Thế là, vì biểu hiện mình, cậu ta làm bộ rất mạnh mẽ nói với tên lưu manh: “Tiền thì các người cũng đã lấy được rồi, còn không mau đi đi!”

Nói xong, cậu ta nháy mắt ra hiệu cho tên lưu manh.

Hai tên lưu manh lập tức hiểu ý chuẩn bị rút lui, chỉ là vừa quay người lại thì lại bị Lý Duy Lộc ngăn cản đường đi.

“Vừa rồi bạn gái của tôi đụng đổ trà sữa của cậu, tôi thay cô ấy xin lỗi các cậu. Một ly trà sữa nhiều nhất năm mươi nghìn, nơi này có ba trăm nghìn, xem như là bồi thường cho các cậu”

Nói xong, Lý Duy Lộc móc ra từ trong túi ba trăm nghìn đưa cho tiểu lưu manh.

Vệ Bình mau chóng tới trước, một mặt kiêu ngạo nói: “Không cần, tôi vừa mới bồi thường bọn họ một triệu rưỡi rồi”

Lý Duy Lộc nghỉ hoặc nhìn anh ta một cái, sau đó lại nhìn về phía tên lưu manh.

Tên lưu manh cầm một triệu rưỡi trên tay lắc qua lắc lại trước mặt Lý Duy Lộc, sau đó nhìn về phía Tô Cẩm: “Ánh mắt của cô đúng thật là chẳng có ra sao cả! Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không thèm lựa chọn một tên đàn ông lớn tuổi lại hẹp hòi như vậy đâu!”

Khóe miệng Lý Duy Lộc giật giật, sau đó, khi mà tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh đã đánh một quyền trên mặt tên lưu manh.

“Tuổi các cậu còn nhỏ lại không chịu học hành cho tốt, vậy mà lại dám ra đường đe dọa trắng trợn như vậy!”

Sau khi nhóc lưu manh tỉnh táo lại, lập tức đánh trả, thế nhưng mà bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Lý Duy Lộc cơ chứ, không quá ba chiêu liền bị Lý Duy Lộc đánh bại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play