Mạc Hân Hy lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé: “Có phải Mộc Lam không thích cô và bố kết hôn với nhau phải không?”

Mộc Lam lắc đầu, sau đó lại gật đầu, vẻ đấu tranh hiện lên trên khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Con không biết nữa, cô ơi, Tư Nhã nói cô là mẹ ruột của em ấy, nhưng bố và bà nội nói chúng con là chị em sinh đôi, vậy thì có phải cô cũng là mẹ ruột của con không?”

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của con gái, mũi Mạc Hân Hy có hơi chua xót, cô nhanh chóng ôm lấy Mộc Lam, nước mắt tuôn rơi: “Đúng vậy Mộc Lam, từ giờ trở đi mẹ chính là mẹ ruột của các con.”

Mộc Lam ngước mắt lên nói: “Nói như thế thì cô vốn không phải là mẹ ruột của con và Tư Nhã ạ?” ..” Mạc Hân Hy không biết nên trả lời cô bé thể nào mới phải nữa.

Cô nghĩ một lát rồi lo lắng hỏi: “Có phải là vì cô không phải là mẹ ruột của con nhưng lại kết hôn cùng bố con thế nên Mộc Lam mới không vui phải không? Mộc Lam không thích cô Hân Hy sao?”

Mộc Lam lắc đầu: “Không phải, Mộc Lam thích cô Hân Hy, nhưng mà..”

“Nhưng mà cái gi?” Mạc Hân Hy nhìn Mộc Lam đột nhiên cúi đầu không nói gì thì thấy hơi nghi ngờ.

“Cô Hân Hy, cháu nói với cô nhé nhưng cô nhất định không được nói cho bố con biết đâu, bố con không thích mẹ con.” Mộc Lam cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, cô bé thấp giọng nói với

Mạc Hân Hy. “Hôm qua me gọi điện cho con, trong điện thoại mẹ khóc rất đau lòng, mẹ nói mẹ rất nhớ con, rất muốn gặp con nhưng bổ lại không đồng ý, hơn nữa còn vì chuyện này mà đuổi mẹ ra khỏi công ty nữa”

Lư Giai Y? Người phụ nữ này lại bắt đầu giở trò sau lưng rồi, có nhíu mày.

Lần trước Thư Nhã bị bắt cóc chính là cô ta đứng sau xúi giục Trương Đình, còn việc sửa chữa lại nhà của giáo viên cũ cũng là cô ta lén mang gói thầu tới công ty sửa chữa của anh họ cô ta, sau khi xảy ra chuyện lại còn hợp tác với anh họ cô ta hãm hại Lý Duy Lộc nữa.

Tuy toà án đã tiến hành xử phạt anh họ của Lư Giai Y theo luật nhưng cô ta lại vì không đủ bằng chứng nên may mắn trốn được tội.

Còn việc Trương Đình chết ở cục cảnh sát rất kỳ lạ, cô vẫn luôn nghi ngờ Lư Giai Y là người đứng sau giở trò nhưng lại không có bằng chứng, bởi vì Trương Đình chết rồi.

Thế nên mọi tội danh trong vụ Tư Nhã bị bắt cóc cảnh sát đều đổ hết tội lên người Trương Đình. Tuy Lư Giai Y là người đứng phía sau xúi giục nhưng lại không có đủ bằng chứng có thể chứng minh, thể nên cô ta vẫn ung dung tự tại ra vào công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú như trước.

Nhưng Lục Khải Vũ lại là người tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho kẻ làm trái ý mình, tuy bên phía cảnh sát không có bằng chứng nhưng anh đã trực tiếp lấy thân phận tổng tài Tập đoàn nhà họ Lục ra ra lệnh, trừng phạt Lư Giai Y vì không làm tròn trách nhiệm của mình, đuổi thắng cô ta ra khỏi công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú.

Vốn tưởng cô ta sẽ sống yên ổn một khoảng thời gian thể nhưng không ngờ cô ta lại dám có ý định nhắm vào Mộc Lam.

Mộc Lam nhìn cô vẫn luôn cau mày suy nghĩ, không nói chuyện, Mộc Lam đẩy cô: “Cô ơi, sao cô không nói chuyện vậy a.

“À, Mộc Lam nói cái gì thế?” bị đẩy như thế Mạc Hân Hy mới hoàn hồn lại. “Cô ơi, mẹ con khóc rất đau lòng, mẹ bảo con phải giúp mẹ xin bố tha thứ, để mẹ tiếp tục ở lại công ty, mẹ nói là mẹ cũng bị người ta lừa nên mới để xảy ra sai sót trong công việc như vậy.” Mộc Lam cúi đầu nghịch tay áo.

“Vậy Mộc Lam định làm thể nào?”

Mộc Lam lắc đầu: “Con không biết nữa, mẹ con còn nói, để con trông bố giúp mẹ, nói chỉ khi mẹ và bổ kết hôn rồi Mộc Lam mới có thể hạnh phúc vui vẻ, trên đời này chỉ có mẹ mới thật lòng đối xử tốt với Mộc Lam, những người khác toàn là giá dối thôi, tất cả đều là vì muốn tiếp cận bố, thích tiền của bố nên mới giả vờ đối xử tốt với chúng con”

Nói xong cô bé nhìn chằm chằm vào Mạc Hân Hy: “Cô ơi, cô cũng là vì thích tiền của bố con nên mới giả vờ đối xử tốt với con và Tư Nhã sao ạ? Bọn con không phải con của cô, thế nên cô không thể nào thật lòng đối xử với bọn cháu được.”

Nhìn ánh mặt tràn đầy nghi ngờ của Mộc Lam, Mạc Hân Hy ước gì mình có thể giết được Lư Giai Y, con gái ngoan của cô đang trong độ tuổi hồn nhiên, ngây thơ lại trở thành công cụ đấu đá của cô ta.

Cô hít sâu một hơi, đợi sau khi ổn định lại tâm trạng của mình xong cô bèn kéo lấy cánh tay nhỏ bé của con gái lại nói: “Mộc Lam con là một đứa trẻ rất thông minh, cô tin rằng tự con cũng có thể cảm nhận được rốt cuộc cô có thật lòng đối xử với cháu và Tư Nhã không hay là cố ý lợi dụng các con để tiếp cận bố, trong lòng cô Mộc Lam và Tư Nhã vẫn mãi là con gái ruột của cô, cả đời này sẽ không thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play