Do đó, anh ta nhanh chóng nắm lấy tay bố: “Ba, mau kêu Diệp Minh Quân dập đầu xin lỗi cậu bé này đi. Nếu nhà họ Lục đầu tư vào La Trại Câu của chúng ta, chúng ta thật sự có thể một bước lên trời đó”

Trưởng thôn hơn 60 tuổi luôn ở mảnh đất La Trại Câu, cũng từng nghe con trai nói tập đoàn tài chính nhà họ Lục nhưng cụ thể là gì thì ông ta cũng không biết.

Nay thấy người trẻ trong thôn sau khi nghe thân phận của cậu bé xong đều kích động như vậy, trong lòng ông ta cũng khá rõ, tập đoàn tài chính nhà họ Lục này chắc là có thế lực lớn.

Nếu thật sự có thể kéo xí nghiệp lớn đầu tư, được sửa đường miễn phí, đối với hơn trăm hộ dân ở La Trại Câu mà nói, đúng là miếng bánh từ trên trời rớt xuống.

Do đó, ông ta sau khi cân nhắc kỹ càng thì đi lên vài bước chặn Diệp Minh Quân.

“Minh Quân, anh là người lớn, sẽ không ức hiếp đứa bé chứ! Mọi người đều nghe rồi, nói lời phải giữ lời đi!”

Lời trưởng thôn vừa nói ra, người dân xung quanh đều vội lên tiếng hùa theo.

Bây giờ xã hội này, ai cũng không muốn nghèo khó mãi, nhưng chuyện sửa đường, đầu tư khu nghỉ dưỡng, chỉ dựa vào người dân trong thôn họ, cho dù bán máu bán thận cũng không làm được.

“Đúng vậy, Minh Quân, ai kêu anh lúc nãy ở cửa biển khoác lác. Đàn ông chân chính, nói lời giữ lời, con nít đã trả tiền cho anh, nếu anh không dập đầu xin lỗi thì trả tiền cho người ta đi”

Trong thôn người này nói một câu, người kia nói một câu, ép Diệp.

Minh Quân không còn cách nào, đành cắn răng “bình bịch” quỳ xuống trước mặt Lục Tấn Khang.

Sau đó, anh ta dập đầu tượng trưng rồi đứng dậy bỏ đi.

Lục Tấn Khang cũng không làm khó anh ta. Cậu rất rõ, nếu ép loại người này quá thì sẽ xảy ra chuyện quá khích. Hôm nay dạy dộ anh ta vậy được rồi.

Trưởng thôn thân là lãnh đạo của La Trại Câu, đám tang của nhà họ Diệp ông ta cần phải đứng ra làm chủ. Du đó, ông ta cũng dặn La Đức Tín phải chăm sóc tốt cho Lục Tấn Khang, yêu cầu con trai mình mang rất nhiều thịt từ nhà và chuyển đến nhà của La Đức Tín cùng với rau tươi.

Sau khi về nhà họ La, La Đức Tín biết thân phận họ không bình thường, anh ta lại càng khách sáo.

Nhưng Vương Kỳ trải qua chuyện này thì càng bám lấy La Đức Tín.

Ngay cả ăn cơm cũng ôm lấy cánh tay của La Đức Tín, muốn La Đức Tín đúc cô ấy ăn.

La Đức Tín nhìn Lục Tấn Khang và tỏ ra khó xử, cũng thấy hơi ngại.

Mẹ La ngồi trên xe lăn cũng rất vui vẻ nói: “Đức Tín à, đầu của cô ấy bị thương, muốn kêu con đúc thì con đúc đi. Ngày mai, đợi họ đi rồi, con muốn đúc cũng không có cơ hội đâu”

Nói xong thì mẹ La nhìn chằm chằm vào Lục Tấn Khang.

Lục Tấn Khang thấy Vương Kỳ lúc này đã bám lấy người của La Đức Tín. La Đức Tín xấu hổ, đỏ mặt và tỏ ra e ngại.

Cậu tìm cớ đứng lên: “Cháu ăn no rồi, cháu ra ngoài cửa đi dạo”

Dù gì cậu đứng ở cửa, chắc cha mẹ cũng sắp tới đây rồi.

Hơn nữa, theo quan sát của cậu thì La Đức Tín là một người đàn ông ngay thẳng và thành thật, cũng sẽ không làm gì với dì Vương Kỳ.

Ngược lại dì Vương Kỳ như vậy, một đứa nhóc như cậy nhìn cũng thấy xấu hổ nữa.

Nhưng vừa đi tới cửa, cậu đã thấy một cô bé khoảng ba tuổi, thắt bím tóc, áo mùa thu trắng, quần đen, trên đầu còn quấn miếng vải trắng, vừa khóc vừa chạy về phía sông Bạch Mã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play