“Hơn nữa, phần lớn đất nông nghiệp ở đây đều là ở trên sườn đồi, những thứ người dân trồng trọt trên ruộng không thể chống chọi được với thiên tai. Thực tế loại đất trồng trọt này thích hợp nhất để trồng cây ăn quả. Sau khi trồng cây ăn quả, mọi người có thể dựa vào địa hình ưu thế để biến nó trở thành một khu nghỉ dưỡng, khu thư giãn tuyệt đẹp”

“Những người giàu có và những nhân viên văn phòng ở Hà thành có thể tới đây để nghỉ ngơi vào cuối tuần. Vào mùa xuân có thể ngắm hoa, và có thể thưởng thức trái cây vào mùa thu. Tôi tin rằng trong vài năm tới, ở La Trại Câu sẽ có những thay đổi đáng kinh ngạc. Mọi người cũng sẽ trở nên giàu có hơn”

Lục Tấn Khang tuổi còn nhỏ nhưng đã từng quản lý tập đoàn Long Uy, ở phương diện đàm phán này, cậu ta cực kỳ có thiên phú, hơn nữa ở mặt thương nghiệp cậu cũng có xúc giác nhạy bén.

Cậu cũng chỉ mới ở La Trại Câu chưa tới một ngày thôi, vậy mà lại nhìn ra được ưu điểm nhược điểm của thôn. Cũng hiểu được người dân trong thông khao khát trở nên giàu có thế nào.

Bởi vậy, cậu chỉ nói mấy câu ngắn gọn liền miêu tả ra được một tương lai tốt đẹp.

Không những trưởng thôn, ngay cả người xung quanh tới xem náo nhiệt trong mắt cũng đều rực sáng.

Trưởng thôn rốt cuộc là người trải qua sự đời, đưa tay kéo Lục Tấn Khang tới trước mặt mình, nhìn cậu một vòng từ trên xuống dưới: “Cậu bé, những lời này là ai nói cho cậu?”

Ở lại trong thôn đa số đều là người già và trung niên, những người đó không quan tâm tới những tin tức giải trí ngoài lề, vậy nên họ cũng không biết tới gia đình họ Lục và chín người con của họ.

Những người trẻ tuổi từng tới Hà thành không nhận ra Lục Tấn Khang, người đã mặc quần áo bình thường như vậy.

Rốt cuộc đâu ai có thể nghĩ rằng con chủ tịch tập đoàn Lục Khải Vũ lại xuất hiện theo cách này chứ.

Lục Tấn Khang chớp mắt, có thể nhìn ra trưởng thôn đang vô cùng xúc động.

“Không có ai cả, là tôi tự mình tìm hiểu. Nhưng mà, ông trưởng thôn, nếu ông thật sự muốn giúp dân làng làm giàu, tôi có thể giúp ông liên hệ vốn đầu tư” Lục Tấn Khang tự tin nói.

“Ai? Một đứa bé như cậu? Đừng nói chuyện buồn cười như vậy!”

Diệp Minh Quân hiển nhiên không tin lời cậu nói, vẻ mặt khinh thường liếc nhìn cậu.

Lục Tấn Khang không thèm để ý anh ta mà nhìn sang trưởng thôn: “Ông trưởng thôn, cháu nói được làm được. Nhưng ông vẫn phải chủ trì công đạo, giải quyết chuyện trước mắt mới được!”

Sau khi nói xong, cậu trực tiếp đi tới trước quan tài, trịnh trọng cúi người: “Tuy tôi không quen cô, nhưng hôm nay lại quấy rầy cô rồi, thật sự xin lỗi, hy vọng cô đi đường bình an.”

Sau đó, cậu đi tới trước mặt trưởng thôn: nay chú làm chứng cho tất cả mọi người thất cháu chắc chắn sẽ dâng hai tay”

Cuối cùng, cậu nhìn chằm chằm Diệp Minh Quân: “Để chú La đánh ông một chưởng, tối nay tôi đưa ông 12 triệu”

Diệp Minh Quân vẫn tỏ ra coi thường, anh ta cơ bản không tin tên oắt con mặc đồ bình thường trước mặt có được 12 triệu. Còn có thể tới đầu tư trong thôn này.

“Chú trưởng thôn, hôm ồi thường 6 triệu, tối nay Vì quần áo của Tấn Khang hôm qua bị ngâm trong nước quá lâu, vừa dơ vừa ướt.

Do đó, La Đức Tín tới nhà hàng xóm mượn một bộ đồ trẻ con cho cậu.

Đồ mà Tấn Khang mặc bây giờ chính là đồ của đứa trẻ bình thường trong thôn.

“Chính cậu, tên oắt con, gạt ai thế! Nếu cậu có thể lấy đủ 12 triệu ra, hôm nay tôi sẽ dập đầu xin lỗi!” Diệp Minh Quân hống hách chỉ vào Lục Tấn Khang.

Lục Tấn Khang lạnh lùng nhìn anh ta, khoé miệng giương lên: “Ông nói thật không?”

Diệp Minh Quân võ ngực: “Đương nhiên là thật rồi”

Trưởng thôn nhanh chóng khuyên can: “Vĩnh Quân, đừng tính toán với một đứa bé, mau đi đưa tang. Hôm nay là ngày người nhà cậu nhập thổ, lo làm chuyện chính trước đã”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play