Mạc Vũ Lý không chịu rời xa vòng tay của mẹ, bắt lấy tay của Mạc Hân Hy cầu cứu: “Mẹ, mẹ mau cứu con, bố muốn bóp chết con rồi”

Mạc Hân Hy xoa xoa đầu nhỏ của con, giọng nói dịu dàng: “Nhị Bảo, con mau xin lỗi bố đi. Bố và mẹ giống nhau, đều yêu các con nhất”

Mạc Vũ Lý không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu, dẩu miệng đứng trước mặt Lục Khải Vũ nói: “Ba, thực xin lỗi, con không nên ở sau lưng bố nói xấu. Chỉ là nói đều là sự thật, mọi người không đọc tin tức trên mạng sao? R nhiều đàn ông có tiền đều là như thế này, sớm bố chiều bốn. Bố lớn lên phong độ như vậy, mẹ tuy rằng cũng rất xinh đẹp, nhưng mà mẹ đã sinh chín đứa trẻ rồi, thật dễ dàng già đi. Con chỉ là cảm thấy lo lắng thay mẹ mà thôi”

Nói là xin lỗi, nhung cái miệng nhỏ của Mạc Vũ Lý lại nói ra một đống lời ngụy biện.

Lục Khải Vũ lại đột nhiên cảm thấy thái dương mình căng thẳng đau đớn.

Đám nhóc này, đúng là không có ai làm mình bớt lo mà.

Lục Minh Húc nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Lục Khải Vũ, trong lòng nổi giận, chạy nhanh tới giữ chặt tay Mạc Vũ Lý nói: “Nhị bảo, Tứ bảo, đi, chúng ta đi lên lầu. Không biết lục bảo ở cùng em gái Niệm Đơn thế nào rồi”

“Tên nhóc này ăn nói vụng về, không biết có phải lại chọc cho em gái Niệm Đơn khóc hay không”

Nói xong, hắn nhìn Mạc Vũ Lý chớp chớp mắt, Mạc Vũ Lý lập tức hiểu ý.

“Đúng thế, đi, Lục Bảo là một tên ngớ ngẩn, chúng ta mau đi xem một chút”

Ba tên nhóc nắm tay nhau chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ chính lầu một.

Lúc đi tới cửa, Lục Minh Húc như nhớ tới cái gì liền hỏi Tứ Bảo Lục Vũ Tháp: “Tứ Bảo, em cũng thật hay, chó nhà bác sĩ Tôn thế mà đều thích em”

Tứ bảo Lục Vũ Tháp vẻ mặt khó hiểu: “Chó nhà bác sĩ Tôn một chút cũng không thích em, nhìn thấy em liền kêu, em nhìn thấy nó luôn phải trốn đi đấy”

“Hả? Không phải em vừa nói nó mỗi ngày đều dính lấy em sao?” Lục Minh Húc có chút khó hiểu.

Lục Vũ Tháp bây giờ mới hiểu được lời anh trai mình nói: “Ơ, người nói chính là Đào Nhỏ mài! Cô bé là con gái của anh em, năm nay mới 4 tuổi, em nói chính là cô bé thích em”

“Đào Nhỏ? Con gái sao? Tên nhóc này cũng quá xấu xa rồi” Mạc Vũ Lý nhịn không được mảng.

“Anh hai, cô bé tên là Tạ Kỳ Xương, Đào Nhỏ chỉ là tên thường gọi của cô bé thôi. Bởi vì từ một tuổi cô bé đã rất thích ăn đào, vậy nên mọi người đều gọi cô bé là Đào Nhỏ” Khi Lục Vũ Tháp nhắc tới cô bé gọi Đào Nhỏ, giọng nói dịu dàng, trên mặt cũng là nét cười vui vẻ.

“Đi thôi, Tứ Bảo, em cười tới ngọt ngào, hạnh phúc như vậy, không phải là thích cô bé kia rồi chứ?” Mạc Vũ Lý trêu chọc em trai.

Lục Minh Húc trực tiếp đưa tay đánh hắn một cái: “Nhị Bảo, nói chuyện với em trai như vậy, có giống anh trai chút nào sao?”

Bất quá sau khi nói xong, Lục Minh Húc cũng tràn ngập tò mò nhìn về phía Lục Vũ Tháp: “Tứ Bảo, cô bé kia có phải lớn lên thật xinh đẹp, thực đáng yêu hay không?”

Lục Vũ Tháp dở khóc dở cười giải thích: “Anh cả, các anh đều nghĩ cái gì đâu! Đào Nhỏ năm nay vừa mới qua sinh nhật 4 tuổi, hơn nữa, so vai vế em là chú cô bé, ngày thường cô bé đều gọi em là chú nhỏ.”

Nghe cậu ấy nói xong, anh cả, anh hai lập tức nản lòng, Mạc Vũ Lý xua xua tay: “Bỏ đi, không thú vị, còn tưởng rằng có thể nghe được chút chuyện xàm xí!”

Anh em ba người vừa nói vừa đi lên lầu, Lục Khải Vũ đem cửa phòng ngủ chính đóng lại, đi đến giường, ngồi xuống bên cạnh Mạc Hân Hy, duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play