*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Minh Húc đi qua, trực tiếp võ lên vai cậu nhóc: “Tâm trạng mẹ không tốt, đang nghỉ ngơi, sao em lại gào lớn tiếng như vậy chứ?”

Một câu nói khiến khuôn mặt Lục Vũ Bách hoàn toàn suy sụp xuống dưới: “Em…”

Ngay sau đó, mắt nhỏ của cậu nhanh chóng xoay chuyển, vẻ mặt đầy ý cười, đưa tay nắm lấy cánh tay của Lục Minh Húc: “Anh cả, anh cả tốt, anh cả là đẹp trai nhất, nếu em hướng Vương Niệm Đơn nói xin lỗi, chọc cho cô bé cười, mong được cô bé tha thứ. Chuyện ngày hôm nay, anh có thể hay không không cần nói cho bố mẹ biết!”

Cậu không muốn bị phạt chạy bộ, cũng không muốn viết bản kiểm điểm. Hai cái này đối với cậu mà nói đều là sống không bằng chết!

Lục Minh Húc có chút không thích ứng được với thái độ bất chợt thay đổi của cậu nhóc, cậu đề phòng rút cánh tay của mình lại, lui về phía sau một bước: “Sáu béo à, nói chuyện thì chỉ cần nói là được rồi, đừng có nắm tay lôi kéo. Chúng ta đều là con trai.”

“Còn có, anh là anh trai em, anh cũng không muốn nhìn thấy em bị bố mẹ trừng phạt, nếu em có niềm tin có thể lấy được sự tha thứ củ Vương Niệm Đơn, anh thì không có chuyện gì, khẳng định sẽ không tìm bố mẹ nói cho họ biết chuyện này”

Nghe xong lời anh cả nói, mắt Lục Vũ Bách đột nhiên trở nên sáng ngời: “Thật nhé, anh cả nói lời phải giữ lời đó.”

Lục Minh Húc trừng cậu một cái: “Anh là anh cả, nói chuyện đương nhiên sẽ giữ lời. Em cho rằng ai cũng giống như em chắc!”

“Vậy được, em đi tìm Vương Niệm Đơn xin lỗi”

Lời vừa nói xong, liền nhìn thấy mẹ Lục bung một mâm trái cây từ trong bếp đi ra.

Nhóc mập nhanh chân chạy tới, một tay đêm trái cây trên tay mẹ Lục cầm lấy, sau đó xông thẳng lên lầu hai: “Cảm ơn bà nội, bà nội, con yêu bài”

Chờ cho mẹ Lục phản ứng lại, nhóc mập đã chạy lên lầu hai mất rồi.

“Nhóc mập, trái cây đó là chuẩn bị cho mẹ con” Mẹ Lục nhìn bóng lưng của cháu trai mập mạp nhà mình nói.



con, giống như một người hầu nhỏ vậy. Còn không cho con dọn phân đâu! Có một lần, con đi theo anh cả ra sau núi hái thảo dược, cô bé tìm không thấy con, liền khóc rất lâu”

Khi Lục Vũ Tháp nói lời này, trong mắt tràn đầy ý cười.

Có thể nhìn ra được, cậu cùng bác sĩ Tôn ở nơi đó thực vui vẻ, tính cách cũng cởi mở hướng ngoại hơn rất nhiều.

Lục Minh Húc đặt trái cây lên bàn, lia mắt nhìn em Tứ một cái:: “Thế nào? Bé Bốn, trong nhà bác sĩ Tôn nuôi chó sao?”

Lục Vũ Tháp cùng Mạc Hân Hy có chút sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play