“Cô kiểm tra cho cháu? Cô điều chế thuốc giải sao?” Chân mày lục Tấn Khang càng nhíu chặt lại.

Loại độc dược mạn tính như thế này, trên thế giới ngoại trừ Vương Kỳ ra, không ai biết cách điều chế thuốc giải. Thậm chí anh ba thiên tài y học của cậu, dù có trong tay thành quả nghiên cứu của mẹ, cũng không thể nghiên cứu ra thuốc giải chân chính.

Người phụ nữ trước mặt này, vẻ ngoài xấu xí, trang điểm lòe loẹt, sao có thể biết cách điều chế thuốc giải, điều này nhất định có vấn đề.

Hướng Mai tưởng rằng cậu bé này đơn giản chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, vừa mới vào lớp một, là một đứa con nít cái gì cũng không hiểu, rất dễ lừa gạt.

Vì vậy cô ta ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên là cô rồi, cô là nghiên cứu sinh cấp cao ở viện y học, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm nghiên cứu y dược. Chút độc tố nho nhỏ trên người cháu, vốn dĩ chẳng có gì to tát!”

Lục Tấn Khang mặt không biến sắc, hỏi: “Vậy cô ơi, cô làm việc ở đâu vậy?”

“Cô, cô làm việc ở một công ty công trình sinh học! Sao thế, cậu bé, cháu không tin cô à?” Hướng Mai có chút không vui, hỏi.

“Không phải, không phải là cháu không tin cô, mà cô ơi, cháu đói rồi, có gì ăn không ạ?”

Lục Tấn Khang không thể hỏi ra đáp án mình muốn, hơn nữa cậu quả thật có chút đói bụng, vì thế quyết định lảng sang chuyện khác, chầm chậm, từng chút từng chút một truy hỏi.

Chỗ này có chút kì lạ, nhất định có vấn đề.

“Đói bụng rồi sao? Cháu chờ chút, cô đi lấy cháo cho cháu”

Hướng Mai vội đứng dậy, đứa bé này là một túi tiền to, vẫn là cơ hội và tài nguyên vô hạn, cô ta nhất định phải biểu hiện cho. tốt, để lại cho cậu bé một ấn tượng thật tốt.

“Vâng”

Lục Tấn Khang gật gật đầu, sau khi thấy cô ta rời khỏi phòng, lập tức vén chăn chuẩn bị xuống giường.

Nhưng mà, khoảnh khắc vừa mới vén chăn lên, một cái kẹp tóc màu vàng hình dáng hoạt hình rơi xuống đất.

Mắt cậu sáng rực lên, cúi người nhặt lấy chiếc kẹp tóc.

“Đây là?” Cậu nhớ lại tối hôm qua lúc nhìn thấy Vương Niệm Đơn ở sân bay, trên đầu cô bé hình như đã kẹp một chiếc kẹp tóc hình dạng giống như thế này.

Vì vậy, cậu bình tĩnh bỏ chiếc kẹp tóc vào trong túi.

“Cô ơi, trong nhà cô có con nít sao?” Cậu đi đến cửa nhà bếp, vờ như vô ý mà hỏi.

Hướng Mai thuận miệng trả lời: “Cô còn chưa kết hôn nữa, làm gì có con nít chứ?”

“ỒI Vậy cô điều chế thuốc giải cho cháu ở chỗ nào vậy? Cháu thấy nhà cô đâu có phòng thí nghiệm nào đâu!”

Cậu đã nhanh chóng kiểm tra hai phòng ngủ một phòng khách cũng không tính là lớn trong nhà. Kết quả lại không phát hiện được gì.

“Dì đặc biệt thuê một căn phòng rộng ở tầng hầm dưới lầu một để thiết lập một phòng thí nghiệm”

Bởi vì Lục Tấn Khang mới bảy tuổi, Hướng Mai hoàn toàn không hề cảnh giác với cậu.

Lúc này, Lục Tấn Khang đi vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh của Hướng Mai không lớn lắm chỉ khoảng ba bốn mét vuông, sau khi Lục Tấn Khang bước vào, cậu nhanh chóng phát hiện một số vết máu ở cửa sau trong góc phòng, còn chữ “SOS” viết bằng kem đánh răng.

Cậu bắt đầu híp mắt, cậu bé cảm thấy Hướng Mai này rất đáng nghi.

Đúng lúc này, Hướng Mai đã nấu cơm xong và gọi cậu vào phòng ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play