Long Anh Vũ ôm lấy cổ ông cụ Mộ làm nũng: “Ông ngoại, ông đừng buồn nữa, từ trước tới nay mẹ chưa từng trách ông. Bà ấy luôn nhớ ông!”

“Thật không? Vậy mẹ cháu có nói cho cháu biết tại sao bình hoa đó lại bị vỡ không?”

Cánh tay đang ôm lấy cổ ông cụ Mộ của Long Anh Vũ đột nhiên cứng lại, anh ta chậm rãi buông tay ra, nhìn ông cụ Mộ với vẻ mặt bi thương.

“Ông ngoại, ông có ý gì, ông không tin cháu sao?”

Ông cụ Mộ vẫn nhìn anh ta với vẻ mặt hiền hậu như cũ: “Cháu đấy cái đứa trẻ này, ông ngoại là đang giúp cháu, bây giờ có người nói cháu là giả mạo, ông là đang cho cháu cơ hội để chứng minh thân phận của bản thân đấy!”

Ánh mắt Long Anh Vũ khẽ xoay chuyển: “Khi đó bệnh tình của mẹ rất nghiêm trọng, bà ấy lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ màng, nhưng không hề nói bình hoa sao lại bị vỡ”

Ông cụ Mộ nghe được câu này, vương tay ra bắt lấy tay Long Anh Vũ, giọng nói tràn đầy áy náy: “Đứa trẻ ngoan, là ông không tốt, không nên thử nghiệm cháu như vậy”

Nói rồi, ông ta lại thở dài một hơi: “Ông ấy à, năm đó nhìn thấy bánh đậu Hà Lan ở tiệc mừng thọ, đột nhiên lại nghĩ tới mẹ tới, hồi nhỏ mẹ cháu thích nhất là ăn bánh đậu Hà Lan. Lúc bà ấy qua đời, cháu có mua bánh đậu Hà Lan cho bà ấy ăn không?”

Nói dứt lời, ánh mắt ông cụ Mộ lại đỏ ửng lên.

Long Anh Vũ nắm chặt tay an ủi ông ta: “Ông ngoại, ông yên tâm, cháu có mua, lúc đó cháu đã mua bánh đậu Hà Lan mà mẹ thích nhất cho mẹ ăn”

Chỉ là, anh ta vừa nói xong thì ông cụ Mộ đã lạnh lùng đẩy anh ta ra.

“Ông ngoại ông làm sao thế?” Long Anh Vũ có chút sửng sốt, có vẻ như đã nhận ra gì đó khác thường.

Sở Thần Dật đứng ở phía sau Lục Khải Vũ lúc này mới lên tiếng: “Mẹ căn bản không thể ăn bánh đậu Hà Lan, bà ấy bị dị ứng với đậu Hà Lan.”

Bởi vì năm đó Long Minh Huệ cũng không thích ăn bánh đậu Hà Lan, cô ta không thích mùi vị đậu Hà Lan, từ khi bọn họ ở bên nhau chưa từng mua những món ăn có đậu Hà Lan.

Bởi vậy mà Sở Thần Dật cũng quên không nói cho Long Minh Huệ rằng mẹ anh ta bị dị ứng với đậu Hà Lan.

Ông cụ Mộ nhìn chăm chằm Long Anh Vũ, đây là đứa cháu ngoại mà ông ta yêu thương hết mực bốn năm qua, trong mắt không thể giấu nổi sự đau lòng.

Sau đó, ông ta nhắm mắt lại, giọng nói lại khôi phục sự lạnh lùng vô tình của người cầm lái nhà họ Mộ: “Người đâu, thông báo cho cảnh sát, nói là ở nhà họ Mộ có kẻ lừa gạt, giả mạo cháu ngoại của nhà họ Mộ, lừa một số tiền lớn của chúng ta, tôi muốn báo cảnh sát, lập tức tiến hành điều tra.”

Đã dám lừa gạt ở nhà họ Mộ thì đừng mong được sống yên ổn.

Từ trước tới nay nhà họ Mộ và những người khác nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu có người cố tình lừa gạt nhà họ Mộ, cho dù là ai đi nữa thì tuyệt đối không được dung ta.

Ông cụ Mộ lạnh lùng ra lệnh, vệ sĩ lập tức tiến lên bắt lấy Long Anh Vũ.

“Ông ngoại, ông nghe cháy nói đã, chỉ là gần đây công việc bận rộn quá nên cháu quên mất chuyện này mà thôi, cháu thật sự là cháu ngoại của ông, ông đừng để họ lừa” Long Anh Vũ cố gắng giấy giụa tới cùng.

Thế nhưng ông cụ Mộ đã hoàn toàn mất niềm tin vào anh ta.

Lúc này, ông ta nhìn chằm chằm về phía Sở Thần Dật.

“Mẹ cháu có nói cho cháu biết sao lại làm vỡ bình hoa không?”

Dưới ánh nhìn sắc bén chăm chú của ông cụ Mộ, Sở Thần Dật đột nhiên lại có chút căng thẳng.

“Mẹ cháu nói bình hoa đó căn bản không phải do bà ấy làm vỡ, là anh trai bà ấy trong lúc chơi trò chơi cùng bà ấy không cẩn thận làm vỡ, nhưng vì sợ bị ông trách phạt nên đã vu oan cho mẹ cháu”

“Mẹ cháu nói lúc ông tức giận rất đáng sợ, ông đã từng đích thân dùng roi da đánh hai anh trai của bà ấy khiến hai anh chảy đầy máu ở cánh tay. Bà ấy nói kể từ đó, mỗi lần bà ấy nhìn thấy ông đều rất sợ hãi, không dám tới gần ông nữa.”

Sở Thần Dật vừa nói xong, nước mắt ông cụ Mộ cũng chảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play