Sau khi Mộ Dung Lãnh Hàng nghe anh ta nói xong, trực tiếp xông tới túm lấy cổ áo anh ta nói: “Long Anh Vũ, anh đừng có mà đắc ý, cho dù bố có thất vọng với tôi thì tôi vẫn như cũ, vẫn là con trai trưởng của nhà họ Mộ, mà anh, mãi mãi chỉ là một người ngoài, mãi mãi cũng đừng có mong được kế thừa tài sản nhà họ Mộ”

Nói rồi, Mộ Dung Lãnh Hàng điên cuồng cười lớn: “Anh cho rằng lần ần nói tốt này tôi thật sự không có cơ hội trở mình đúng không? Tôi chỉ vài câu trước mặt ông, ông chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi thôi.”

“Không tin thì anh cứ đợi mà xem”

Nói xong, Mộ Dung Lãng Hàng buông Long Anh Vũ ra, sau đó vênh váo tự đắc đi về phía căn phòng Long Anh Vũ vừa mới đi ra.

Mạc Hân Hy âm thầm nhớ rõ vị trí căn phòng. Từ đoạn đối thoại của họ có thể suy đoán ra, căn phòng đó chắc chắn là phòng làm việc của trưởng họ nhà họ Mộ.

Có điều, cô và tài xế Mãnh đứng ở lan can tầng hai, nhìn thấy trong đại sảnh tầng một, Lục Khải Vũ và Lưu Cảm Đông đã đưa Sở Thần Dật và Nhị Bảo tới.

Thế nhưng, không may là đúng lúc đó Long Anh Vũ cũng xuống cầu thang, đi về phía đại sảnh tầng một.

Tài xế Mãnh căng thẳng nhỏ giọng nói: “Cô chủ, làm sao bây giờ?

Tổng giám đốc Lục và Long Anh Vũ sắp đụng mặt rồi”

Mạc Hân Hy nắm chặt lấy khăn lau, sau đó xoay người nhìn về phía phòng làm việc của nhà họ Mộ.

Làm sao bây giờ? Nếu như bây giờ xông vào, Mộ Dung Lãng Hàng cũng ở đó, chắc hẳn cô và tài xế Mãnh sẽ bị anh ta gọi bảo vệ tới đuổi đi.

Nhưng mà, nếu như không vào, Long Anh Vũ phát hiện ra Sở Thần Dật, có lẽ mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn.

Trong lòng cô vô cùng căng thẳng, vội vàng suy nghĩ cách giải quyết cấp bách mọi chuyện trước mắt.

Sau đó, cô nhìn về phía Lục Khải Vũ ở dưới lầu, anh khẽ gật đầu với cô một cái.

Tiếp đó, cô nhìn thấy Long Anh Vũ phái người tới chặn họ lại.

Thế nhưng, Lục Khải Vũ không chút sợ hãi chắn phía trước Sở Thần Dật và Nhị Bảo, sau đó lại ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua về phía cô.

Dưới lầu, Long Anh Vũ và đàm người vây xung quanh Lục Khải Vũ, ồi đột nhiên cười lớn lên.

“Tổng giám đốc Lục Khải Vũ, thật không ngờ với thân phận của anh mà lại đi sắm vai người hầu của nhà họ Mộ như vậy”

Nói rồi, vẻ tươi cười của anh ta đột nhiên biến mất, hai mắt nhìn chằm chằm vào ở Thần Dật, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa đầy sát ý.

“Sao hả? Tổng giám đốc Lục Khải Vũ muốn đưa cái người người không ra người, quỷ không ra quỷ này đi đâu hả?”

Anh ta bước lên phía trước, nói vào tai Lục Khải Vũ với vẻ mặt cao ngạo và tự tin: “Lục Khải Vũ, không phải anh cho rằng mang theo cái tên xấu xí này đi gặp ông ngoại tôi thì sẽ có thể vạch trần thân phận của tôi chứ!”

“Tôi sẽ không cho anh cơ hội đó đâu.”

Lục Khải Vũ nhìn vẻ mặt cao ngạo và tự tin của Long Anh Vũ gần trong gang tấc ở trước mắt, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười đây thâm ý.

“Vậy thì còn phải xem anh có bản lĩnh đó không đã”

Trong lúc nói chuyện, cánh tay Lục Khải Vũ khẽ xoay, trực tiếp túm lấy Long Anh Vũ, không biết từ khi nào anh đã cầm một mảnh thủy tinh trong tay.

Vừa rồi khi dọn vệ sinh, anh đã nhặt được một mảnh thủy tinh từ chiếc chén nhỏ bị vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play