Ở cách đó không xa,Mộ Dung Lãnh Nhu cầm nửa ly rượu đỏ khẽ nhấp một ngụm, cô ta nói với Thạch Thiên Bằng ở phía sau: “Long Anh Vũ lại thích vợ của Lục Khải Vũ, chuyện này thật thú vị!”

Thạch Thiên Bằng nhìn bóng lưng của Lục Khải Vũ, trong mắt tràn ngập ánh sáng thù hận: “Mắt anh ta bị mù!”

Nghe anh ta nói hết, Mộ Dung Lãnh Nhu quay đầu liếc nhìn anh ta, sau đó khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ: “Chuyện giao cho anh đi xử lý tiến triển thuận lợi không?”

Thạch Thiên Bằng cẩn thận nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Cô ba yên tâm, mọi thứ đều chuẩn bị xong. Hôm nay cậu cả nhất định sẽ làm mất hết thể diện của nhà họ Mộ”

“Tốt, vậy bên phía Lư Bạch Khởi thì sao? Tiến triển đến đâu rồi, có liên lạc với Lục Vũ Tuấn lần nữa không?”

Trong mắt Thạch Thiên Băng xẹt qua một tia hung ác, anh ta dừng lại một lúc mới lên tiếng: “Vẫn chưa, anh ta hy vọng chúng ta có thể giúp”

“Giúp anh ta? Đây là Hartha, tai mắt của ông nội ở khắp nơi, hay là thôi đi, bảo anh ta tự mình giải quyết. Không có nhà họ Lư của anh ta, nhà họ Mộ cũng có thể xây dựng nhà máy sản xuất thuốc thành công và lấy được bằng sáng chế phát minh trong tay Lục Vũ Tuấn”

Mộ Dung Lãnh Nhu cảm thấy Lư Bạch Khởi thật chướng mắt.

Lại hớp thêm một ngụm rượu, Mộ Dung Lãnh Nhu nhìn thoáng qua đám đông, nhíu mày hỏi: “Vương Kỳ đâu? Chẳng phải đã nói hôm nay sẽ trở về sao?”

Vương Kỳ và Mộ Dung Lãnh Nhu từ nhỏ lớn lên bên nhau, quan hệ cũng không tệ lắm.

Nghe cô ta đột nhiên nhắc tới Vương Kỳ, trên mặt Thạch Thiên Bằng chợt lộ ra chút sợ hãi nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất rất nhanh.

Anh ta nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Có lẽ vừa nhậm chức ở sở nghiên cứu nên tương đối bận rộn”

Mộ Dung Lãnh Nhu lắc lắc ly rượu trong tay, hỏi Thạch Thiên Bằng với nét mặt nghỉ ngờ: “Tôi nghe nói, năm đó cô ấy lợi dụng kỹ thuật thụ tỉnh trong ống nghiệm để sinh con gái cho người đàn ông kia. Anh cảm thấy chuyện này có thật không?”

“Chuyện này… Tôi cũng không biết. Nhưng mà, cô ấy quả thực đã có một đứa con gái sáu tuổi”

Sau khi Vương Kỳ chưa lập gia đình đã sinh con gái, quản gia Vương tức giận tuyên bố cắt đứt quan hệ bố con với cô ấy.

Mấy năm nay, Vương Kỳ chưa từng trở về nhà họ Mộ.

Khoảng thời gian trước, cô ấy mới nhận được sự thông cảm của vương quản gia mà về lại sở nghiên cứu nhà họ Mộ.

Chỉ là chưa bao giờ dẫn con gái về, bởi vậy Mộ Dung Lãnh Nhu mới tò mò bố của con gái cô ấy rốt cuộc là ai.

Lúc này, Mộ Dung Lãnh Nhu đã uống hết ly rượu đỏ, cô ta tiện tay đưa ly cho người phục vụ. Chiếc vòng tay ngũ sắc trên cổ tay trắng nõn của cô ta đặc biệt bắt mắt dưới ánh nắng mùa thu.

Thạch Thiên Bằng nhận ra chiếc vòng tay ngũ sắc này.

Năm ấy Mộ Dung Lãnh Nhu bảy tuổi bị người ta bắt cóc, một cậu bé mười hai tuổi sau khi cứu cô ta ra đã để lại cho cô ta.

Những năm qua, cô ta vẫn nâng niu nó giống như báu vật.

Cô ta luôn cố gắng tìm cậu bé, nhưng cậu bé như thể biến mất trong biển người mênh mông, làm thế nào cũng không tìm được.

Thấy cô ta nhìn chăm chằm vòng tay ngũ sắc với nét mặt mất mát, Thạch Thiên Bằng dè dặt nói: “Cô ba ơi, tôi đi toilet rửa tay”

Mộ Dung Lãnh Nhu khoát tay ra hiệu anh ta đi mau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play