Tuy rằng không biết tên gia hỏa Phương Thư Duy kia làm thế nào mà đoán được “nói đi là đi” chính là Bạch Tuyết Văn, nhưng không thể phủ nhận, lời nói vừa rồi của hắn quả thật có thể nói là “một đòn trí mạng”, bởi vì cành cây khô trong lòng Bạch đại tiểu thư do chuyện tình cảm thất bại lúc trước để lại bóng ma tâm lý rốt cục cũng có dấu hiệu hồi xuân, thật sự là một chuyện đáng mừng.
Nhưng trong thời điểm như thế này, Tô Lục dưới vai trò người giúp đỡ lại bi kịch trở thành “bóng đèn”, nguyên nhân không gì khác, tuy rằng cô đã cam đoan với Bạch Tuyết Văn “khi tôi rời đi thì bất cứ chuyện gì của cô cũng không nhìn thấy, không nghe thấy”, nhưng Bạch tiểu thư dường như vẫn bán tín bán nghi, thời điểm xuống núi bởi vì trượt chân được người nào đó nắm chặt tay mà mặt đỏ lựng, còn âm thầm gọi “Tiểu Lục” vài tiếng, cho nên… Khụ, người nào đó mới lấy lý do “lo lắng Bạch Tuyết Văn bị chiếm tiện nghi” mà âm thầm nhìn lén!
“Muốn nhìn một cái ôm, một nụ hôn xem ra cũng không có hi vọng rồi.”
Có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy, ngoại trừ dép xỏ ngón còn có thể là ai?
Tô Lục không chút khách khí đạp cho tên gia hỏa này một cái, đáng tiếc, không trúng.
“Ha, em gái thật là thô bạo.”
Người nào đó đang than thở, đột nhiên thấy cô gái quay đầu, nở một nụ cười dịu dàng với hắn, trong lòng hắn đột nhiên có linh cảm không tốt, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy “ầm!” Một tiếng, hắn bị một đống vật phẩm không rõ từ trên trời rơi xuống chôn vùi.
Thanh niên vô cùng khổ cực bò ra, “phì phì” hai tiếng, vẻ mặt đau khổ nhe răng: “Tôi có nên cảm tạ cô đã nhẹ tay không hoàn toàn chôn sống tôi không?”
“Nếu anh thành tâm thành ý khẩn cầu, sao ta có thể không nhẫn tâm không đáp ứng cơ chứ?”
“… Thật sự không cần phiền toái như thế!”
“Không có gì, vì nhân dân phục vụ.”
“…” Không có ai cảm ơn cô nha!
Vì thế, Tô Lục lại bị đá ra ngoài —— tuy rằng mỗi lần đều cố gắng tránh né, nhưng dường như bản thân Tô Lục đã bị mặc định thành “trăm phần trăm bị dép xỏ ngón đá trúng” … Lại nói, thật sự có loại mặc định bi đát như thế sao?
Khi trở về, Bạch Tuyết Văn đang lấy hai tay bụm mặt ngồi bên giường, ngây ngốc không biết suy nghĩ cái gì, cho đến tận khi cảm giác được mình lại mất khống chế thân thể, mới biết Tô Lục đã trở lại: “… Cô trở về rồi sao?”
“Không muốn tôi trở về có thể nói thẳng.” Cười ác liệt.
“Đáng ghét.”
“…” Tô Lục bị một tiếng hờn dỗi này làm cho nổi da gà, vội vàng chà xát cánh tay, “Phụ nữ khi yêu thật đáng sợ.”
“Ai, ai yêu?”
“Được rồi, phụ nữ chuẩn bị yêu thật đáng sợ.”
“… Cô, đáng ghét.”
“… Đủ rồi.” Muốn làm cô ngấy chết sao?
Đang bất đắc dĩ, đột nhiên lại nghe thấy Bạch Tuyết Văn nhăn nhó mở miệng: “Tiểu Lục.”
“Ừ?”
“Hôm nay và ngày mai, có thể để tôi làm chủ chính mình không?” Sau khi Phương Thư Duy biết được ngày mai Bạch Tuyết Văn muốn lên đường, đêm đó quyết định ở lại trong thôn, ngày mai cùng nhau trở về —— trước khi đến địa điểm tiếp theo, Bạch Tuyết Văn muốn trở về thành phố C một lần, bởi vì, ngày giỗ đầu của cha mẹ cũng sắp đến rồi.
“Chậc chậc, tính cách cũng trở nên khác thường…”
“Tiểu Lục, thật đáng ghét.”
“… Tôi sai lầm rồi, tôi lập tức rời đi!”
Tô Lục lại bất đắc dĩ trở về không gian Vị Diện, vừa vào đến nơi, đã thấy người nào đó bày ra tạo hình “tôi đang suy tư”, nhưng không giống đang trầm tư, ngược lại giống như đứa ngốc.
Cô lườm hắn một cái, ngồi sang một bên suy nghĩ xem nên ăn món gì, đến cuối cùng, vẫn là dép xỏ ngón không nhịn được, lên tiếng trước: “Ừ hừ!”
“…”
“Hừ hừ hừ hừ!”
“…”
“Này! Cô không hiếu kỳ xem tôi đang suy nghĩ gì sao?”
“Hoàn toàn không.”
“… Cô có thể hơi hiếu kỳ một chút không?”
“Có ích gì?”
“…” Em gái, vì sao cô lại thực tế như vậy!
Mắt thấy đối phương sắp buồn bực đến chết, Tô Lục quyết định ban một chút phúc hậu, suy đoán hỏi: “Anh đang suy nghĩ nên làm thế nào để mình bớt ngốc hơn?”
“…” Chi bằng không đoán còn hơn! Thanh niên khôi phục lại tư thế ngồi xếp bằng, rầu rĩ không vui nói, “Tôi đang tự hỏi, nếu cô nghĩ người khác ‘tính cách khác thường, vô nhân tính’, vì sao không nghĩ xem bản thân không phải cũng như thế?”
“Hả?” Tô Lục hơi nhíu mi.
“Tôi là người khác phái nha, khác phái!” Đối xử tốt với hắn một chút thì chết sao?!
“Ha ha…” Tô Lục cong cong khóe miệng, thực chân thành trả lời, “Xin lỗi, tôi vẫn coi anh là bạn gái thân thiết.”
“…” Người nào đó yên lặng hoá đá, cô đối xử với bạn gái thân thiết như thế này sao? Khó trách không có bạn bè.
Căn cứ vào nguyên tắc “tôn trọng” lẫn nhau, hai ngày Bạch Tuyết Văn ở chung với Phương Thư Duy, Tô Lục không nhìn xem, đến sáng sớm ngày thứ ba cô mới trở lại bên trong thân thể Bạch Tuyết Văn, nhưng trong khoảng khắc sắp mở mắt ra Tô Lục hơi lo lắng, nhỡ đâu phát hiện bên cạnh nằm một nam nhân, rốt cuộc cô nên biểu hiện như thế nào đây?
May mà em gái Bạch vẫn rất bảo thủ, khi chưa xác định quan hệ (hoặc là vừa xác định?) sẽ không có quan hệ xác thịt với người ta.
Nhưng nói ngược lại, đây không phải lần đầu tiên yêu đương, lúc trước còn bất hạnh chung sống với một tên cặn bã, ngại ngùng thành như vậy cũng thật khó hiểu, có điều thoạt nhìn tiểu tử họ Phương kia cũng không quá sốt sắng, mới chỉ nắm được tay đã cười trộm, đúng là “nồi nào đặt bếp nấy”, Tô Lục cũng không thể có ý kiến gì.
Cô ngồi dậy, vươn hai tay lười biếng duỗi eo, hành trình gần một năm khiến cho tố chất của thân thể này thay đổi tốt hơn rất nhiều, cô nhảy xuống giường, kéo cửa sổ ra, giơ di động chụp lại cảnh tượng bầu trời mỹ lệ buổi sáng sớm, sau đó đăng lên trên weibo. Không biết là Bạch đại tiểu thư còn đang thẹn thùng hay là hôm qua “hưng phấn” quá độ, mà đến bây giờ vẫn chưa nói chuyện, Tô Lục suy nghĩ một chút, rồi tự mình đăng kèm một lời bình ——
【Phong cảnh trên đường du lịch thật sự mỹ lệ, nhưng trong thâm tâm tôi, nhà vĩnh viễn là nơi đẹp nhất trên thế giới này.】
Cũng không vội vã đọc bình luận, cô trực tiếp đi vào phòng tắm rửa mặt, không thể không nói, về muộn một ngày không phải không có ưu điểm, đồ đạc trong nhà gần như đã được Tuyết Văn dọn dẹp sạch.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tô Lục đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra vừa lòng gật đầu: Rất tốt, tủ lạnh cũng đã được lấp đầy.
Nhưng sáng sớm cô rất lười động chân động tay, cho nên đơn giản đi đến phòng khách cầm lấy điện thoại gọi điện cho phòng bảo vệ nhờ hỗ trợ, thật trùng hợp, trực ban hôm nay lại là đại thúc số 09 —— từ sau khi biết Bạch tiểu thư trở lại, đại thúc bảo vệ luôn trong tư thế sẵn sàng, vì thế rất nhiệt tình đáp ứng.
Trong thời gian chờ bữa sáng, Tô Lục ngồi trên sô pha cầm điều khiển từ xa xem tivi, bỗng nhiền phát hiện, trong thùng rác chứa đầy đồ vật, nhìn kỹ còn phát hiện ra đều là bưu thiếp. Cô cúi lưng, từ trong đó cầm lấy nhất một tấm bưu thiếp trang trí khá đẹp, lật ra vừa nhìn thấy cái tên kí ở bên dưới lập tức thấy buồn cười.
“Bân – vĩnh viễn yêu em?”
Đằng nào cũng không có việc gì, cho nên Tô Lục cẩn thận đọc từ đầu, nội dung bên trong đại loại như sau ——
“Hôm nay thời tiết thật nóng, sau khi làm việc mệt mỏi một ngày trở về nhà, phát hiện ra không có bát đá bào bình thường của em, trong lòng rất mất mát. Chớp mắt, em rời khỏi anh cũng đã được ba tháng. Trong thời gian này, anh suy nghĩ rất nhiều, cũng tỉnh ra rất nhiều, đã thay đổi rất nhiều. Nhưng duy nhất không thay đổi, đó là tình cảm với em, Tuyết Văn, em biết không? Anh vẫn đang đợi em trở về.”
Hừ, thật là ghê tởm.
“Mỗi khi nhìn thấy hoa quế mùa thu, anh lại nhớ đến em, em còn nhớ con đường nhỏ chúng ta thường nắm tay nhau đi qua hay không? Từ xa nhìn lại, hoa quế hai bên đường khiến cho con đường giống như bị bao phủ bởi một tầng sương khói màu vàng nhạt. Tuyết Văn, anh nhớ em.”
“Thật sự là…” Tô Lục không thể nhịn được chà xát cánh tay, nếu nói lúc trước em gái Tuyết Văn làm cho cô rùng mình, thì những lời kia của Hứa Bân không chẳng khác gì thiên lôi. Nên nói đúng là người từng yêu sao? Theo một ý nghĩa nào đó thì đúng là rất giống.
Có điều, tên gia hỏa kia cũng thật kiên nhẫn, lại kiên trì loại hình viết thư này?
Tô Lục nghĩ một chút, đem thùng rác đổ ra, chuẩn bị đọc nội dung của mấy tấm bưu thiếp khác, kết quả lại phát hiện, bên dưới còn có mấy bức thư tình. Cô vừa nhìn ngày tháng, lập tức đầu đầy hắc tuyến, tên gia hỏa Hứa Bân kia ban đầu là ba ngày gửi qua bưu điện một phong thư, một tháng sau biến thành một tuần gửi một tấm bưu thiếp, mà trên tấm bưu thiếp gửi gần đây nhất, còn viết lời thề son sắt ——
“Đột nhiên cảm thấy so với một phong thư dài dòng, có lẽ em thích nhìn thấy những dòng tâm sự lời ít mà ý nhiều hơn. Còn nhớ lúc trước em thích nhất là thu thập bưu thiếp đủ kiểu dáng, hiện tại anh dùng phương thức này giúp em thu thập, cho đến tận khi em trở lại bên anh.”
Thật là cảnh giới cao nhất của dối trá.
Nếu là Bạch Tuyết Văn lãng mạn lại mềm lòng nhu nhược của một năm trước, chưa biết chừng sẽ thật sự bị dỗ trở về, nhưng thực đáng tiếc, tên gia hỏa viết lời thề son sắt “vẫn chờ em” kia dường như cũng chỉ kiên trì được đến cuối thu mà thôi, sau đó không thấy gửi thêm bất cứ tấm bưu thiếp hay bức thư nào nữa.
“Sao cô lại nhìn những thứ này? Đem nó vứt đi là được rồi!” Giọng nói của Bạch đại tiểu thư đột nhiên vang lên.
Tô Lục cười cười: “Thế nào? Không thấy rất cảm động sao? Người ta mỗi ngày đều nhớ cô đó.”
“… Tôi không thèm khát.” Thời gian một năm tuy rằng không đủ khiến Bạch Tuyết Văn hoàn toàn quên đi đoạn cảm tình kia, nhưng cũng đủ để cô hiểu được một người, nhất là dưới tình huống của cô. Ít nhất hiện tại cô cũng có thể hiểu, thế giới trong quá khứ của chính mình quả là rất hẹp hòi, tiếp xúc đến những chuyện và người thật sự quá ít, cho nên khi một kẻ mạnh mẽ theo đuổi mới dễ dàng động lòng như thế. Trên thực tế, quyết định lúc trước của cha mẹ hoàn toàn không sai chút nào, người sai là bản thân cô mà thôi. Đáng tiếc, khi hiểu ra đã muộn, nhưng vẫn chưa muộn đến mức không thể cứu vãn.
“Có điều, quả thật là những tấm bưu thiếp này rất đẹp mắt, nhất định là hắn đã phải chọn lựa rất vất vả.” Tô Lục lắc lắc bưu thiếp trong tay, vui vẻ thưởng thức.
“Đều vứt đi.” Bạch Tuyết Văn thống khổ nói, “Hôm qua khi Thư Duy đưa tôi trở về, kết quả phòng bảo vệ lại giao cho tôi một đống thứ này, lúc ấy thật sự là…” Xuất phát từ cân nhắc an toàn cho nên thư tín bưu phẩm của mọi người trong khu nhà đều do phòng bảo vệ ký nhận thay, sau khi tiến hành kiểm tra xong mới gửi đến cho người sử dụng, khi gặp trường hợp ở bên ngoài dài ngày như Bạch Tuyết Văn, cũng chỉ có thể do bọn họ bảo quản thay. Đương nhiên, cũng có kiến nghị “văn kiện quan trọng và vật phẩm quý giá không nên áp dụng phương thức này để gửi đến, để phòng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn”.
Tô Lục tưởng tượng đến cảnh lúc ấy hai người đang đầy mặt ngọt ngào lại nhìn thấy những tấm bưu thiếp này, vô cùng không phúc hậu bật cười.
Không phải cô không phúc hậu, chuyện này thật sự là bản năng của kẻ độc thân, ha ha ha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT