Lúc Dung Huyên đi ra khỏi bệnh viện, bước chân thật nhẹ nhàng.

Cô nghĩ đến bác sĩ vừa rồi cổ vũ cô, khuyên cô nên thử cố gắng phát ra tiếng, nếu có thể phát ra tiếng vậy rất nhanh liền có thể khôi phục giọng nói. Dung Huyên nghe vậy liền đối với tương lai tràn ngập chờ mong cùng vui sướng.

Đi ra đến cửa bệnh viện, Dung Huyên phát hiện ra xe trong nhà đã rời đi, tài xế không có chờ cô. Sau khi ý thức được điểm này, cô một chút cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không có nổi giận.

Cô biết, trực tiếp cho xe rời đi là ý của Dung Di. Dung Di xem như là loại nữ phụ cấp bậc thấp nhất trong các loại nữ phụ, cô ta tâm tư ác độc nhưng EQ lại không đủ xài. Thủ đoạn cũng không có nhiều lắm, phần lớn đều là bắt nạt trực diện. Trừ bỏ việc lần trước đẩy ngã nguyên chủ khiến khuôn mặt cô ấy bị thương, tiệc đính hôn cũng suýt nữa bị hủy ra thì đại đa số thời điểm thủ đoạn của Dung Di đều không đau không ngứa.

Dung Huyên nhìn xung quanh một chút, chuẩn bị đi đến bến xe gần nhất bắt xe bus trở về nhà. Thành phố này đường xá rất phát triển, ngồi phương tiện công cộng trở về nhà là một chuyện hết sức bình thường.

Lúc Dung Huyên đi xuống đường lớn, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn, là Cố Dã gọi điện đến.

Điện thoại không ngừng rung lên, rất có tư thế nếu cô không chịu bắt máy nó liền cứ như vậy tiếp tục rung. Dung Huyên mím môi, dừng chân, ấn nút nghe.

"Tại sao nãy giờ không chịu nghe máy?"

Dung Huyên chớp chớp mắt, lời này của Cố Dã, hình như trước đó anh đã gọi không ít cuộc điện thoại?

Có thể là do lúc đó cô đang tập trung nghe bác sĩ nói cho nên không có chú ý .

"Em dùng cái mũi ra hiệu một chút đi để cho anh biết rằng em còn đang nghe"

Dung Huyên nghe thấy yêu cầu này của Cố Dã, nhịn không được trên mặt xuất hiện ý cười.

Cố Dã người này sao lại có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy, cô dùng mũi ra hiệu kiểu gì?

Có thể là cảm thấy bản thân chưa có biểu đạt rõ ràng , Cố Dã lập tức bổ sung "Không phải là dùng cái mũi, là hơi thở, âm mũi ấy"

Dung Huyên nhẹ nhàng dùng âm mũi phát ra một tiếng, Cố Dã ở đầu dây bên kia liền nhanh chóng nghe thấy.

"Em hiện tại đang ở đâu? Chia sẻ vị trí qua wechat cho anh"

Chờ sau khi cúp điện thoại Dung Huyên mới phát hiện ra Cố Dã đã gọi cho cô không ít cuộc điện thoại, hơn nữa còn gửi qua không ít tin nhắn wechat. Cô không phải cố ý không nghe điện thoại của Cố Dã nhưng nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, trong mắt Cố Dã, hẳn là cô cố ý.

Dung Huyên rũ mắt, gửi địa chỉ của mình qua wechat cho Cố Dã.

.....

Thịnh Thế Hào cũng đến phục.

Dung Huyên trước đó không hề nhận một cuộc điện thoại nào, bằng không bọn họ đã sớm bắt đầu tiệc tùng, nào phải lang thang trên đường không mục đích như hiện tại?

Ninh Tử Thần nhìn Cố Dã cư nhiên còn không có tức giận, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

"Lão đại, cô ấy không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn wechat của mày, vậy mà mày còn không có tức giận?"

Cố Dã động tác lười biếng thu hồi điện thoại, mở cửa sau xe Lincol, khom lưng ngồi vào.

Chờ đến khi cửa xe đóng lại, Ninh Tử Thần mới phản ứng lại ,hình như Cố Dã có nói gì đó.

Anh lười biếng nói "So đo với tiểu câm điếc làm cái gì?"

Ninh Tử Thần tay ôm quyền, được, cậu là lão đại, mọi chuyện đều do cậu định đoạt.

Đoàn người đi đến địa điểm mà Dung Huyên chia sẻ, Thịnh Thế Hào vươn đầu ra ngoài cửa sổ xe "Chị dâu nhỏ ở đâu vậy?"

Tuy rằng Thịnh Thế Hào trong lòng không phục Dung Huyên nhưng Cố Dã cũng đã gọi cô một tiếng 'vợ' rồi, anh tự nhiên là phải cung cung kính kính mà gọi cô một tiếng 'chị dâu nhỏ'

Hách Cường 'hắc hắc' cười hai tiếng "Cho dù chị dâu nhỏ có đứng trước mặt chúng ta, chúng ta phỏng chừng cũng nhận không ra"

Cũng đúng, từ đầu đến cuối, bọn họ căn bản không hề biết mặt mũi Dung Huyên như thế nào.

Cuối cùng vẫn là Cố Dã dựa vào một loại trực giác thần kỳ của phái mạnh cùng với bản năng của vị hôn phu, chuẩn xác xác định mục tiêu.

Đeo khẩu trang, buộc tóc đuôi ngựa, đeo cặp sách, mặc đồng phục, bên ngoài còn khoác một chiếc áo lông vũ.

Hẳn là cô rồi.

....

Dung Huyên tại chỗ chờ không bao lâu đoàn người Cố Dã liền đến.

Bọn họ ngồi trong một chiếc xe Lincoln thân dài đi đến. Chiếc xe dừng lại, hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ cùng đánh giá của người qua đường.

Dung Huyên cũng không biết Cố Dã tìm mình có chuyện gì. Cô tiến lên phía trước một bước, đúng lúc một trận gió lạnh thổi qua, Dung Huyên theo bản năng giơ tay lên sờ lỗ tai bị đông lạnh đến đỏ rực của mình.

Mùa đông ở nơi này thật là lạnh.

Cố Dã nhìn một màn này, không hiểu sao lại chú ý đến đôi tay của Dung Huyên đầu tiên.

Không thể phủ nhận, bàn tay của Dung Huyên thực sự rất xinh đẹp, nhỏ xinh, trắng nõn nhưng vấn đề là trên tay cô không, hề, đeo, nhẫn, đính, hôn.

Cố Dã không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận cực kỳ vớ vẩn. Ba mẹ anh nói anh liên hôn, ok. Tiểu tức phụ không nói được, bộ dáng cô trông như thế nào anh cũng không biết, ok . Nhưng mà, anh đeo nhẫn còn cô thì không thì xin lỗi, chuyện này anh ok không được.

Cố Dã xuống xe, tiến lên vài bước, một tay bắt lấy tay Dung Huyên "Nhẫn của em đâu?"

Ninh Tử Thần ở một bên nhìn thấy cảnh này liền sửng sốt, sau đó ở trong lòng điên cuồng hò hét. Lão đại a, mày vừa rồi còn nói sẽ không tức giận với tiểu câm điếc vậy mà hiện tại mày đang làm gì đó?

Nhẫn đính hôn Dung Huyên có mang theo bên người nhưng không có đeo lên tay. Cô cảm thấy chính mình thân là một học sinh cấp ba , trên ngón áp út lại đeo một chiếc nhẫn đính hôn thì rất kỳ quái.

Cố Dã trong lòng vốn tràn đầy lửa giận, anh cúi đầu muốn hỏi Dung Huyên suy nghĩ như thế nào nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt của cô. Đôi mắt cực kỳ thuần khiết, không phải là loại đôi mắt hẹp dài, đào hoa vũ mị nhưng so với mắt hoa đào càng khiến người khác động tâm hơn. Đôi đồng tử đen tuyền dưới ánh mặt trời ngẫu nhiên còn nổi lên chút hơi nước, anh thậm chí còn có thể ở trong mắt cô nhìn thấy ảnh ngược của chính mình.

Đôi mắt của tiểu câm điếc thực sự rất đẹp. Cố Dã nhìn đôi mắt mờ mịt , vô tội kia, tức giận trong lòng nháy mắt như thủy triều rút đi.

Tức giận với cô làm gì. Anh lần này nên đóng vai người tốt, không thể khi dễ tiểu câm điếc được.

Cố Dã buông tay đang nắm lấy tay Dung Huyên ra, ngửa lòng bàn tay ra, ý bảo cô viết chữ lên trên đó, giọng điệu lại thong dong như dĩ vãng "Tiểu tức phụ, nhẫn của em đâu?"

Dung Huyên ở lòng bàn tay anh cực nhanh mà viết xuống "Ở trong túi"

Bởi vì viết nhanh cho nên tự thể có chút qua loa, bất quá Cố Dã không hiểu sao chỉ nhìn một lần liền hiểu.

"Ở túi kia?

Dung Huyên trợn tròn mắt, chẳng lẽ Cố Dã định tự mình động thủ, lấy nhẫn từ trong túi cô ra?

Nghĩ như vậy, Dung Huyên nhanh chóng lùi về sau một bước, sau đó từ trong túi áo lông vũ lấy ra nhẫn đính hôn.

Cố Dã cầm lấy nhẫn đính hôn, một lần nữa đeo lên ngón áp út của cô "Đừng có tháo ra"

Dung Huyên rũ mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay. Dựa theo cốt truyện, từ giờ cho đến lúc bọn họ giải trừ hôn ước còn hai tháng nữa, cách ngày nữ chủ xuất hiện còn hai tháng rưỡi thời gian.Cô cũng không cho rằng cốt truyện sẽ phát sinh biến động gì, bởi vì tính cách của một người sẽ không dễ dàng thay đổi, bọn họ hẳn sẽ vẫn đưa ra lựa chọn giống như trong cốt truyện.

Lúc này, Hách Cường nhìn thấy đồ vật mà vừa nãy Dung Huyên lấy nhẫn từ trong túi ra vô tình làm rớt.

Anh ta cúi người nhặt lên, nhìn thoáng qua, không xác định nói "Đây là .... Thuốc làm mờ sẹo?"

Dung Huyên gật gật đầu. Đây là thuốc làm mờ sẹo mà bác sĩ da liễu vừa mới đưa cho cô. Bác sĩ nói dùng cái này thường xuyên, vết trầy da trên mặt sẽ không lưu lại sẹo.

Nhưng mấy người Hách Cường lại không biết chuyện này.

Nhìn thấy Dung Huyên gật đầu, mấy người Hách Cường cũng không biết nên nói gì cho phải.

Trách không được trong buổi lễ đính hôn, Dung Huyên vẫn luôn mang khăn trùm đầu, hiện tại trên mặt đeo khẩu trang, thì ra là trên mặt cô có sẹo. Hiện tại, trong lòng bọn họ, Dung Huyên chính là một tiểu câm điếc diện mạo đáng sợ.

Bọn họ càng cảm thấy đau lòng thay Cố Dã.

Hách Cường xấu hổ cười hai tiếng, chuẩn bị đem thuốc làm mờ sẹo đưa cho Dung Huyên nhưng lại bị Cố Dã cướp lấy.

Cố Dã tỉ mỉ nhìn hướng dẫn sử dụng "Thuốc mỡ này có hiệu quả không?"

Dung Huyên viết nên tay Cố Dã "Khá , tốt"

Cố Dã ở trong lòng ghi nhớ tên thuốc sau đó mới đem thuốc trả lại cho Dung Huyên.

Hách Cường đứng một bên thúc giục nói "Vậy tiếp theo chúng ta làm gì, ăn trước hay đi hát?"

Nói xong lời này, Hách Cường mới phản ứng lại, tự động câm miệng.

Dung Huyên còn đang mang khẩu trang tự nhiên là không tiện ăn cơm, còn hát hò? Cô là một người câm, hát cái gì mà hát?

Cố Dã tay đút túi, nói với mấy người Hách Cường "Hôm nay cứ tạm thế đi, tao đưa cô ấy về nhà"

Ninh Tử Thần 'a' một tiếng "Lão đại, vậy còn sinh nhật của mày?"

Dung Huyên nghe đến đây mới bắt đầu hiểu.

Thì ra hôm nay là sinh nhật của Cố Dã.

"Cuối tuần rồi nói" Cố Dã mỗi năm đều sẽ tổ chức hai lần sinh nhật, thiếu một cái cũng không sao.

Nghe Cố Dã nói như vậy, mấy người kia cũng không tiện nói thêm.

"Lão đại , vậy còn cái xe này?"

"Mấy người cứ ngồi đi"

"Được, tạm biệt lão đại, tạm biệt chị dâu nhỏ"

Sau khi bọn Hách Cường rời đi, Cố Dã nhìn Dung Huyên nói "Đi thôi, anh đưa em về nhà"

Lúc này, giống như dự báo thời tiết, trên không trung bắt đầu xuất hiện một vài bông tuyết lả tả rơi xuống.

Gió lạnh thấu xương, Dung Huyên đem mũ ở áo lông vũ đội lên.

Không thể không thừa nhận cảnh tuyết ở thành phố này thực sự rất đẹp.

Cố Dã đối với nơi này rất quen thuộc, anh mang theo Dung Huyên đi đường tắt, không bao lâu liền đi đến trước cửa biệt thự Dung gia.

Mặc dù chỉ đi một đoạn đường ngắn như vậy nhưng trên người hai người cũng tích không ít tuyết đọng.

"Đến nơi rồi"

Dung Huyên gật đầu, đi vào trong nhà.

Cố Dã ở phía sau đột nhiên lười biếng hỏi "Vợ, không có gì muốn nói với anh sao?"

Dung Huyên nghĩ nghĩ, xoay người lại, ở trên áo anh viết xuống sáu chữ "Cố Dã, sinh nhật vui vẻ" . Bởi vì trên áo anh có một lớp tuyết mỏng cho nên sáu chữ này viết ở mặt trên nhìn thấy rất rõ.

Cố Dã tặc lưỡi, món quà sinh nhật này chính là món quà khó coi nhất mà anh từng nhận được.

Chỉ đơn giản ở trên áo anh viết xuống sáu chữ, đến một tấm thiệp cũng không có.

"Được rồi, vợ, em đi vào nhà đi"

Dung Huyên gật gật đầu.

Giờ phút này, Dung Di đang đứng ở cửa sổ.

Vừa rồi khi nhìn thấy trời bắt đầu có tuyết rơi, cô ta nhịn không được mà tươi cười đắc ý. Cô ta bảo tài xế chở mình về nhà trước, cũng không biết con nhỏ Dung Huyên kia sẽ về nhà kiểu gì, ngồi xe bus sao? Tóm lại trời có tuyết rơi, Dung Huyên lại không có xe đưa đón, nhất định sẽ rất chật vật. Mặc kệ là gọi xe hay là đi xe bus đều sẽ rất phiền toái.

Chỉ cần Dung Huyên chật vật là được rồi.

Cô vốn là định đứng ở cửa sổ nhìn bộ dáng chật vật của Dung Huyên.

Nhưng hiện tại cô ta đang nhìn thấy cái gì?

Cô ta cư nhiên nhìn thấy Cố Dã đưa Dung Huyên về nhà! Không chỉ Cố Dã đưa Dung Huyên về nhà mà Dung Huyên còn ở trên áo Cố Dã viết chữ!

Dung Huyên, sao nó dám!

Cô ta còn đang cảm thấy lạ , Dung Huyên dạo gần đây so với trước kia bình tĩnh không ít, không còn nóng nảy dễ nổi giận nữa, thì ra là đã thay đổi sách lược. Không thể không nói, Dung Huyên đã thành công, con nhỏ này hẳn là cố ý muốn Cố Dã đưa mình về. Cố Dã nể mặt quan hệ hai nhà Cố, Dung cho nên mới đồng ý đưa nó về.

Nội tâm Dung Di giống như đang có lửa cháy.

Cô ta hối hận, biết thế cô ta đã ở bệnh viện chờ Dung Huyên.

Chờ thêm vài giờ còn hơn là để Cố Dã đưa Dung Huyên về nhà!

Đúng là thất sách!

.....

Sau khi nhìn thấy Dung Huyên đi vào nhà, Cố Dã liền xoay người cầm lấy điện thoại chụp một bức ảnh gửi lên nhóm chat.

Bởi vì thời tiết rất lạnh cho nên mặc dù đã qua một hồi lâu nhưng sáu chữ trên áo khoác vẫn không có bị mất đi, vẫn có thể đại khái nhìn ra đây là chữ gì.

Cố Dã: Quà của vợ tao tặng tao, chúng mày thấy sao?

Hách Cường: Cũng được, ít nhất là còn biết hôm nay là sinh nhật của mày.

Ninh Tử Thần : Yên lặng hít hà drama

Lão J: Không hiểu sao cảm thấy có chút ngọt ngào?

Cố Dã nhướng mày, động tác trên tay hơi ngừng lại, mạc danh đem ảnh chụp kia lưu lại. Anh vốn định xóa đi nhưng hiện tại đã lưu rồi, vậy liền cứ lưu đi.

= = =

Tác giả có lời muốn nói: Dung Huyên đưa quà sinh nhật quá khó coi!

Cố Dã: Méo mó có hơn không (Cảm thấy đủ.jpg)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play