Dung Huyên sau khi nhìn thấy tin nhắn wechat của Cố Dã liền biết vì sao hôm nay Dung Di lại không cùng mình về nhà. Cô ta hẳn là đi xem Cố Dã chơi bóng rổ.

Cô cũng có thể lý giải được cái biểu tình khi ấy Dung Di nhìn mình.

Nghĩ đến chuyện Dung Di đứng ở bên ngoài cửa xe bày ra vẻ mặt 'Tao biết Cố Dã hôm nay chơi bóng rổ nhưng mày thân là vị hôn thê lại không biết' , 'Tao đi xem Cố Dã chơi bóng rổ nhưng mày thân là vị hôn thê lại không đi' đắc ý nhìn mình , Dung Huyên lại không biết nên nói gì mới tốt. Nguyên thân là nữ phụ pháo hôi trong sách, tốt xấu gì cũng từng có một đoạn quan hệ vị hôn thê, vị hôn phu nhưng Dung Di chỉ là một người qua đường Giáp trong sách, đến nữ phụ cũng không đến, cùng nam chủ căn bản không hề có bất cứ liên quan gì. Nếu như Dung Di biết được sự thật này phỏng chừng sẽ giận đến vẹo cả mũi.

Dung Huyên ở trong bao biểu cảm tùy tiện tìm một cái meme động vật nhỏ gửi cho Cố Dã, sau đó liền bỏ điện thoại xuống.

.....

Cố Dã nhìn meme Dung Huyên gửi cho mình, nhướng mày. Meme Dung Huyên gửi đến là một con vật nhỏ trên đầu có một đóa hoa, bên cạnh còn có một dòng chữ 'Tặng cậu một đóa hoa hoa'

Đưa anh một đóa hoa nhỏ? Một đóa đủ nào đủ.

Cố Dã suy nghĩ, anh không có thoát wechat mà đem điện thoại ném cho Hách Cường đang ngồi gần đó "Cường tử, có nhiệm vụ này giao cho mày"

Hách Cường luôn miệng đáp ứng, thề son sắt nói "Lão đại, mày nói đi, tao nhất định sẽ hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ mày giao"

"Đợi lát nữa lúc tao vào rổ, mày quay lại sau đó gửi cho cô ấy"

Hách Cường vội gật đầu tỏ vẻ đáp ứng nhưng chờ đến khi anh phản ứng lại, anh mới phát hiện bản thân đã xem nhẹ một việc.

Gửi cho cô ấy? Cô nào? Nghĩ như vậy Hách Cường theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó thiếu chút nữa bị cái tên ở góc bên trái phía trên màn hình lóe mù con mắt.

Tiểu tức phụ.

Vậy nên, lão đại thật sự là đang nhắn tin với tiểu câm điếc? Mấy nữ sinh trên khán đài kia không hổ là fan chân ái, quan sát quá tỉ mỉ, đoán quá đúng!

Hiện tại lão đại cư nhiên còn yêu cầu anh đem mỗi lần vào rổ của cậu ta đều quay lại sau đó gửi cho tiểu câm điếc.

Hách Cường gãi gãi đầu. Nếu Cố Dã đã yêu cầu như vậy, anh cũng đồng ý rồi như vậy anh tự nhiên sẽ nỗ lực làm tốt.

Có điều ở đây có nhiều nữ sinh như vậy thế nhưng vị hôn thê của lão đại lại không có tới hiện trường, còn muốn lão đại tự mình quay hình gửi cho cô ta xem, chuyện này quả thực có chút không thể nói nổi?

Cố Dã rất nhanh lại một lần nữa vào trong sân, Hách Cường giơ điện thoại, cẩn thận quan sát , chuẩn bị sẵn sàng quay lại khoảnh khắc chơi bóng xuất sắc của lão đại nhà mình.

Đột nhiên, anh nhớ tới một chuyện. Anh có phải hay không cũng nên chào hỏi Dung Huyên một chút? Bằng không Dung Huyên ở bên kia sẽ không biết ai đang cầm điện thoại của Cố Dã.

Nghĩ như vậy, Hách Cường liền gửi tin nhắn cho Dung Huyên

"Chị dâu nhỏ, xin chào, tôi là Hách Cường, là người phát sóng trực tiếp cảnh lão đại chơi bóng"

Nhận được tin nhắn Dung Huyên vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Phát sóng trực tiếp chơi bóng? Phát sóng trực tiếp kiểu gì? Video call?

Cô từ chối. Cô hiện tại không có tiện, không có khả năng đồng ý video call.

Có điều vấn đề chính yếu hiện tại chính là, vì sao phải phát sóng trực tiếp? Cô thật ra không có hứng thú lắm với việc xem mấy trận bóng rổ, cô thà rằng dùng thời gian đó làm một vài chuyện mà bản thân yêu thích.

Dung Huyên vốn dĩ chuẩn bị cự tuyệt lời mời video call, có điều chờ đến sau khi nhận được một đoạn video ngắn, cô mới hiểu bản thân nghĩ sai rồi. Thì ra anh ta chỉ muốn gửi video cho cô xem thôi.

Cô click mở đoạn video mà Hách Cường gửi đến.

Bối cảnh thanh âm của video rất náo nhiệt, rất ồn ào, tất cả đều là tiếng thét chói tai của nữ sinh.

Hách Cường đem ống kính tập trung trên người Cố Dã. Cố Dã đoạt bóng, Cố Dã lấy đà chuẩn bị ném rổ, còn có Cố Dã tươi cười cùng đồng đội đập tay ,......

Cuối cùng một trận đấu bóng rổ kết thúc, Dung Huyên tuy rằng không có tại hiện trường nhưng bởi vì mấy cái video mà Hách Cường gửi cho cô, bốn bỏ làm năm, cô cũng coi như bị động mà xem xong trận này.

Người trong sân tự nhiên cũng chú ý tới việc Hách Cường dùng điện thoại quay lại trận đấu.

Có một nữ sinh hỏi "Anh ấy cầm điện thoại Cố Dã làm gì vậy?"

"Hình như là đang quay video?"

Nữ sinh kia hỏi tiếp "Quay cho ai vậy?

"Làm sao tớ biết được. Khoảng cách có chút xa , nhìn không rõ lắm"

Lúc này, có người thử thăm dù nói "Hẳn là Cố Dã muốn bạn mình hỗ trợ quay lại khoảnh khắc soái khí tràn đầy của bản thân?"

Trước kia cũng không phải là không có chuyện này.

Mọi người vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, cũng không đem việc Hách Cường quay video để ở trong lòng nữa.

.....

Bởi vì hôm nay Dung Di về nhà muộn cho nên Dung gia tối nay 8 giờ mới dùng bữa tối.

Dung Diệu hôm nay đi dự tiệc, không có về nhà ăn cho nên trên bàn cơm chỉ có mẹ con Kỷ Ngưng cùng với Dung Huyên.

Dung Di ở trên bàn cơm ríu rít, mặt đầy hưng phấn.

"Mẹ, mẹ không biết Cố Dã lúc chơi bóng đẹp trai đến cỡ nào đâu. Hôm nay anh ấy cực kỳ phong độ, ghi được rất nhiều điểm" Không biết vì sao , Dung Di cảm thấy Cố Dã hôm nay chơi bóng cực kỳ nghiêm túc. Lúc trước khi anh chơi bóng thái độ luôn có chút lấy lệ, ghi điểm cũng không được nhiều như hôm nay.

Kỷ Ngưng mỉm cười , kiên nhẫn nghe Dung Di nói chuyện.

Dung Di nói xong, nhìn Dung Huyên, vẻ mặt đầy đắc ý "Mày không đến hiện trường cho nên chẳng thể biết được trận bóng rổ hôm nay có bao nhiêu kịch tính"

Dung Huyên an tĩnh cúi đầu dùng bữa. Tuy rằng cô không có đến hiện trường nhưng cô cũng coi như xem được gần hết trận

Cô bình thường không có theo dõi mấy trận đấu bóng rổ nhưng cô cảm giác được Cố Dã chơi không tồi, động tác rất soái, động tác giả cũng thành thục, trách không được lại có nhiều nữ sinh đến xem đến vậy.

Dung Di cắn môi nhìn Dung Huyên, cô ta thật ra muốn hỏi Dung Huyên hôm nay có nhận được tin nhắn wechat của Cố Dã hay không.

Hôm nay việc Cố Dã cầm điện thoại chơi wechat cô ta thực sự rất để ý.

Nhưng đối mặt với Dung Huyên, cô ta làm cách nào cũng không mở lời được. Cô ta cảm thấy dường như nếu bản thân hỏi thành lời thì sẽ thấp hơn Dung Huyên một cái đầu vậy. Đây là chuyện mà cô ta cực kỳ không muốn xảy ra.

Thôi, từ từ tìm hiểu vậy.

Trên bàn cơm, Kỷ Ngưng dùng bữa xong, dùng khăn giấy nhẹ lau miệng, thong thả ung dung mà nói "Di Di, mấy hôm nữa con cùng mẹ tham gia một bữa tiệc từ thiện đi"

Dung Di hưng phấn gật đầu đồng ý, qua hai giây, cô ta biết rõ cố hỏi "Mẹ, chỉ có hai người chúng ta thôi sao?"

Kỷ Ngưng như có như không nhìn thoáng qua Dung Huyên còn đang ngồi uống canh, hơi hơi cong khóe miệng "Đúng vậy"

Dung Di trên mặt đắc ý không dấu được "Mẹ, con không có quần áo mới để mặc"

Kỷ Ngưng buông khăn giấy, bộ dáng cực kỳ dễ nói chuyện "Ngày mai mẹ dẫn con đi mua"

"Được, mẹ là tốt nhất"

Dung Huyên an tĩnh nghe cuộc nói chuyện của hai người, nội tâm giống như giếng cổ, một chút cũng không hề dao động.

Tham dự một vài trường hợp quan trọng nhưng chỉ mang theo con gái mình mà không mang theo con gái vợ trước của chồng là Dung Huyên chính là kỹ xảo mà Kỷ Ngưng đã dùng quen. Người ngoài nhìn thấy nhiều cũng không trách. Nếu như Dung Huyên cũng tham dự thì khi đó chính là đầy đủ cả nhà bốn người cùng đi. Có điều, loại trường hợp không có sự có mặt của Dung Diệu như thế này, Kỷ Ngưng chỉ mang theo con gái của mình,Dung Diệu sẽ không nói cái gì, người khác cũng sẽ không có quá nhiều phê bình.

Thật ra nguyên thân cũng không quá để chuyện này ở trong lòng, để cô ấy đơn độc đi cùng mẹ con Kỷ Ngưng, cô ấy không muốn, Dung Huyên tự nhiên cũng không muốn.

Kỷ Ngưng nhẹ vỗ lên tay Dung Di , cố ý nói trước mặt Dung Huyên "Đến lúc đó, con lại làm quen với một vài người bạn mới, thêm một người bạn chính là thêm một sự trợ giúp. Con cùng những người đó giao hảo, chỉ có lợi chứ không có hại"

Dung Di sau nghi nghe xong liền cười nói "Con biết rồi"

.....

Ngày hôm sau tan học Dung Di vẫn trang điểm xinh đẹp, chuẩn bị tiếp tục đi xem Cố Dã chơi bóng. Có điều, Dung Huyên lần này cũng không ngồi xe về nhà. Cô hôm nay đồng ý với Đồng Nguyệt cùng cô ấy đi dạo phố.

Cô hiện tại đang học ở Thập Nhị trung ở trung tâm thành phố, phụ cận có một trung tâm thương mại lớn.

Có điều Dung Huyên cùng Đồng Nguyệt vừa mới rời trường không được bao xa, phía sau liền vang lên tiếng còi xe ô tô.

Chiếc xe giống như cố ý gây rối vậy, cứ bóp còi không ngừng khiến Đồng Nguyệt phiền muốn chết.

Cô quay đầu lại chuẩn bị nhìn xem là người nào không có ánh mắt như vậy, lái xe đuổi theo các cô bóp còi. Đồng Nguyệt định mắng cho kẻ không có mắt nhìn kia một trận nhưng vừa mới quay đầu nhìn thấy phía sau mình là một chiếc Bently, cô liền nói không nên lời.

Đi siêu xe tuyệt đối là kẻ không thể trêu vào.

Lúc này cửa sau xe mở ra, Cố Dã từ trong xe bước ra.

Anh hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu đen, nhìn qua càng thêm anh tuấn.

Anh cong cong môi, gọi "Tiểu tức phụ"

Dung Huyên nhìn thấy Cố Dã thì có chút ngoài ý muốn, anh hôm nay không có đi chơi bóng sao?

Vậy Dung Di trang điểm xinh đẹp tốn công rồi?

Đồng Nguyệt nhìn thấy Cố Dã mặt đầy kinh ngạc.

Đây là ai vậy? Còn gọi Dung Huyên là 'tiểu tức phụ'? Lúc này, cô phát hiện ra trên tay Cố Dã có đeo nhẫn, chiếc nhẫn này cùng với chiếc nhẫn trên tay Dung Huyên là một cặp.

Cho nên chàng trai này chính là vị hôn phu trong truyền thuyết của Dung Huyên?

Đồng Nguyệt sau khi nhìn thấy Cố Dã chỉ muốn hét chói tai! Mẹ nó, quá đẹp trai!

Cô vội không ngừng nó "Huyên Huyên, tớ đi trước, để lại không gian cho hai người, ha ha ha ha"

Nói xong, Đồng Nguyệt liền cực kỳ có ánh mắt mà rời đi. Cô nhất định, nhất định phải ngay lập tức chia sẻ tin tức này với Mộc Tiêu.

Dung Huyên sau khi lên xe liền dùng ánh mắt ý hỏi Cố Dã tới tìm cô có chuyện gì.

Cố Dã không nói gì, chỉ nhíu mày yên lặng quan sát mặt Dung Huyên "Tiểu tức phụ, mặt em là làm sao vậy?" Thuốc mỡ lần trước của Dung Huyên anh khi trở về có hỏi qua bác sĩ, nói là thuốc tốt dùng để làm mờ sẹo. Anh vốn dĩ muốn đổi cho cô loại thuốc càng tốt hơn nhưng bác sĩ cố vấn bảo anh loại thuốc này rất tốt rồi, không cần đổi cho nên anh mới bỏ ý định này đi.

Có điều anh không quá rõ tình huống vết thương trên mặt của Dung Huyên. Còn ba mẹ anh cũng không có biết nhiều về cô, chuyện vết thương trên mặt cô, bọn họ cũng không dám tùy tiện hỏi.

Dung Huyên nhìn bàn tay duỗi đến trước mặt, trầm mặc hai giây. Hiện tại Cố Dã đối với chuyện cô viết lên trên lòng bàn tay đã luyện thành thói quen, động tác cũng càng ngày càng tự nhiên.

Cô ở trên lòng bàn tay anh viết "Sát, thương" (vết thương tạo thành do ma sát)

Chỉ là trầy da sao? Thì ra không hề giống như anh tưởng tượng.

Cố Dã nghe vậy liền thả lỏng, anh duỗi tay định tháo khẩu trang trên mặt Dung Huyên ra "Vậy em cho anh xem mặt đi"

Dung Huyên theo bản năng lùi người về phía sau. Phản ứng của Dung Huyên có chút lớn, Cố Dã giơ tay làm tư thế đầu hàng "Được được được, anh không xem, không xem nữa"

Dung Huyên chỉnh lại khẩu trang trên mặt.

Cố Dã nghĩ nghĩ, hỏi "Chủ nhật có một bữa tiệc từ thiện, em có muốn cùng đi với anh không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play