“A Chấp, ta thật cao hứng, trên đời này còn có nhiều người khác giống như ta, đối đãi ngươi tốt như vậy.” Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp tựa hồ không vui lắm khi mình nhắc tới Hán Vương, nhưng trong lòng vẫn là nhịn không được, liền nói giúp hắn vài lời.

“Ngoài A Thanh, những người khác đối tốt, ta đều không lạ.” A Chấp bướng bỉnh nói, kỳ thực nàng không nợ Hán Vương ơn cứu mạng nhưng cũng không thể nói với A Thanh chuyện mình biết bơi, chỉ cảm thấy nghẹn khuất vô cùng.

“A Chấp……” Tô Hoàn Thanh thấy nàng chỉ quan tâm mình mà cự tuyệt những người khác, nghĩ thầm chuyện này đối với A Chấp mà nói, cũng không phải chuyện gì tốt cả. Tô Hoàn Thanh muốn khuyên bảo A Chấp nhưng nhìn dáng vẻ cố chấp của nàng, lại cảm thấy có lẽ mình nói nhiều thì phỏng chừng nàng cũng nghe không lọt tai, đôi khi A Chấp thật sự bướng bỉnh.

“Ta muốn ngủ.” A Chấp không muốn nghe A Thanh nói ai đối tốt với mình, bởi chuyện này sẽ chỉ làm nàng thêm bất an. Nàng chỉ muốn canh giữ bên cạnh A Thanh, không còn đòi hỏi xa xỉ nào khác.

“Hôm nay ngươi bị kinh hách, ngủ sớm một chút.” Tô Hoàn Thanh không nói thêm gì, để A Chấp an tâm nghỉ ngơi.

Tâm tình của Tô Hoàn Thanh cũng có một loại phiền muộn không thể nói rõ, vì vậy muốn ra ngoài đi dạo một vòng.

Chỉ là Tô Hoàn Thanh vừa ly khai, A Chấp liền yên lặng rơi nước mắt, nàng từng cảm thấy gặp được A Thanh là chuyện vui vẻ nhất trong đời. Nhưng hiện tại nàng chỉ hy vọng chưa bao giờ gặp gỡ A Thanh, như vậy sẽ không phải lo được lo mất giống như giờ phút này, còn có một loại tham luyến vô cùng vô tận, cũng phóng thích loại ác niệm vẫn luôn áp chế ở trong tâm, cảm giác đó khiến nàng thập phần bất lực, lại không có ai có thể giúp đỡ.

Hôm nay A Chấp xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm Tô Hoàn Thanh có chút rối loạn, luôn có loại vấn đề nào đó nảy sinh nhưng cố tình bị vây hãm ở trong tâm trí, mà việc này hiển nhiên là có liên quan đến A Chấp. Nghĩ tới chuyện A Chấp quá mức ỷ lại vào mình mà bài xích những người khác, trong lòng Tô Hoàn Thanh không khỏi có chút lo lắng, lại không biết nên thuyết phục một A Chấp bướng bỉnh như vậy thế nào.

Bất quá Tô Hoàn Thanh không ở bên ngoài quá lâu, nàng vẫn lo cho sức khỏe A Chấp vì vậy nhanh chóng trở về phòng.

Thời điểm Tô Hoàn Thanh mở cửa, A Chấp nghe được động tĩnh, luống cuống tay chân dùng tay áo lung tung xoa lệ.

Tô Hoàn Thanh vào phòng liền phát hiện A Chấp chưa ngủ, hơn nữa đôi mắt còn hồng hồng giống như đã khóc, Tô Hoàn Thanh bắt đầu căng thẳng.

“Sao ngươi lại khóc? Có phải có chỗ nào khó chịu hay không?” Tô Hoàn Thanh lo lắng hỏi.

Nghe thanh âm ôn nhu nhất quán của nàng, A Chấp lại lần nữa rơi lệ.

“Ta sợ ngươi không cần ta, không cho ta ở bên cạnh ngươi……” A Chấp vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, từ nhỏ nàng đã không thích rơi lệ, vô luận bơ vơ không nơi nương tựa cỡ nào, nàng cũng rất hiếm khi khóc. Nước mắt của nàng, tựa hồ đều giữ lại vì A Thanh.

“A Chấp……” Tô Hoàn Thanh nhìn nàng, lần nữa muốn nói lại thôi, không đành lòng tổn thương nàng, lại sợ nàng càng lún càng sâu. A Chấp đã nhiều lần biểu hiện không từ bỏ, không muốn xa rời mình. Tô Hoàn Thanh cảm giác A Chấp đối với mình càng ngày càng sâu đậm, ràng buộc này khiến Tô Hoàn Thanh không biết phải làm sao. Nàng một lòng tu hành, dục đoạn trần duyên, không ngờ bản thân lại làm A Chấp nổi lên chấp niệm sâu như thế. Sau khi mảnh hỗn độn đó bị khai mở, nội tâm Tô Hoàn Thanh vốn đã rối loạn, giờ phút này trở nên càng thêm trầm trọng.

A Chấp lần đầu tiên thấy được khó xử trong mắt đối phương, nàng biết A Thanh đều đã hiểu rõ mọi chuyện nhưng vẫn khiến A Thanh phải khó xử, điều này làm tâm nàng đau đớn như bị dao cắt.

“A Thanh, ta không muốn gì khác, chỉ cần có thể ở cạnh ngươi là được……” A Chấp gần như hèn mọn, khẩn cầu nói.

“A Chấp, từ nhỏ ngươi đã cô độc, ít người đối xử tốt với ngươi cho nên thời điểm có ta đối tốt, ngươi sẽ đem hết thảy tình cảm cùng ỷ lại đặt vào ta, kỳ thực ngươi nên thử mở lòng, sẽ có người đối xử với ngươi càng tốt hơn ta……”

“A Thanh, ta thật sự không mưu cầu gì, chỉ mong ngươi đừng vứt bỏ ta, ta có thể vì ngươi làm bất cứ mọi chuyện.” A Chấp lại lần nữa đau khổ cầu xin.

A Chấp càng khẩn cầu, càng biểu lộ hèn mọn, lại càng khiến Tô Hoàn Thanh nhíu chặt lông mày, nàng thương tiếc A Chấp nhưng cũng không tán thành A Chấp đánh mất bản thân vì mình, A Chấp không nên trở thành như vậy.

“Ta sẽ không rời khỏi, ngươi ngoan ngoãn ngủ đi.” Tô Hoàn Thanh không thể tiếp tục nhìn A Chấp đau khổ cho nên đành mềm lòng dỗ dành, thuận theo tâm ý của A Chấp. Dù sao thì hôm nay A Chấp rơi xuống nước đã bị tổn thương nguyên khí, cảm xúc buồn bã trầm thấp như vậy sẽ gây tổn hại thân thể.

“Thật sao?” A Chấp rưng rưng, mong chờ hỏi.

“Thật.” Giờ phút này Tô Hoàn Thanh chỉ muốn dỗ dành đối phương, dùng tay áo lau nước mắt cho A Chấp, lại nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, trái tim Tô Hoàn Thanh cứng lại, giống như có thứ gì đó chắn trước ngực, rầu rĩ.

Thấy Tô Hoàn Thanh hứa hẹn lần nữa, lúc này A Chấp mới hơi hơi yên tâm, ngoan ngoãn nằm xuống. Tuy có A Thanh nằm bên cạnh nhưng nàng ngủ vẫn cực kỳ bất ổn.

Tô Hoàn Thanh cũng nằm xuống bên người A Chấp nhưng nàng làm cách nào cũng không ngủ được. Nhìn A Chấp ngủ mà vẫn bất an nhíu mày, nàng biết từ khi A Chấp vào phủ nha đến giờ luôn rất vui vẻ, cũng không hề muốn trở lại, hết thảy đều bởi vì mình.

Tô Hoàn Thanh cũng không đành lòng nhìn A Chấp bị tình cảm làm cho khổ sở, mình cũng không phải người mà nàng nên chờ đợi, mình chỉ là vừa lúc xuất hiện ở thời điểm nàng cần một người đối tốt, lúc đó xuất hiện bất kỳ ai cũng sẽ giống nhau. Tô Hoàn Thanh hy vọng A Chấp có thể tự mình nghĩ thông suốt, đừng bước vào ngõ cụt, nhân sinh còn dài, còn có càng nhiều người sẽ đối tốt với nàng hơn. A Chấp hẳn là nên chọn một người có thể đáp lại tình cảm mãnh liệt đậm sâu của nàng, tính tình mình nhạt nhẽo, cũng không thích hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play