"Muốn một chén nữa hay không?” A Chấp thấy bát cháo trong tay Tô Hoàn Thanh đã cạn, nàng thầm nghĩ nữ tử kia khẳng định là ăn không đủ no, đáng tiếc mình lại không có thứ gì tốt hơn để chiêu đãi.

Tô Hoàn Thanh lắc đầu, mình vừa đến đây liền có cháo uống, nhất định là vừa mới nấu. A Chấp sống một mình cho nên nàng sẽ không nấu nhiều, nếu mình lại ăn nữa, chắc chắn nàng sẽ không đủ no, hoặc là lại muốn đi nấu thêm, không nên phiền toái nàng.

A Chấp cũng không miễn cưỡng, rốt cuộc nàng đã đem đồ ăn tốt nhất của mình ra chiêu đãi, xem như làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà. Nàng cô độc đã quá lâu, hiện tại cho dù bất cứ ai tới làm khách đều sẽ khiến nàng cao hứng, huống chi Tô Hoàn Thanh thoạt nhìn vô cùng bất phàm.

Tô Hoàn Thanh chú ý tới chén cháo trên tay A Chấp, nói là cháo, kỳ thật là nước thì đúng hơn. Nàng lập tức hiểu ra, người kia đã đưa phần ngon nhất cho mình. Tuy rằng tướng mạo không tốt nhưng tâm địa xác thật lương thiện, làm cho nàng thập phần ngạc nhiên.

A Chấp không cần đũa, chậm rãi uống hết bát nước, sau đó đi vào bếp múc thêm một tô, chén này có nhiều gạo và ngô đậu hơn. Tuy rằng đều là thang thang thủy thủy, nhưng thật ra lại có cảm giác thỏa mãn, mặc dù A Chấp cũng biết khẳng định sẽ nhanh đói bụng.

Tô Hoàn Thanh nhìn cũng có thể đoán ra đại khái, A Chấp thực sự sống quá kham khổ.

A Chấp biết đối phương đang nhìn mình, không biết vì sao, nàng đặc biệt thích ánh mắt của Tô Hoàn Thanh, rất nhu hòa, bất đồng với những người khác. Giống như khi bà còn sống, bà cũng sẽ nhìn mình như vậy.

“Hiện tại ngươi có thể tính cho ta không?” Cũng đã ăn xong, A Chấp hỏi.

“Có thể, ngươi nói cho ta sinh thần bát tự đi.” Nhìn tướng mạo chỉ biết được một chút, nếu muốn chuẩn xác thì phải dựa vào mệnh bàn.

A Chấp liền nói sinh thần bát tự của mình cho nữ tử kia.

Sau khi Tô Hoàn Thanh lập mệnh bàn, kết quả còn kém hơn rất nhiều so với nàng dự đoán, hình xác thập phần nghiêm trọng.

“Lúc ngươi sinh ra, mẫu thân ngươi vì khó sinh mà chết, một tuổi huynh trưởng chết bệnh, ba tuổi phụ thân chết. Ngươi đến sống nhờ nhà thúc phụ, sáu tuổi thúc phụ chết bệnh, bị thẩm thẩm đuổi ra khỏi cửa, không nhà để về, trở thành ăn mày hai năm, tám tuổi được người ta thu dưỡng, mười ba tuổi người nhận nuôi ngươi chết bệnh, một thân một mình cơ khổ đến hiện tại.” Tô Hoàn Thanh nói về mệnh cách trong quá khứ của A Chấp.

“Ngươi cũng thật lợi hại, xem không sai một chút nào. Thời điểm mẫu thân vừa mới mang bầu ta, có một lão đạo sĩ nói cái thai đó là điềm gở, ngày sau nhất định hình khắc cả nhà, khuyên cha mẹ xoá bỏ ta. Quả nhiên vì sinh ra ta mà mẫu thân mất, năm thứ hai, huynh trưởng đi bơi sông liền chết chìm, lúc ba tuổi, phụ thân lên núi khai thác đá, bị đá tảng đè chết. Thúc phụ lương thiện, hảo tâm thu dưỡng ta, không ngờ một nam nhân luôn cường tráng như hắn đột nhiên bệnh nặng, nhanh chóng qua đời, thẩm thẩm nghĩ ta bất tường, liền đuổi ta đi. Sáu tuổi ta rong ruổi khắp nơi làm hành khất, ngay cả nam hài có chút thân thiết với ta cũng khó tránh khỏi tai họa. Mất mùa năm đó, dân thường còn khó được ăn no, vì vậy chúng ta hành thảo lại càng vất vả. Hắn vì quá đói nên đã trộm một cái bánh bao, bị chủ quán đánh trúng chỗ hiểm, đêm hôm ấy liền phát sốt rồi chết. Sau hai năm làm ăn mày, ta gặp bà, một người cũng bị coi là điềm gở. Bà vốn là nữ nhi của một vị tú tài, hai đời chồng đều đã chết, sau khi nhi tử duy nhất cũng mất đi, bà liền bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa. Bà sống một mình, thấy ta cũng giống vậy, đồng bệnh tương liên liền thu dưỡng ta. Năm ta mười ba tuổi, bà mất, bọn họ đều nói ta mệnh ngạnh, khắc đến mức bà cũng phải chết, lại càng coi ta là sát tinh.” Khi còn nhỏ, A Chấp cũng không cho rằng bản thân là sát tinh, nhưng sau khi thấy những người thân cận với nàng đều chết, A Chấp đành nhận mệnh.

Kỳ thật còn có chuyện nàng chưa kể, bởi vì nàng lớn lên xinh đẹp cho nên cũng có hai ba kẻ gan lớn, không sợ nàng là sao chổi, nhất quyết đòi cưới nàng. Một là tên du côn góa vợ ở trong thôn, thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, nói muốn cưới nàng. Khi đó nàng cũng không ngại đối phương là kẻ vô lại, có người nguyện ý cưới mình là được cho nên nàng liền đồng ý, yêu cầu duy nhất chính là cưới hỏi đàng hoàng, đủ lễ nghĩa. Ai biết, trước ngày thành thân mấy hôm, hắn bởi vì thông dâm cùng một nữ nhân ở thôn bên cạnh, bị trượng phu còn sống sờ sờ của người ta đánh chết. Kỳ thật A Chấp cảm thấy chuyện này thật sự là mình gặp xui xẻo, hoàn toàn không liên quan đến mình, nhưng nàng hiểu rõ thế nhân chỉ biết coi nàng là sao chổi, nói nàng hãm hại, ít nhất mẫu thân của tên du côn đó nghĩ như thế.

Sau đó, ở trấn trên có một lão viên ngoại, kỳ thật không tính là già, chỉ khoảng bốn mươi, trong nhà đã có một thê bốn thiếp, nhưng khi nghe nói đến mĩ mạo của nàng liền chạy tới xem mặt. Thấy được nàng xác thật là xinh đẹp, hắn cũng không sợ lời đồn đại sát tinh ngày đó, một hai đòi nạp mình làm thiếp. Tuy rằng trong lòng A Chấp có chút không tình nguyện, nhưng tựa hồ bởi vì muốn nghiệm chứng bản thân có phải sát tinh hay không, nên A Chấp hạ quyết tâm đồng ý.

Nạp thiếp không có nhiều quy củ, cỗ kiệu vừa nhấc, liền nâng đến quý phủ của viên ngoại. Thời điểm màn đêm buông xuống, lúc động phòng, viên ngoại kia nghe nói ngày thường thân thể cũng khá tốt mà không biết vì sao, còn chưa kịp vào phòng tân hôn đã đột tử trước cửa. Đêm đó, toàn gia lập tức đuổi nàng đi. Về sau mặc cho nàng xinh đẹp thế nào thì cũng không ai còn dám cưới nàng nữa, A Chấp cũng chặt đứt ý niệm lấy chồng. Để tránh làm hại người khác, nàng rời khỏi thôn làng, cách đó mấy dặm dựng một cái nhà tranh ở gần bờ sông. Gần núi gần sông cho nên có thể tìm chút đồ ăn, sống một mình cũng coi như tự tại thanh nhàn, cả ngày không phải nghe người ta mắng chửi là yêu nghiệt chuyển thế, sao chổi sát tinh. Bất quá dù đã quen với cô độc, đôi khi nàng vẫn rất sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play