"A Thanh, đến giờ Tuất, giờ Dậu cũng nên kết thúc khám chữa, không phải bệnh nghiêm trọng thì để bọn họ ngày mai lại tới." A Chấp nhíu mày, vừa nói vừa giúp Tô Hoàn Thanh xoa bả vai. Người này ngồi xuống chính là bận bịu cả ngày, nàng nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

"Rất nhiều người, đều phải đi quãng đường rất xa mới có thể đến đây, sau đó còn đợi thật lâu mới tới lượt khám, không nên để bọn họ trở về tay không." Tô Hoàn Thanh ngồi cả ngày, bả vai xác thật nhức mỏi, được đôi tay khéo léo của A Chấp xoa bóp, cảm giác vô cùng thoải mái.

"Một số bệnh nhân chính là thấy ngươi thiện tâm, cho nên mặc kệ thời gian thế nào cũng tìm đến nhờ khám chữa, đôi khi còn chờ làm xong hết thảy công việc nhà nông mới tới. Về sau người bệnh sẽ càng ngày càng nhiều, thời gian khám cũng càng ngày càng lâu, ngươi tiếp tục như vậy hẳn sẽ kiệt lực. Là đại phu, nếu thân mình không khỏe thì làm sao có thể chữa trị cho bệnh nhân lâu dài đây?! Nên đưa ra quy củ, đến giờ Dậu liền kết thúc khám chữa. Mọi người sẽ biết thời gian để tới xếp hàng, quá muộn rồi cũng sẽ không tới nữa." A Chấp cảm thấy A Thanh nên nghỉ ngơi đúng giờ giấc, không thể dung túng người ta.

"Được được được, để ngươi ra quy định, việc này nghe ngươi." A Chấp từng đề cập rất nhiều lần trước kia, bất quá Tô Hoàn Thanh chưa bao giờ đặt ở trong lòng, nhưng gần đây xác thật càng nhiều bệnh nhân đến khám rất muộn. Nàng cũng thực sự mệt mỏi, sợ thời gian lâu dài, thân thể không đủ sức chống đỡ.

A Chấp vốn dĩ còn lo rằng đối phương lải nhải, lại không ngờ A Thanh lần này thật sự đồng ý, liền có thể biết nàng mệt nhọc đến mức nào, cũng may A Thanh không phải người cậy mạnh.

"Ngày mai, ta sẽ thông báo quy định này cho bệnh nhân. Ngươi đứng lên đi lại một chút, ta múc nước tắm cho ngươi." A Chấp liền cầm xô ra ngoài bờ sông múc nước.

Tô Hoàn Thanh nghe lời đứng dậy hoạt động gân cốt, nhìn bóng lưng đối phương, nghĩ thầm A Chấp hiền huệ như vậy, ai có thể cưới nàng nhất định là phúc phận vô cùng. Bản thân hành nghề y vì thiện, nếu có thể đem phúc đức chia cho A Chấp, hóa giải bản mệnh cô khắc kia thì tốt rồi. Nàng xứng đáng được gả vào một gia đình tử tế, sống một cuộc sống hạnh phúc an vui.

"A Thanh, ngươi đi tắm đi." A Chấp lấy nước xong liền đổ vào thùng gỗ, còn cho thêm một ít thảo dược để giảm bớt mệt nhọc. A Chấp theo Tô Hoàn Thanh hành y cứu người, vì vậy nàng cũng nắm rõ khá nhiều công dụng của các cây thuốc.

Nhà A Chấp vốn dĩ không có thùng gỗ để tắm, một thợ mộc từng được Tô Hoàn Thanh khám chữa đã làm tặng nàng.

"A Thanh, để ta xoa bóp giúp ngươi cho đỡ nhức mỏi." Ngày thường, khi Tô Hoàn Thanh tắm gội, A Chấp sẽ tự động đi ra ngoài cửa chờ đợi. Chỉ là vừa rồi giúp người kia xoa bóp, nàng cảm giác cơ thể A Thanh cứng đờ, cho nên muốn ở lại.

"Không sao, tắm xong là ổn." Tô Hoàn Thanh cảm thấy nhiều thời điểm đều là phiền toái A Chấp chiếu cố, nếu tiếp tục phiền nàng thì thật ngại.

"Xoa một chút, sẽ tốt hơn nhiều lắm." A Chấp kiên trì khuyên nhủ, đi theo A Thanh đã hơn một năm, nàng cũng học được rất nhiều, bao gồm cả nhân thể huyệt vị.

Tô Hoàn Thanh từng nói không chỉ một lần, A Chấp là người thông tuệ nhất mà nàng gặp qua. Nàng cũng hiểu khá rõ tính tình đối phương, A Chấp kỳ thật vô cùng cố chấp, một khi quyết định điều gì, tựa như chui vào sừng trâu*, không dễ dàng thay đổi.

*Thành ngữ xưa nói về chuyện "Con chuột rúc vào sừng trâu" => Ý nói không hiểu được đạo lý tiến thoái, tự mình chuốc khổ.

"Vậy phiền toái ngươi." Tô Hoàn Thanh không lay chuyển được A Chấp, liền tùy ý nàng.

Tô Hoàn Thanh bắt đầu cởi y phục trước mặt A Chấp, tuy có chút ngượng ngùng nhưng nội tâm thầm nghĩ, cả hai đều là nữ tử, không cần kiêng kị quá mức. Ngày đầu tiên đến đây trú mưa, nàng cũng thay quần áo trước mặt A Chấp, bất quá lần này không phải là đưa lưng lại.

A Chấp nhìn đối phương cởi ra từng cái y phục, lộ ra da thịt trắng nõn. Đến khi Tô Hoàn Thanh chỉ còn lại yếm và tiết khố trên người, A Chấp dường như ý thức được điều gì, khuôn mặt lập tức đỏ tới tận mang tai, cũng may sắc trời sớm đã đen, đèn dầu không đủ sáng rõ.

A Chấp cảm thấy trong lòng trào ra một cỗ nhiệt ý, giống như mỗi khi A Thanh dạy nàng đọc sách viết chữ, khoảng cách rất gần nhau khiến trái tim nàng nhảy loạn. Bất quá giờ phút này, tim nàng đập mạnh hơn khi đó nhiều lần.

Nhìn Tô Hoàn Thanh đang cởi nốt mấy thứ còn lại, nội tâm A Chấp càng là kịch liệt co rút, tầm mắt nhìn Tô Hoàn Thanh cũng không cách nào dời đi, còn nhịn không được lén lút nuốt một chút nước miếng. Nàng ý thức được rằng, mình rất muốn chạm vào đó vuốt ve, thậm chí......

Lát sau A Chấp nghĩ bản thân thật sự đã mạo phạm, cho nên hốt hoảng thu hồi tầm mắt. Bất quá chính là tầm mắt vừa thu hồi, lại nhịn không được tiếp tục trộm ngắm đến khi A Thanh hoàn toàn trần trụi, nhìn khỏa mềm mại trước ngực A Thanh, nàng cảm thấy một cỗ nhiệt lưu lan khắp thân thể.

"Sao vậy?" Tô Hoàn Thanh phát hiện A Chấp nhìn mình không chớp mắt, có chút khó hiểu.

"Không có việc gì, chỉ là cảm thấy ngươi quá gầy, hẳn là nên ăn nhiều hơn mới tốt." A Chấp ra vẻ trấn định nói, một chút cũng không dám để A Thanh phát hiện ra tâm tư của mình.

"Khung xương vốn nhỏ, mà hơn một năm nay, ngươi vất vả chăm sóc ta như thế, ta còn có cảm giác mình béo hơn trước kia." Tô Hoàn Thanh không phát hiện sự khác thường của A Chấp, vừa nói vừa bước vào thùng gỗ.

A Chấp nhìn đối phương đưa lưng về phía này, cặp mông không tính là quá no đủ nhưng lại như cũ nhếch lên, trong lòng càng thêm xao động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play