A Chấp không biết bản thân mình làm sao, nàng luôn cảm thấy so với vết thương hơi đau trên trán, thì trái tim đang đập liên hồi kia mới là bộ phận cần được chữa trị. Nhưng nàng lại không thể nói với A Thanh, bởi vì tim nàng chỉ nhảy loạn mỗi khi A Thanh tới gần, nàng sợ nếu nói ra thì A Thanh sẽ không đến gần mình nữa. Nàng thích cùng A Thanh thân cận, mặc dù như vậy làm cho cơ thể nàng trở nên rất kỳ lạ.

“Có đỡ hơn chút nào không?” Tô Hoàn Thanh nhẹ nhàng hỏi.

A Chấp gật đầu, nàng cảm thấy sau khi xoa thuốc, vùng trán lập tức mát lạnh, cũng thoải mái hơn nhiều, thầm nghĩ A Thanh hẳn là đại phu cực kỳ lợi hại.

“Vậy thì thật tốt.” Tô Hoàn Thanh lộ ra ý cười.

“A Thanh, ngươi chờ một chút, ta lập tức đi làm cơm.” Đang là buổi trưa, A Chấp nhớ tới vừa rồi chỉ lo tìm A Thanh, còn chưa kịp nấu cơm nữa! Nàng nhanh chóng chạy tới bệ bếp nhóm lửa.

Tô Hoàn Thanh ra khỏi phòng phơi chút thảo dược, trong số đó rất nhiều loại đều là A Chấp giúp nàng hái. A Chấp vừa thông minh lại hiền lành, chỉ đáng tiếc là số mệnh và nhân duyên không được tốt. Tô Hoàn Thanh nghĩ bản thân không thể hóa giải vận mệnh cô khắc của người kia, liền cảm thấy tiếc hận vô cùng, điều duy nhất nàng có thể làm đó là đối xử thật tốt với A Chấp.

Tuy rằng A Chấp luôn sợ bóng sợ gió A Thanh sẽ rời đi, nhưng sau chuyện vừa rồi, nàng có loại cảm giác mất đi mà có thể tìm lại được, điều này làm nội tâm nàng vô cùng vui vẻ, càng muốn đối tốt với A Thanh hơn. Tỷ như trưa nay, A Chấp nấu tất cả đều là gạo cơm, nàng nhớ không nổi lần gần đây nhất được ăn cơm là khi nào, đối với người quen sống kham khổ như nàng mà nói, gạo thật sự rất xa xỉ.

A Chấp đơm hai tô, chén của Tô Hoàn Thanh đặc biệt đầy lại còn ép chặt, mà chén của nàng chỉ có một nửa, thêm một đĩa rau xanh, đều là những lá non mềm nhất.

Tô Hoàn Thanh nhìn bàn cơm và rau xanh trước mặt, biết A Chấp nhất định là vì có mình ở đây nêm mới nấu cơm, nghĩ đến chuyện A Chấp không cần bữa nào cũng uống cháo, Tô Hoàn Thanh liền có chút vui vẻ.

“Phải chiếu cố ta hàng ngày, ngươi vất vả rồi.” Tô Hoàn Thanh nói từ tận đáy lòng, mấy việc ăn, mặc, ở, đi lại của nàng trên cơ bản đều được A Chấp chăm sóc. Đến mức giặt quần áo A Chấp cũng không cho nàng giặt, khiến cho Tô Hoàn Thanh thập phần ngượng ngùng.

“Một chút đều không vất vả, so với nữ nhân bình thường thì ta còn thanh nhàn lắm. Nếu A Thanh có thể để ta làm những việc này vì ngươi, chính là không coi ta như người ngoài.” A Chấp cảm thấy bản thân cô khắc cũng không hẳn là chuyện xấu, nữ tử bình thường bằng tuổi nàng đa phần đã gả làm vợ người ta, vì nhà chồng lo liệu việc nhà, hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, sinh đẻ nuôi dưỡng con cái, thập phần vất vả. Nàng sống cô độc một mình, ngược lại vô cùng nhàn nhã.

Điểm này kỳ thực Tô Hoàn Thanh rất đồng cảm, mấy năm nay nàng ra ngoài cũng gặp qua không ít nữ tử mệnh khổ, tổng thể mà nói, cuộc sống của nữ nhân so với nam nhân khó khăn hơn nhiều.

Nhưng Tô Hoàn Thanh cũng không hề nói gì, chỉ an tĩnh ăn cơm, xong xuôi liền tiếp tục dạy A Chấp đọc sách viết chữ và cách sử dụng các loại thảo dược. Tô Hoàn Thanh cố ý bồi dưỡng A Chấp học y, ngày sau nếu có thể đạt thành tựu cứu tử phù thương, tích lũy phúc đức, có lẽ số mệnh cô khắc của nàng cũng sẽ giảm bớt.

Đọc sách viết chữ cùng với ghi nhớ công dụng của thảo dược, đối với A Chấp mà nói đều không phải việc khó, điều khiến nàng vui mừng nhất chính là được A Thanh khen ngợi thông minh. A Chấp nghĩ thầm, trừ bỏ số mệnh không tốt ra thì mình cũng có khá nhiều điểm hơn người. Suy nghĩ này làm A Chấp tựa hồ tìm được giá trị của bản thân, do vậy càng thêm dụng tâm học tất cả những thứ Tô Hoàn Thanh dạy.

Sáng hôm sau, Tô Hoàn Thanh lại vào trong thôn khám bệnh, A Chấp tiễn nàng tới cửa thôn xong liền lên núi xem mấy cái bẫy thú, hái quả dại, thu thập thảo dược. Đến thời điểm dự kiến A Thanh sắp ra khỏi thôn, A Chấp lập tức cầm giỏ tre chạy nhanh xuống núi, đi đến cửa thôn chờ đối phương, chuẩn bị cùng nhau về nhà.

A Chấp chờ đợi có chút lo lắng, nửa canh giờ sau mới nhìn thấy Tô Hoàn Thanh, còn có một vài thôn dân đi tiễn nàng, hiển nhiên là những người từng được nàng chữa trị.

“A Thanh.” A Chấp chờ cho tất cả dân trong thôn trở về, mới dám bước ra.

“Ngươi đã chờ bao lâu rồi?” Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp đeo sọt, hẳn là từ núi xuống, cũng hiển nhiên là cố ý tới tìm mình.

“Vừa mới hạ sơn.” A Chấp đương nhiên sẽ không nói cho người kia biết mình đã đợi nàng nửa canh giờ.

“Về sau, trực tiếp về nhà chờ ta là được.” Tô Hoàn Thanh không thể phân rõ thật giả trong lời nói của người trước mặt.

“Ừm.” A Chấp gật đầu nhưng trong lòng đã quyết, ngày mai vẫn sẽ chờ A Thanh ở nơi này, nhìn thấy A Thanh, nàng mới có thể an tâm.

“Cái này là thôn dân cứng rắn bảo ta tiếp nhận.” Tô Hoàn Thanh đem nửa cân bột mì đưa cho A Chấp, kỳ thật bọn họ rất nhiệt tình, tặng nàng không ít đồ vật, thật sự đẩy không xong, nàng cũng chỉ nhận nửa cân bột mì này. Vì nàng nghĩ gia cảnh của người ta hẳn là không quá khó khăn nên mới có loại lương thực đó, cũng coi như giúp A Chấp bổ sung chút thực phẩm.

A Chấp nhìn gói bột mì, thầm nghĩ y thuật của A Thanh thật sự cao minh, về sau có phải càng ngày càng có nhiều người tặng lễ vật cho nàng hay không? Quả nhiên là như A Chấp nghĩ, từ hôm đó, Tô Hoàn Thanh mỗi ngày đều mang về nhà nửa cân bột mì, bất quá thời gian nàng ra ngoài khám bệnh cũng ngày càng dài hơn.

Lúc trước, Tô Hoàn Thanh chỉ xem bệnh nửa ngày, cũng coi như nhàn nhã, thời gian qua đi, số lượng bệnh nhân tới nhờ nàng chữa trị tăng lên rất nhiều. Y thuật của nàng đã được tất cả mọi người trong thôn tiếp nhận, còn khiến bọn họ vô cùng tôn trọng kính nể. Danh tiếng vang xa đến mức dân làng ở mấy thôn bên cạnh cũng đều tới khám, cho nên thời gian Tô Hoàn Thanh chữa bệnh mới càng ngày càng dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play