A Chấp thật sự thích khoảng thời gian A Thanh dạy nàng đọc sách viết chữ, nàng chỉ hy vọng cây cầu độc mộc kia mãi mãi không sửa được. Bất quá liên tục mấy ngày không mưa, mực nước sông lui xuống, thóc gạo trong nhà cũng càng ngày càng ít. A Chấp cần phải lên thị trấn mua thêm, hơn nữa thực phẩm chỉ còn lại mấy con thú nhỏ mà nàng bắt được trên núi. A Thanh không ăn mặn, nếu chỉ một mình nàng ăn thì có chút tiếc, vẫn nên đổi lấy chút lương thực. Vì vậy nàng không thể không đi vào núi chặt một cây đại thụ, chẻ thành mấy tấm ván gỗ.
Mất ba ngày, cả hai người mới làm xong, tấm ván khoảng mười mét đã có thể bắc sang bờ bên kia, A Chấp xuống sông cắm thêm một cọc gỗ để chống đỡ phần giữa, vậy là cây cầu độc mộc liền hoàn thành.
Sau khi xong việc, A Chấp luôn cảm thấy bất an, tuy rằng nàng biết A Thanh tuyệt đối không phải người ra đi không lời từ biệt, nhưng là bởi vì quá để ý, tựa như trong nhà cất giấu kho báu, bước ra cửa liền không yên lòng.
"A Thanh, ngươi sẽ không rời khỏi đây phải không?" A Chấp chuẩn bị lên trấn trên, vẫn không nhịn được lại hỏi.
"Yên tâm, ta tạm thời sẽ ở lại, nếu dự tính rời khỏi, ta cũng sẽ nói với ngươi trước." Tô Hoàn Thanh ôn hòa trả lời.
A Chấp xác định đối phương sẽ không nhân cơ hội mình vắng nhà để rời đi, mới yên tâm đeo sọt tre đựng gà rừng và một ít thú nhỏ bước ra cửa.
Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp rời nhà, cũng đeo sọt chứa đầy thảo dược của mình đi vào trong thôn, bất luận nơi nào cũng luôn có người bị bệnh.
A Chấp ở ven đường lấy một ít bùn đất trát lên mặt, lời đồn đại về nàng đã lan rộng lên cả thị trấn, bất quá cũng không nhiều người biết nàng lắm, chỉ cần làm mặt dơ một chút, thoạt nhìn không còn xinh đẹp thì bọn họ làm sao nhận ra.
Nàng đem mấy thứ trong sọt đổi thành gạo, kỳ thật cũng không được bao nhiêu cân, đại khái chính là một cân thịt đổi hai cân gạo mà thôi, tổng cộng cũng chỉ khoảng mười mấy cân gạo. A Chấp lớn đến bằng này tuổi, số lần được ăn gạo dùng đầu ngón tay đều có thể đếm. Luôn trong tình trạng thiếu thốn ăn không đủ no, A Chấp đương nhiên sẽ lựa chọn loại ngũ cốc giá rẻ, cũng có thể mua nhiều hơn một ít. Bất quá nàng nghĩ rằng A Thanh sinh ra ở gia đình phú quý quan lại, nhất định ăn không quen mấy loại thực phẩm này, cho nên nàng mua gạo là vì Tô Hoàn Thanh. A Chấp còn mua thêm mười mấy cân ngô, đậu thì nàng không lấy bởi vì nàng phát hiện A Thanh tựa hồ không thích ăn đậu. Tuy rằng đối phương không biểu hiện ra nhưng nàng vẫn có thể biết.
Gánh trên lưng ba mươi cân gạo ngô, A Chấp còn cố ý đi mua nửa cân dầu lạc. Trước giờ nàng luôn tích trữ một ít lương thực nhưng là không có dầu, vì dầu so với gạo còn quý giá hơn nhiều nên A Chấp luôn luyến tiếc mua. Không có dầu để xào đồ ăn thì cũng không khác ăn cỏ là mấy, cho nên nàng hiếm khi nấu thịt mà không cho dầu vào. A Thanh ăn chay nhưng cũng không thể uống cháo mỗi ngày được. Nàng nghĩ sang năm sẽ trồng chút đậu phộng, có thể tự mình ép lấy dầu, hy vọng lúc đó A Thanh còn chưa đi. Cũng không biết A Thanh khi nào sẽ rời khỏi, A Chấp nghĩ đến chuyện này luôn cảm thấy khủng hoảng cực kỳ, vì thế trên đường trở về, cước bộ của nàng càng nhanh hơn.
Chỉ là khi nàng về đến nơi liền phát hiện A Thanh không ở trong nhà, nội tâm nàng vô cùng hốt hoảng, thật giống như năm đó bà sinh bệnh nặng, thời điểm bà sắp hấp hối, lòng nàng tựa như con kiến bò trên chảo lửa, gấp đến độ lệ rơi đầy mặt. A Thanh rõ ràng đã đáp ứng nàng sẽ không rời đi, nhưng nàng không tìm thấy sọt đựng thảo dược đâu cả......
"A Thanh......" A Chấp hô lớn.
Thanh âm vang khắp cả bờ sông trống trải, cũng không có người trả lời.
Thời khắc này A Chấp có loại cảm giác lãnh đạm, mình là Thiên Sát Cô Tinh, A Thanh như thế nào lại không sợ chứ? Nhưng A Thanh đối xử với mình rất tốt, cũng đã đáp ứng tạm thời sẽ không rời đi, nghĩ đến đây, A Chấp thật sự không cam lòng. Nàng đứng dậy, muốn vào trong thôn tìm A Thanh, mặc dù biết rõ người trong thôn đều sợ nàng, đều chán ghét nàng, thậm chí một số hài tử sẽ ném cục đá vào nàng, nhưng A Chấp vẫn muốn đi.
Quả nhiên vừa bước vào thôn không bao lâu, bọn họ liền phát hiện ra nàng, người lớn thì sắc mặt thập phần không tốt, còn trẻ nhỏ thì đứng từ xa kêu lên:
"Thiên Sát Cô Tinh đã trở lại......"
A Chấp cảm thấy bất an nhưng để tìm A Thanh, nàng liền nhịn xuống xúc động muốn chạy trối chết.
"Ngươi lập tức rời khỏi đây đi!" Trưởng thôn nghiêm khắc nói với A Chấp.
"Ta...... Chút nữa sẽ đi......" A Chấp nhìn đến đám người đang vây quanh gốc đại thụ từ xa, nàng có cảm giác A Thanh ở nơi đó, vì vậy liền tiến lên phía trước.
Trưởng thôn thấy nàng không rời đi, còn bước vào thôn, sắc mặt lại càng khó nhìn.
Lúc này cũng không biết tiểu hài tử nhà ai đột ngột ném cục đá vào người A Chấp, nàng bị đau đến mức kêu lên thành tiếng, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía cây cổ thụ.
Dân làng đang vây quanh Tô Hoàn Thanh để xem bệnh, bị chuyện ở bên này thu hút liền đi tới nhìn A Chấp. Đám đông tản ra, A Chấp lập tức thấy được Tô Hoàn Thanh. Thật sự A Thanh không rời đi, nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Bất quá nàng cũng không tiến lên trước tìm đối phương, bởi vì nàng hiểu không nên để người trong thôn biết mình và A Thanh có quen biết, bằng không bọn họ đại khái cũng sẽ không tin tưởng A Thanh, thậm chí còn bài xích A Thanh.
Tô Hoàn Thanh khám xong một người bệnh, cũng cảm giác được hỗn loạn, nàng đứng lên nhìn một chút liền thấy được A Chấp.
Thời điểm A Chấp bắt gặp ánh mắt của Tô Hoàn Thanh nhìn về phía mình, nàng đột nhiên bỏ chạy. Bởi vì nàng không muốn A Thanh thấy được bản thân chật vật, cũng không muốn A Thanh biểu hiện dáng vẻ quen biết mình.
Thấy A Chấp bỏ chạy, những tiểu hài tử nghĩ rằng nàng sợ hãi mấy cục đá kia, vì vậy lại ném càng nhiều.
Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp bị hài tử trong thôn ném đá cục, nàng khẽ nhíu mày, nhưng cũng khó hiểu vì sao người kia lại phải chạy. Bất quá A Chấp chạy trốn thực mau, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT