Lộ Vô Quy đóng cửa lại, nghe thấy ông Du nói, thầm nghĩ: "Tôi mới không giúp mấy người giải lời nguyền." Nàng nằm bò ở trên giường, tay chống cằm, nghĩ về chuyện nhà của ông Du và chuyện của Đại Bạch.

Dưới lầu, đột nhiên vang lên một tiếng kêu gào phát điên, ngay sau đó truyền ra một tiếng vang "ầm", sau đó là tiếng hô to của Long sư thúc: "Cẩn thận!"
Tiểu Long kêu to: "Tránh mau!"
Long sư thúc lại kêu: "Sư ca!"
Du Thanh Vi kêu to: "Cha!"
Liên tiếp vang lên tiếng va chạm của vật nặng cùng với tiếng gào thét của dã thú, vô cùng hỗn loạn. Lộ Vô Quy cảm thấy một đám chồn vàng chạy đến nhà nàng gây rối cũng không ồn bằng tiếng Du Kính Diệu gây ra ở dưới lầu.
Lộ Vô Quy nghĩ đến chuyện ông Du hại chết Đại Bạch, không muốn quan tâm đến chuyện nhà họ nữa, nàng nắm lên gối che lấy đầu, thầm nói: "Tôi không nghe thấy tôi không nghe thấy!"
"Tiểu muộn ngốc ——" Giọng nói của Du Thanh Vi vang lên như là gọi hồn. Tiếng gọi đó rõ ràng là truyền đến từ dưới lầu, xa xôi mà lại như là vang ở bên tai. Nàng nghe thấy giọng nói của Du Thanh Vi, bất giác lại vểnh tai lên nghe động tĩnh dưới lầu, muốn biết dưới lầu đã xảy ra chuyện gì, kết quả là nghe thấy tiếng vật nặng va chạm "ầm ầm" cùng tiếng bước chân lộn xộn ở dưới lầu, tiếng thét chói tai của dì Tiền, tiếng hô to "Kính Diệu" của ông Du cùng với tiếng ra sức giậm gậy.
Du Kính Diệu gào thét càng ngày càng lớn, thét đến nỗi không khí đều chấn động, ngay cả kính cũng rung lên.
Lộ Vô Quy nghe thấy thanh âm đó liền biết Du Kính Diệu nổi điên.
Ông Du lại bắt đầu niệm Phong Ma chú, chú còn chưa niệm xong liền nghe thấy một tiếng vang trầm "Ầm", cùng với một tiếng phun nước "Phụt" từ trong miệng, cùng với tiếng kêu sợ hãi của Du Thanh Vi: "Ông —" lại là một tiếng hô to: "Tiểu muộn ngốc", tiếng kêu như là kêu "Cứu mạng", âm thanh lớn đến mức dùng gối che tai cũng không ngăn nổi.
Long sư thúc kêu to: "Thanh Vi tránh mau —" lại kêu: "Sư ca, đó là Thanh Vi..." Thanh âm đó kêu đến kiệt sức khàn cổ, gấp đến nóng ruột.
Lộ Vô Quy vừa nghe thấy động tĩnh này cũng cảm thấy không ổn, nàng lập tức "vụt" vươn mình xuống giường, mở cửa ra vọt tới trước lan can ló đầu nhìn, chỉ thấy ông Du ngã chổng vó ở trên sô pha, trên miệng như là ói ra máu, trên quần áo đều là máu, Du Thanh Vi che ở phía trước ông ấy, Du Kính Diệu đang bò thật nhanh về phía Du Thanh Vi như là cá sấu lớn vồ mồi, đằng đằng sát khí, khắp người bao phủ sát khí không tan, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn trúng tà.
Long sư thúc xông lên muốn ngăn cản Du Kính Diệu, hắn mới vừa vọt tới bên người Du Kính Diệu, Du Kính Diệu vung lên cánh tay trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài, ngã vào trên bàn làm nước canh bắn tung tóe khắp bàn. Long sư thúc ngã ở trên bàn không bò dậy nổi.
Tiểu Long hét to một tiếng: "Cha!" Nhất thời tức giận, hét lớn một tiếng: "Anh Kiền mau lấy vũ khí!" Bước nhanh chân, nhảy vọt mấy cái liền từ bên cạnh Lộ Vô Quy nhảy lên lầu, như là lửa lan đến nhà vọt vào phòng cho khách bên cạnh Lộ Vô Quy, ôm lấy đoản thứ của hắn cùng trọng kiếm hắc kim của anh Kiền rồi lại vọt ra, đứng bên lan can quát to một tiếng: "Anh Kiền bắt lấy!" Ném xuống trọng kiếm hắc kim về phía anh Kiền. Sau đó nắm chặt đoản thứ vươn mình từ trên lan can nhảy xuống, lao thẳng tới phía Du Kính Diệu.
Lộ Vô Quy cảm thấy Tiểu Long nhìn thấy Du Kính Diệu quật ngã cha hắn, không coi Du Kính Diệu là sư bá nữa, mà coi là thi quái.
Du Kính Diệu uốn eo một cái, né người sang một bên, bàn tay vung lên, Tiểu Long mới vừa nhảy đến bên cạnh hắn liền bị tát một cái bay ra ngoài xa hai mét, đụng ngã lăn cái kệ đồ cổ, đồ gốm bên trên rơi xuống vỡ nát, cái tượng gỗ rất có linh khí cũng rớt bể. Tiểu Long đau đến lăn lộn trên đất, vết thương trên người đều nứt ra, có máu chảy ra thấm ở trên sàn nhà.
Có Long sư thúc cùng Tiểu Long trước sau xông lên phía trước, Du Kính Diệu bị trì hoãn một lúc, ông Du lại đứng lên, phát ra một tiếng rống to trung khí mười phần: "Kính Diệu —— "
Tiếng vang đó như chuông lớn, chấn động đến mức Lộ Vô Quy tâm thần rung động.
Du Kính Diệu đột nhiên ngừng lại, có chút mờ mịt quay đầu nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy ông Du, lại phát ra một tiếng gào thét, hai tay dùng sức vỗ một cái trên đất, thân thể bay lên trời, như một con dã thú chụp mồi lao thẳng tới phía ông Du.
Hai tay ông Du vẽ một Thái Cực, ngón tay bấm quyết bắn vào trán của Du Kính Diệu đang nhào đến.
Lộ Vô Quy biết ông Du nhìn ra Du Kính Diệu trúng tà, muốn để Du Kính Diệu khôi phục lý trí. Có điều, từ Thái Cực mà ông Du vẽ ra, nàng có thể nhìn ra là ông Du hơi yếu sức, Du Kính Diệu thì lại khá là hung hãn. Nàng đoán là chiêu thức ấy của ông Du không hẳn có thể làm thức tỉnh Du Kính Diệu, nhưng nhìn tư thế muốn liều mạng này của Du Kính Diệu tuyệt đối sẽ để lại trên người ông Du một hai cái lỗ thủng to. Nàng thầm nghĩ: "Cũng không thể thấy chết mà không cứu nhỉ?" Nàng nghĩ đến Đại Bạch, không hề muốn cứu ông Du chút nào.
Ngay lúc nàng do dự, Du Thanh Vi đột nhiên nắm lên chiếc ghế đôn ngồi pha trà bằng gỗ, đập vào trên lưng Du Kính Diệu "bộp" một tiếng, trực tiếp đập Du Kính Diệu đang bay lên không trung nhào đến trước mặt ông Du ngã sấp trên bàn trà. Du Kính Diệu lộn một vòng quay người liền nhào đến phía Du Thanh Vi đứng bên cạnh bàn trà, vuốt thú sắc bén móc về phía trái tim. Một vuốt này đánh xuống, Du Thanh Vi liền xong đời.
Lộ Vô Quy cũng không biết mình xông tới thế nào, đến khi nàng tỉnh táo lại thì đã nắm lấy đùi Du Kính Diệu dùng sức kéo ra sau, Du Kính Diệu lại "bộp" một tiếng té xuống đất.
Du Kính Diệu gầm thét một tiếng, quay đầu lại vung lên móng vuốt sắc bén liền cào đến phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy thả ra chân của Du Kính Diệu liền lăn một vòng né ra xa hơn hai mét, lại giẫm vào trên sô pha, nhảy đến trên bàn trà, rồi tung người một cái nhảy đến trên lan can, leo qua lan can hai bước thì lại nhảy lên lầu hai.
Dường như Du Kính Diệu chỉ nhắm vào ông Du, lại quay lại nhào tới phía ông Du.
Lộ Vô Quy nhìn ra đầu mối. Nàng cảm thấy kỳ quái. Du Kính Diệu biến thành quái vật vảy trắng với phát điên đều có liên quan tới Đại Bạch, nhưng tại sao Du Kính Diệu lại nhắm vào ông Du đây? Ông Du còn là cha của hắn đó!
Ông Du vẫn là có chút bản lĩnh, chí ít mạnh hơn Khưu đại sư. Ông nắm trong tay một chiếc kiếm kim tiền treo ở trên tường, chân đạp Cương bộ đánh đấm cùng Du Kính Diệu, ông ấy dùng chính là thủ pháp Thái Cực bốn lạng đẩy ngàn cân, miễn cưỡng có thể đấu một trận cùng Du Kính Diệu.
Du Kính Diệu chí ít xem như một nửa là người, trên cổ còn đeo một Ly Long Bát Quái Bàn, nói hắn là tà vật, hắn cũng không hẳn là tà vật, nói hắn trúng tà, tà này trúng khá là hung, Ly Long Bát Quái Bàn cũng trấn giữ không được, cho dù là hàng yêu, hàng ma hay là mánh khóe yêu quỷ đều không dùng được, ông Du bị đặt ở thế bất lợi không thể trở mình, nhiều lần ngàn cân treo sợi tóc, dựa cả vào Du Thanh Vi cùng anh Kiền từ bên hông ứng phó mới hóa giải nguy cơ.
Theo màn đêm thăm thẳm, âm khí càng ngày càng dồi dào, Du Kính Diệu càng ngày càng dữ dằn.
Ông Du dù sao cũng đã cao tuổi, động tác càng ngày càng chậm, hơi càng thở càng to, bắt đầu có vẻ lực bất tòng tâm. Vết thương trên người anh Kiền cùng Du Thanh Vi đều rách bươm, mùi máu tanh bốc lên ở trong phòng, cũng là bộ dáng lảo đà lảo đảo, còn những người khác thì đứng lên cũng không nổi.
Du Kính Diệu hừng hực khí thế hung ác.
Mấy lần Ông Du muốn rút lui đến cửa cầu thang đều bị bức ép trở lại, còn thiếu chút nữa dâng mạng.
Lộ Vô Quy nghi ngờ không thôi ngẩng đầu lên nhìn về phía nóc nhà, lại nhìn quanh gian nhà.
Ban đêm âm khí nặng, nhưng có nặng hơn nữa cũng không thể nặng bằng âm khí ở đường âm, Du Kính Diệu không có phát điên ở đường âm, nhìn thấy Du Thanh Vi không có phát điên, ở đây, đến buổi tối, nhốt trong nhà vệ sinh lại nổi cơn điên, chứng tỏ trong căn nhà này có thứ khiến Du Kính Diệu phát điên, còn nhằm vào ông Du và Du Thanh Vi.
Tim của Lộ Vô Quy lập tức nhảy lên cuống họng. Nàng đoán là trong gian nhà này có thứ gì của Đại Bạch đang ảnh hưởng đến Du Kính Diệu.
Bỗng nhiên, anh Kiền bị Du Kính Diệu tát một cái bay ra ngoài, ngay sau đó Du Thanh Vi phát ra một tiếng hét thảm "A".
Lộ Vô Quy tỉnh táo lại liền nhìn thấy Du Kính Diệu cào một nhát vào trước người Du Thanh Vi, lúc móng vuốt đó cào qua còn có tiếng quần áo bị cào rách, có máu tươi từ trên người Du Thanh Vi nhỏ giọt trên đất.
Ông Du hét to một tiếng: "Thanh Vi." Lại kêu: "Chạy ——" giọng nói già nua lộ ra vô tận thê lương, thậm chí còn ẩn chứa một ít tuyệt vọng.
Lộ Vô Quy leo qua lan can nhảy đến phòng khách, xông tới một bước dài, che ở trước người Du Thanh Vi, nhấc chân đá vào vai Du Kính Diệu đang vỗ hai tay xuống đất mượn lực nhảy vọt lên không nhào về phía Du Thanh Vi, đạp Du Kính Diệu bay ra ngoài.
Bàn tay của Du Kính Diệu nhấn trên đất một cái liền đánh tới phía nàng.
Lộ Vô Quy quát to một tiếng: "Đại Bạch!"
Du Kính Diệu cũng không thèm dừng, trong nháy mắt lại nhào tới trước mặt nàng.
Chân Lộ Vô Quy đạp Bát Quái bộ, nghiêng người né tránh móng vuốt Du Kính Diệu cào tới, nện vào cổ họng của Du Kính Diệu một quyền, đánh cho Du Kính Diệu lùi về sau một bước, nàng nhảy lên lại đánh một quyền vào trên trán Du Kính Diệu, một quyền này đánh xuống như là đánh vào trên tấm thép làm nàng đau đến phát ra một tiếng "A", che tay hai, ba bước nhảy ra rất xa. Nàng nhìn mu bàn tay đau xót ruột của mình, trông thấy chỗ khớp không chỉ có rách da, còn sưng lên một vùng máu bầm.
Ông Du la to một tiếng: "Lên lầu." Lại hô: "Thanh Vi."
Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng của ông Du liền ngẩng đầu nhìn, thấy Du Thanh Vi ngã ở trên đất, mà Du Kính Diệu như là kiếm được món hời lớn đang vồ tới nhân cơ hội muốn lấy mạng con gái mình. Nàng không hề nghĩ ngợi, xông tới lại cho Du Kính Diệu một cước, đạp Du Kính Diệu lăn một vòng. Sau khi Du Kính Diệu ổn định thân hình, phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, vung lên móng vuốt đánh tới phía Lộ Vô Quy. Lộ Vô Quy nắm lên khay đựng trà trên bàn trà dùng sức mà đập vào trên đầu hắn, sau đó xoay người chạy về trên lầu.
Du Kính Diệu ở phía sau đuổi theo hai bước thì lại quay đầu nhào tới phía Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy mới vừa chạy được một nửa thì phát hiện Du Kính Diệu quay đầu lại, gào to: "Ngươi đuổi theo ta này!" Thấy Du Kính Diệu không để ý tới nàng, vội vàng xông tới bên người Du Kính Diệu, trong nháy mắt Du Kính Diệu mới vừa nhảy vọt lên thì ôm chặt lấy đùi Du Kính Diệu làm hắn ngã xuống đất, sau đó vận khí nhấc chân, đá một cước thật mạnh vào ngực Du Kính Diệu.
Một cước đó đạp xuống, nàng cũng nghe thấy một tiếng "ù ù" nặng nề phát ra.
Du Kính Diệu mới vừa đứng dậy đã bị nàng đạp trực tiếp nằm bò ở trên mặt đất. Nàng lại mau chóng mượn phép thiên địa, đủ loại thủ ấn liều mạng mà đánh vào trên người Du Kính Diệu. Phá Ma Trấn Tà ấn, Hàng Yêu Phục Ma ấn các loại thủ ấn đánh hơn mười cái mà Du Kính Diệu vẫn còn muốn bò dậy, cuối cùng Lộ Vô Quy nổi khùng, coi hắn là thi quái mà đánh, cho hắn một Sơn Hà Càn Khôn ấn!
Một chiêu Sơn Hà Càn Khôn ấn của nàng đánh xuống, Ly Long Bát Quái Bàn đeo trước ngực Du Kính Diệu đột nhiên tuôn ra tia sáng chói mắt, chói đến Lộ Vô Quy hoa cả mắt, nàng theo bản năng mà nhắm mắt lại, chỉ nhìn thấy sao vàng đang liều mình xoay vòng theo hình dạng Thái Cực ở trước mắt, đến khi nàng định thần mở mắt ra, nhìn thấy Du Kính Diệu nằm nhoài trước mặt không hề nhúc nhích. Nàng lật lại Du Kính Diệu, gỡ xuống Ly Long Bát Quái Bàn trên cổ hắn, tò mò quan sát. Ly Long Bát Quái Bàn này cứng đến nỗi như làm bằng đồng, lại sáng tựa như ngọc, nàng thử bẻ ra, tính chất vô cùng cứng rắn. Nhưng nhìn thế nào Ly Long Bát Quái Bàn này cũng không giống sẽ phát sáng mà.
Nàng quay đầu hỏi Long sư thúc ngồi ở một bên: "Vừa nãy Ly Long Bát Quái Bàn này phát sáng sao?"
Long sư thúc lắc đầu, nói: "Không có."
Tiếng của ông Du vang lên: "Thanh Vi."
Lộ Vô Quy đột nhiên nhớ tới Du Thanh Vi bị Du Kính Diệu cào một nhát, sau đó liền hôn mê. Nàng vội vàng chạy tới, nhìn thấy Du Thanh Vi nằm trên đất hôn mê bất tỉnh, quần áo bị cào rách, từ trước ngực đến bụng dưới có một đường máu đỏ sẫm, máu nhiễm đỏ cả quần áo.
Ông Du kêu: "Đưa đi bệnh viện, nhanh đưa đi bệnh viện."
Lộ Vô Quy ôm lấy Du Thanh Vi chạy ngay ra ngoài.
Ông Du hô: "Lái xe đi."
Lộ Vô Quy quay đầu lại, nói: "Cháu không biết mà."
Ông Du nhìn mấy người trong phòng, lại hô: "Tiểu Tiền!"
"Chị Tiền" trốn ở nhà bếp nơm nớp lo sợ đi ra, bà nhìn thấy cả người Du Thanh Vi là máu, sợ đến kêu "A" một tiếng.
Ông Du gấp đến độ kêu to: "Đừng a nữa, mau cầm lấy chìa khóa đưa Thanh Vi đi bệnh viện. Nhanh!"
"Chị Tiền" luống cuống tay chân mà đi tìm chìa khóa xe, rồi nói với Lộ Vô Quy: "Lộ tiểu thư mời đi theo tôi." Vội vội vàng vàng mà ra cửa.
Lộ Vô Quy ôm Du Thanh Vi lên xe, "Chị Tiền" khởi động xe, đoán chừng là sợ hãi, xe còn chưa lái ra ngoài liền đâm vào cổng. Bà quay đầu lại liếc nhìn Du Thanh Vi, hít sâu một hơi, lùi xe ra sau một chút, liền lái xe đi ra ngoài.
Lộ Vô Quy dùng tay ngăn lại vết thương đang chảy máu của Du Thanh Vi, nói: "Du Thanh Vi, chị đừng có chuyện gì, lần tới em sẽ không ở bên cạnh xem trò vui nữa." Nàng nhớ đến lúc ông nội chết cũng là máu me toàn thân, đột nhiên cũng rất sợ. Nàng biết trên cơ thể người chỉ có chừng ấy máu, lúc trước Du Thanh Vi đi âm cũng đã bị thương chảy rất nhiều máu, ngày hôm nay lại bị cào vài lỗ lớn như thế...
Lộ Vô Quy không dám nghĩ tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play