Lộ Vô Quy tò mò hỏi: "Vì sao ông lão đó nghe được giếng Hoàng Tuyền liền đi mất?"
Du Thanh Vi ngồi dậy ung dung đáp: "Giếng Hoàng Tuyền đi âm, là ăn cơm người chết, nhiều kiêng kị nhiều cấm kị, không phải người thiếu mệnh thì không làm được nghề này. Chu lão bọn họ chính là làm nghề nghiệp người sống, từ trước đến nay có thể cách... xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu." Cô lại dặn dò: "Em nhìn thấy bọn họ cũng không cần phản ứng." Cô dí dỏm nháy mắt, nói: "Phương hướng nghiệp vụ không giống."
Lộ Vô Quy hỏi: "Chị sẽ không để cho tôi đi âm chứ?"
Vẻ mặt Du Thanh Vi ghét bỏ liếc nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Em còn cần tôi cho em đi âm sao?" Cô nâng lên quạt giấy trong tay quơ quơ về phía trước, nói: "Đi văn phòng của tôi."
Văn phòng của Du Thanh Vi ở Sở sự vụ Phong thủy không có lớn bằng dưới lầu, sách đặt bên trong giá sách chất gỗ đều là một vài thứ mệnh lý huyền học, trên tường phía sau bàn làm việc còn có một chữ "Tĩnh" rất lớn. Đồ dùng trong nhà kiểu cũ, bố trí vật trang sức cùng mấy chậu hoa Thanh Tùng, cả văn phòng bật lên mùi hương cổ xưa, có vài phần ý vị phong cách cổ điển u tĩnh. Du Thanh Vi đi đến ngồi xuống trên ghế thái sư sau bàn làm việc, hoàn mỹ dung hợp vào hoàn cảnh xung quanh, khiến cho khí chất của cô lại thêm chút ít trầm tĩnh cùng bí hiểm.
Sau khi Lộ Vô Quy ngồi xuống, Du Thanh Vi nói: "Hiện tại đã không tìm được cao nhân biết gọi hồn, bằng không thì thật muốn giúp em gọi một lần xem em thiếu bao nhiêu hồn mà có thể làm cho em luôn luôn tìm kiếm như vậy."
Lộ Vô Quy nói: "Tôi không thiếu hồn."
Du Thanh Vi nhẹ giọng bật cười như là nghe được cái chuyện gì buồn cười, sau khi cười xong, mắt của cô hơi híp lại, mặt lộ vẻ trầm ngưng, nói: "Chuyện của em tôi biết được cũng không nhiều, chỉ nghe thấy ông tôi tán gẫu cùng ông em vài câu như vậy. Nhưng mà có một điều em nên biết rõ, nếu như ngọc bội trấn hồn bản mệnh của em ở chỗ tôi đối với em không tốt, ông của em sẽ không để cho tôi mang ngọc bội đi. Ngọc bội trấn hồn bản mệnh của em tại chỗ tôi, nếu như hai chúng ta ở trong phạm vi nhất định, lúc em xuất hồn nhất định sẽ đến nơi này của tôi tìm ngọc bội trấn hồn bản mệnh của em. Nếu như ngọc bội trấn hồn bản mệnh của em đeo ở trên cổ của em, tôi dám nói đương thời không có ai biết em xuất hồn sẽ chạy đi nơi đâu. Em đến chỗ tôi, tôi có thể một lá bùa đưa em trở về, ít nhất có thể bảo vệ em một bình an vô sự."
Lộ Vô Quy nghe xong liền biết Du Thanh Vi không định trả lại ngọc bội cho nàng, vì không trả nàng ngọc bội, thậm chí nguyện ý mỗi buổi tối một lá bùa đưa hồn của nàng trở về. Nàng hỏi: "Ngọc trấn hồn bản mệnh của tôi có gì hữu dụng với chị?"
Du Thanh Vi nói: "Nó có thể bảo vệ mạng của tôi."
Lộ Vô Quy cảm thấy thực buồn cười. Nàng nói: "Ngọc trấn hồn bản mệnh của tôi không bảo vệ tôi, bảo vệ chị?"
Du Thanh Vi không lên tiếng.
Bản thân Lộ Vô Quy thường thường không nói lời nào, cho nên theo lý giải của nàng, không nói lời nào chính là: Tôi biết, tôi chính là không bằng lòng nói cho em biết, không muốn nói với em.
Qua một lúc lâu, Du Thanh Vi mới nói: "Biện pháp duy nhất có thể trị chứng xuất hồn cùng mộng du của em chính là tìm trở về hồn thiếu hụt của em để bù đắp, tuy rằng rất khó, nhưng đây là biện pháp duy nhất."
Lộ Vô Quy vươn tay ra, nói: "Trả lại ngọc bội cho tôi."
Du Thanh Vi cạn lời, nói: "Em không tin tôi?"
Lộ Vô Quy nói: "Nghe nói qua gọi hồn, chứ chưa từng nghe nói hồn của mình chạy ra ngoài tìm về hồn mình làm mất, chị muốn gạt ngọc bội của tôi."
Du Thanh Vi vung cây quạt trong tay liền muốn đánh người, cô "soạt" một tiếng mở rộng cây quạt rồi liên tục quạt vài lần, mới nói với Lộ Vô Quy: "Ngọc bội kia là tôi dùng một cân kẹo mạch nha đổi lấy, một tay cho ngọc bội một tay cho kẹo, tiền hàng hai bên thỏa thuận xong mua bán ngay tại chỗ, chuyện cách mười hai năm, vậy mà em đổi ý! Còn một mặt dứt khoát muốn đòi ngọc bội trở về? Trước tiên em đem những kẹo mạch nha bảy tuổi năm đó ăn nhổ hết ra cho tôi."
Lộ Vô Quy bối rối, kêu lên trong lòng: "Mình lại vì một cân kẹo mạch nha liền bán đi ngọc bội trấn hồn bản mệnh?"
Du Thanh Vi lại giơ lên cây quạt trong tay, nói: "Cây quạt này hời hơn ngọc bội chút ít, chỉ tốn nửa cân kẹo mạch nha." Cô lại quơ quơ sợi dây chuyền của cây quạt, nói: "Cái này càng hời hơn, một túi kẹo bạc hà liền thành của tôi."
Lộ Vô Quy cảm thấy cả người mình cũng không khỏe, Du Thanh Vi còn nói gì đó nàng đều nghe không rõ, mơ mơ màng màng liền đi ra văn phòng của Du Thanh Vi. Lúc này nàng không muốn nói chuyện với Du Thanh Vi chút nào. Tuy rằng nàng không biết đến cùng có phải mình vì một cân kẹo mạch nha mà đổi ngọc bội trấn hồn bản mệnh cho Du Thanh Vi hay không, nhưng nàng biết rõ Du Thanh Vi không nguyện ý trả ngọc bội trấn hồn bản mệnh cho nàng.
Nàng cảm giác được có người đang nhìn nàng, quay đầu nhìn lại, thấy được một người phụ nữ thoạt nhìn lớn tuổi hơn nàng đứng ở đó nhìn nàng. Người phụ nữ đó đội mũ lưỡi trai toàn thân mặc áo màu đen, quần màu đen, giày da màu đen, trên lưng vác kiếm dài một mét cùng một cái túi hai quai, trên người cô ta kèm theo một tầng âm khí rất đậm, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt bay ra. Sắc mặt của cô ta hiện lên màu trắng xám bất thường, nhìn cái là biết mất máu quá nhiều dương khí không đủ. Lộ Vô Quy thấy được bộ dạng của cô ta như vậy liền không khỏi nghĩ tới người phụ nữ này nhất định là chạy vào bên trong mồ mả của bọn người xấu hoặc hang quỷ, bằng không thì làm sao có thể biến thành bộ dáng này chứ. Nàng nhìn người phụ nữ đó, người phụ nữ đó cũng nhìn nàng, sau đó, đi đến đối diện nàng, lại ngồi xuống bên cạnh nàng, lần nữa nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Theo tầm mắt của cô ta, Lộ Vô Quy cúi đầu nhìn lại trên người mình, mới phát hiện vừa rồi mình xuất thần lại theo thói quen mà khoanh chân ngồi thiền, trên tay còn bấm ấn lúc ngồi thiền, nàng ngại ngùng hé miệng cười cười, vội vàng thả chân xuống từ trên ghế sô pha của người khác. Nàng không có cởi giày cứ thế đặt chân ngồi thiền trên ghế sô pha, ảnh hưởng quá xấu rồi.
Người phụ nữ kia hỏi: "Cùng nghề? Muốn vào Sở sự vụ đi làm?" Cô ta ngay ngắn thân thể, vẻ mặt tức giận nói: "Tôi nói với em, Du Thanh Vi chính là tên đại lừa đảo, em tuyệt đối đừng tiến vào Sở sự vụ này của cô ta, rất con mẹ nó lừa người..."
Một tiếng khóa cửa "răng rắc" cắt đứt lời nói của người phụ nữ, người phụ nữ đó cùng Lộ Vô Quy gần như đồng thời nhìn về phía văn phòng của Du Thanh Vi, một tiếng khóa cửa nho nhỏ ban nãy chính là truyền ra từ cửa văn phòng của Du Thanh Vi, sau khi tiếng động này dừng lại, rèm cửa văn phòng cũng hạ xuống rồi, che lại cửa sổ thủy tinh kia. Người phụ nữ kêu một tiếng: "Đệch!" Đứng lên liền muốn đi tới văn phòng của Du Thanh Vi, cô ta chợt nhớ tới chuyện gì, lại trở về, lấy ra từ trong túi một tấm danh thiếp đưa cho Lộ Vô Quy, nói: "Tả Tiểu Thứ! Tôi xem em có lẽ còn chưa hai mươi đâu, gọi tôi Tả tỷ tỷ là được rồi! Tôi đã nói với em, tuyệt đối đừng ký hợp đồng tiến vào Sở sự vụ gì đó, để lại tấm danh thiếp cho Du Lừa Đảo là được rồi. Cô ta tìm em làm việc, cái gì cũng không nói, nói tiền là được." Nói xong, một bộ dáng vẻ "em bảo trọng" vỗ vỗ vai Lộ Vô Quy, tựa như cơn gió quét đến văn phòng của Du Thanh Vi, nặng nề mà gõ cửa, nói: "Ẩn núp không đi ra là được rồi? Hẹn nhau cùng đi, cô cho tôi leo cây! Lão nương thiếu chút nữa góp mạng đi vào..."
Lộ Vô Quy bỗng nhiên hiểu được vì sao chị Hiểu Sanh nói Du Thanh Vi làm việc không đàng hoàng rồi.
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên trong túi quần của người phụ nữ được gọi là Tả Tiểu Thứ, cô ta cúi đầu lấy ra điện thoại di động, vừa nhìn, sắc mặt lập tức tốt lên, nói: "Vậy còn tạm được. Được rồi, tiền tới tài khoản sẽ không gây sự với cô, mau chóng mở cửa."
Cửa văn phòng của Du Thanh Vi mới chậm rãi mở ra một cái khe, cũng chỉ mới vừa mở ra một cái khe, người phụ nữ đó liền một cước đá văng cửa vọt vào, cửa kia lại "ầm" một tiếng đóng lại. Lộ Vô Quy chỉ nghe được một tiếng "Ôi chao" và "Đừng đánh mặt" của Du Thanh Vi, sau đó trong văn phòng liền bùm bùm bộp bộp đánh nhau rồi.
Qua hơn mấy phút đồng hồ, Lộ Vô Quy mới nghe thấy người phụ nữ gọi là Tả Tiểu Thứ lại dùng một loại giọng điệu vô cùng bi thảm kêu: "Con mẹ cô xuống giếng Hoàng Tuyền, cô để lão nương đi một mình!" Cô ta lại nói: "Cô nói, không đánh cô thì tôi đánh ai!"
Lộ Vô Quy nghe thấy giọng nói cố ý đè thấp của Du Thanh Vi mơ hồ truyền ra: "Chỗ tôi gặp phải phiền phức còn lớn hơn xuống giếng Hoàng Tuyền nữa. Còn chưa ăn cơm đúng không? Tôi mời cô, lát nữa ăn cơm rồi nói."
"Ăn cái rắm! Lão nương bò lên từ trong giếng, ngay cả bệnh viện cũng không có đi qua liền đến chỗ cô. Tôi nói với cô, tôi cảm thấy được xương sườn của tôi gãy hết rồi."
Tả Tiểu Thứ tạm ngừng, nói tiếp: "Được được được, không gãy, có điều tôi đoán chừng là có 80% nứt xương. Chuyến này thật sự là đi nửa cái mạng già, ba tháng đừng tìm tôi nhận việc, sinh lực thiệt hại lớn đó. Ôi, đúng rồi, tôi thấy em gái nhỏ bên ngoài tư thế ngồi thiền như là có chút cân lượng, tại sao cô quẳng người ta sang một bên không thèm để ý chứ? Đây không giống tác phong của cô nha. Ngại em ấy hơi nhỏ? Điều này cũng không giống tác phong của cô nha."
Giọng nói của Du Thanh Vi truyền ra: "Tôi thực hoài nghi cô cùng Chu lão có phải là thân thích hay không! Em ấy tên Lộ Vô Quy, mới đến, chạy ngoại vụ giống cô."
"Trẻ em nhỏ như vậy cô cũng gieo vạ! Em ấy trưởng thành chưa?"
Cửa văn phòng bỗng nhiên mở ra, Du Thanh Vi xuất hiện ở cửa ra vào, gọi Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, em tới một chút."
Lộ Vô Quy đang quay đầu nghe ngóng động tĩnh ở cửa văn phòng của Du Thanh Vi, khi nghe thấy lời này của Du Thanh Vi lập tức nghiêng đầu sang một bên, lại khoanh chân nhắm mắt ngồi thiền.
Du Thanh Vi lại nói: "Giới thiệu người cho em quen biết, sau này các em phải kết nhóm làm bạn không ít đâu."
Lộ Vô Quy cũng không thèm mở mắt, đáp lại: "Đã quen biết."
Người phụ nữ được gọi là Tả Tiểu Thứ lại xuất hiện ở cửa ra vào, vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Ơ, nhìn không ra nha, tuổi rất nhỏ nhưng kiêu căng rất lớn." Hai mắt cô ta tỏa sáng hỏi: "Có phải có bản lĩnh đặc biệt không?"
Du Thanh Vi nhè nhẹ nói: "Người ta bảy tuổi liền dám một mình xuống giếng Hoàng Tuyền, tiến vào giếng Hoàng Tuyền giống như đi dạo sân sau của mình."
Tả Tiểu Thứ kinh ngạc kêu lên: "Điêu! Lại điêu!"
Du Thanh Vi chỉ nâng lên mí mắt lướt nhìn Tả Tiểu Thứ, xoay người trở về bàn làm việc, cầm lấy từ trên bàn một tấm danh thiếp, nói: "Đây là danh thiếp của em ấy, cô lưu số điện thoại của em ấy một cái. Đi thôi, đi ăn cơm."
Tả Tiểu Thứ tiếp nhận danh thiếp, nhìn qua, lại tiến đến trước mặt Lộ Vô Quy, cẩn thận dò xét Lộ Vô Quy một lần, hỏi: "Em thật sự xuống giếng Hoàng Tuyền?"
Lộ Vô Quy nói: "Không biết, tôi không xác định." Nàng tạm ngừng, còn nói: "Nhưng mà thầy âm dương trong thôn nói miệng giếng trong sân nhà tôi là giếng Hoàng Tuyền." Nàng cho rằng Tả Tiểu Thứ nghe được lời này của nàng sẽ trợn mắt khinh thường nàng một cái chẳng thèm ngó tới mà rời đi, kết quả lại trông thấy mặt mũi của người phụ nữ này tràn đầy khiếp sợ hỏi: "Người trấn giếng?"
Lộ Vô Quy không hiểu cái gì là người trấn giếng.
Du Thanh Vi đi qua, túm lấy Tả Tiểu Thứ liền muốn cưỡng ép lôi người đi, lại nói với cô ta: "Cô hỏi thăm nhiều như vậy làm cái gì!"
Tả Tiểu Thứ nói: "Đều là chạy việc ngoài, về sau không thể thiếu hợp tác cùng nhau, hỏi thăm nhiều chút chắc chắn không sai. Ư, Du Lừa Đảo, cô nhẹ một chút cho tôi, trên cánh tay tôi có thương tích." Cô ta nhe răng banh miệng bị kéo dậy phải đi theo ra ngoài.
Du Thanh Vi đi hai bước, lại quay đầu nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Đi, tôi đưa em đến chỗ Trang Hiểu Sanh trước." Cô thấy Lộ Vô Quy không nhúc nhích, lại nói: "Tan việc rồi."
Lộ Vô Quy nghe được tan việc, lúc này mới ngồi dậy đi theo Du Thanh Vi ra ngoài. Nàng phát hiện Tả Tiểu Thứ càng không ngừng để mắt nhìn nàng, nàng không hiểu nhìn Tả Tiểu Thứ.
Nàng đi theo Du Thanh Vi đến cửa văn phòng của chị nàng, Du Thanh Vi gõ vang cửa, chị Hiểu Sanh mở cửa đứng ở cửa ra vào, nói với chị Hiểu Sanh: "Tan việc rồi, tôi dẫn người tới cho cô."
Chị Hiểu Sanh nói: "Cảm ơn."
Lộ Vô Quy trông thấy người phụ nữ gọi là Tả Tiểu Thứ mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn nàng, lại nhìn Du Thanh Vi, lại dùng một vẻ mặt khó mà tin nổi giơ ngón tay chỉ tầng trên, lại nhìn nàng, con ngươi chuyển đi chuyển lại, cuối cùng đặc biệt kiên quyết nói: "Du Thanh Vi, nếu như cô dám phái em ấy cùng tôi đi làm nhiệm vụ, tôi đánh cho mẹ cô cũng không nhận ra cô."
Lộ Vô Quy nhịn không được nói: "Tôi biết đường."
Tả Tiểu Thứ gật gật đầu, cái gì cũng không nói, kéo Du Thanh Vi đi mất.
Trang Hiểu Sanh đưa mắt nhìn Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi một mạch ra văn phòng, mới nói với Lộ Vô Quy: "Em cách xa cô ấy chút."
Lộ Vô Quy không hiểu hỏi: "Tại sao?"
Trang Hiểu Sanh nói: "Chọc tới Du tổng thì thiệt tiền, chọc tới Tả tiểu thư thì thiệt thân."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng. Nàng không rõ, tại sao các cô ấy muốn xuống giếng Hoàng Tuyền, lại càng không hiểu được chuyện mà Du Thanh Vi nói còn phiền hơn so với xuống giếng Hoàng Tuyền là chỉ cái gì. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play