BÍ MẬT - CHƯƠNG 81
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Kính Vân được tìm thấy trên một ngọn núi mây mù che kín.
Những đội nhóm đi tìm ông ta, trước sau cộng lại có đến mười mấy, nhân số hơn một ngàn, nhưng cuối cùng chỉ có bảy người tìm được. Còn lại không phải tìm trật chính là bỏ dở giữa chừng, nửa đường quành lại, từ bỏ nhiệm vụ.
Mà bảy người này, tự hỏi một vấn đề. Vì sao biết bao nhiêu thiết bị tiên tiến đủ để người trên địa cầu không cách nào ẩn nấp vẫn không tài nào tìm được một hòa thượng?
Bọn họ nhận được tin tức của Kính Vân đại sư từ Tiểu Mai Trang, xác định ông ta vẫn luôn đi bộ. Sau một hồi thương lượng, họ quyết định vứt bỏ hết thảy những phương tiện giao thông và thiết bị tìm người mà lần mò dọc theo dấu tích ông ta để lại bằng chính đôi chân.
Một đường trèo đèo lội suối, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu vất vả. Động lực khiến bọn họ tiếp tục kiên trì chính là số tiền thù lao kếch xù mà Thẩm Quyến đưa ra. Bọn họ truy tìm một đường, cũng hỏi thăm một đường, càng đi càng xa. Đến lúc sau, dù có xe thì căn bản cũng không lái được.
Bảy người tìm được Kính Vân trong một sơn động trên ngọn núi hoang. Lúc ấy, Kính Vân đang nhắm mắt nhập định, quần áo tả tơi, râu mi bạc trắng. Bên cạnh ông ta là một chiếc ấm sành và vài trái cây, thoạt trông chính là lương thực. Bọn họ đợi Kính Vân ba ngày, đợi đến khi ông ta mở mắt lại thuyết minh mục đích đến. Kính Vân theo bọn họ xuống núi.
Xuống núi được rồi thì thoải mái hơn nhiều. Bảy người đến chân núi, quay đầu nhìn lại mới phát hiện hơn nửa quả núi này được bao phủ trong mây, ngay cả chân núi cũng có sương mỏng lượn lờ. Thân núi xanh sẫm thoạt trông ẩm ướt mà sâu thẳm, tựa cơn mưa trước và sau tiết Thanh Minh.
Thảo nào lại gọi là Vụ Sơn*, bọn họ thầm nghĩ.
*Vụ là sương mù.
Đường về đương nhiên không cần đến hai tháng, nhưng cũng phải đi những bảy ngày mới nhìn đến dấu vết hoạt động của con người, trở lại xã hội loài người.
Khi Kính Vân đại sư đến thì Thẩm Quyến đang ở trong vườn hoa.
Từ khi trở về đến giờ, cô rất ít khi ra ngoài. Vị hòa thượng trụ trì chùa Quảng Bình ở lại nhà họ Cố làm khách cũng được cô thả về. Cô không xem tin tức, công việc cũng chỉ nhìn một số chuyện quan trọng. Nhờ ảnh hưởng tạo ra trong những năm gần đây mà giờ Thẩm Quyến có rời đi mấy tháng thì Cố thị vẫn sẽ an ổn như lúc bình thường.
Mỗi ngày Thẩm Quyến ở nhà cắt cỏ, tưới hoa, tỉa cành, pha trà, phơi nắng, tựa ngăn cách với đời. Mấy ngày trôi qua, chuyện ở nước Anh đã xa xôi như cách một kiếp người. Nhưng Cố Thụ Ca biết, thật ra chị vẫn rất quan tâm vụ án kia, chỉ là hiện giờ đối với chị mà nói thì có chuyện càng quan trọng hơn.
Thẩm Quyến tự tay tưới nước cho khóm tường vi mới nở. Bên cạnh là một tiểu quỷ không có ký ức, chỉ nhớ mỗi cô lắc lư theo sau. Tiểu quỷ hứng thú với mọi thứ. Chuyện có bình thường thế nào vào mắt cô nàng cũng trở nên mới lạ.
Thẩm Quyến đi, tiểu quỷ đi theo. Thẩm Quyến cúi người, tiểu quỷ cũng cúi người. Thẩm Quyến ngắm hoa, tiểu quỷ quay đầu ngắm Thẩm Quyến.
Kính Vân đại sư tới ngay lúc tiểu quỷ đang nhìn Thẩm Quyến chăm chú, nhìn đến mê mẩn. Cửa chính rộng mở, bởi vì đã tính trước hẳn ông ta sẽ đến vào chiều nay.
Cố Thụ Ca ngắm Thẩm Quyến đến mê muội, không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, mãi đến khi Thẩm Quyến buông bình tưới trong tay, gọi một tiếng: "Đại sư."
Cố Thụ Ca thẳng người, vừa nghiêng đầu đã thấy ngay một lão hòa thượng đứng ven đường. Lão hòa thượng không nhìn Thẩm Quyến mà nhìn vào cô, nở nụ cười hiền từ. Cố Thụ Ca thoáng cảm thấy khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhớ mình vừa làm gì, lúc này mới muộn màng nhận ra hòa thượng đang trêu mình.
Mặt Cố Thụ Ca ửng đỏ, không nghĩ vì sao hòa thượng lại có thể nhìn đến mình mà lại nghĩ thì ra có nhiều người biết quan hệ giữa cô và Thẩm Quyến như vậy. Trước kia các cô hẳn là rất yêu thương nhau.
Cho nên, có phải Thẩm Quyến rất thất vọng với cô của hiện tại hay không?
Cố Thụ Ca nghĩ vậy, sắc mặt lại trở nên tái nhợt, thậm chí không dám nhìn đến Thẩm Quyến ở ngay bên cạnh.
Lúc từ trên núi xuống thì Kính Vân quần áo tả tơi, râu mi rối bù như dây leo hoang dại trong núi. Trước khi đến, tốt xấu gì ông ta cũng đã tắm rửa sạch sẽ, thay đồ tăng mới, lại trở về vẻ nho nhã, từ bi của một cao tăng đắc đạo.
"Xem ra tiểu quỷ này chính là ngọn nguồn khúc mắc của thí chủ." Kính Vân quay sang Thẩm Quyến, nói.
Cố Thụ Ca lại nghĩ không biết hòa thượng này là nhìn thấy cô biến thành quỷ nên mới nói cô là khúc mắc của Thẩm Quyến, hay trước kia Thẩm Quyến đã từng nhắc với hòa thượng rằng mình có khúc mắc, giờ hòa thượng thấy cô mới đoán cô là khúc mắc của chị?
Thật ra hai cái cũng không mấy khác nhau, nói ngắn gọn đều có nghĩa Cố Thụ Ca là khúc mắc của Thẩm Quyến. Nhưng Cố Thụ Ca chính là thích so đo những khác biệt li ti ấy, từ đó không bỏ qua bất kì chi tiết nào chứng tỏ Thẩm Quyến để ý mình.
Cô cảm thấy rất ngọt, rồi tim lại châm chích nhói đau.
Thẩm Quyến không ngó chừng Cố Thụ Ca mà dẫn hòa thượng đến dưới tán ô che nắng trên bãi cỏ. Nơi đó có ghế, còn có một ấm trà đang nấu. Bọn họ ngồi xuống, Thẩm Quyến mới nhìn về phía Cố Thụ Ca, cười ra hiệu bảo cô nàng ngồi bên cạnh. Cố Thụ Ca lập tức sà xuống.
Hòa thượng không phải thế ngoại cao nhân chỉ tu hành trong núi sâu mà không để ý đến hồng trần. Ông ta thường hành tẩu giữa hồng trần, thế nên cũng thấy rất nhiều. Đối với Kính Vân, vạn vật đều là phải, vạn vật cũng đều không. Vì thế, ông ta nhìn một người một quỷ trước mắt, cảm thấy rất vui thú. Đặc biệt là tiểu quỷ kia bồn chồn, bất an rồi lại cố gắng muốn bắt lấy thứ gì đó, càng khiến ông ta cảm thấy hồng trần thú vị.
Thẩm Quyến có chuyện nhờ, đương nhiên sẽ khách khí. Cô tận tay giúp Kính Vân châm trà, nhưng hòa thượng lại không uống. Vốn dĩ ông ta không biết vì sao Thẩm Quyến gấp rút tìm mình, đến nơi này, nỗi băn khoăn cũng tự nhiên được giải đáp.
"Tôi không thể làm cô ta hoàn dương." Kính Vân nói thẳng.
Cố Thụ Ca căng thẳng trong lòng, Thẩm Quyến lại vững vàng hơn một chút, hỏi: "Thật sự không có cách nào?"
"Thật sự không có cách nào." Kính Vân quả quyết, "Hồn phách rời khỏi cơ thể mà muốn hoàn dương chỉ có hai con đường. Một là sinh hồn, ly thể chưa lâu, thi pháp là sẽ quay về." Ông ta nói, lại liếc nhìn Cố Thụ Ca, hiển nhiên tiểu quỷ không thuộc trường hợp này.
"Cách khác là mượn thân thể người khác bám vào, từ đó hoàn dương. Nhưng cách này rất khó. Thứ nhất, cần phải tìm một thân thể hoàn toàn phù hợp làm vật chứa. Thân thể hoàn toàn phù hợp rất khó tìm."
Thẩm Quyến hỏi: "Thế nào mới xem như hoàn toàn phù hợp?"
Thẩm Quyến hỏi vậy, đương nhiên đã quyết định sẽ tìm thử. Kính Vân nghĩ đến thế lực của Cố thị thì cũng hiểu. Nếu thật sự muốn tìm, tốn vài năm, vài chục năm nói không chừng sẽ thật sự tìm được. Nhìn tâm tính của vị Thẩm thí chủ này cũng biết cô ta nguyện ý chờ, cũng chờ nổi. Nhưng Kính Vân lại không trả lời ngay mà nói tiếp một điều kiện khác: "Quan trọng nhất chính là lúc bám vào thì cần phải là cơ thể sống. Trục xuất hồn phách vốn có của thân thể, đưa tiểu quỷ này vào thì mới hoàn dương được."
Trục xuất hồn thể vốn có, nói cách khác chính là chiếm cứ thân thể người khác, chặt đứt đường sống của họ.
Cố Thụ Ca lập tức lên tiếng: "Không được!"
Thẩm Quyến im lặng.
Mùa xuân, sức sống tràn đầy. Vườn hoa nhà họ Cố trồng rất nhiều các loại cây xanh và hoa cỏ rực rỡ, màu sắc tươi đẹp. Gió nhẹ phất qua, khói trắng lượn lờ bốc lên từ chung trà. Phong cảnh hết sức nên thơ, nhưng không ai thưởng thức.
Cố Thụ Ca vừa dứt tiếng phản đối thì sự mất mát cũng lan tràn khắp cõi lòng, khiến nó nặng nề rơi xuống vực thẳm.
Thẩm Quyến nhượng một bước: "Không hoàn dương thì làm em ấy có thể chạm và được chạm đến, có thể được người khác nhìn thấy, sống cuộc sống bình thường, được không?"
Có thể chạm và được chạm, có thể được nhìn thấy, sống cuộc sống bình thường, yêu cầu này không hề đơn giản, đã gần như là hoàn dương. Kính Vân không trả lời ngay mà quan sát tiểu quỷ một hồi lâu. Vẻ mặt ông ta lúc này vẫn hiền từ nhưng sắc diện đã nghiêm túc hẳn. Ánh mắt tìm tòi mà trầm tĩnh đánh giá trên người Cố Thụ Ca.
Cố Thụ Ca có hơi sợ hãi. Mùi đàn hương trên người Kính Vân cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái, rất lo lắng, thấp thỏm. Kính Vân ngẫm nghĩ một lúc lâu mới chau chặt mày, hỏi: "Tiểu quỷ từng bị thương nặng?"
Không biết ông ta làm sao mà nhìn ra. Nghe được câu trả lời khẳng định, Kính Vân lại nhìn Cố Thụ Ca thật lâu, rồi liên tục lắc đầu, thở dài nói: "Trên người tiểu quỷ này ngập tràn bí ẩn. Nhất thời tôi cũng nhìn không ra nguyên nhân."
Nghe Kính Vân nói trên người mình ngập tràn bí ẩn, Cố Thụ Ca lập tức bất an mà nhích đến gần Thẩm Quyến. Cô tuy không có ký ức nhưng vẫn biết rất nhiều điều, tỉ như bí ẩn đại biểu cho nguy hiểm và cổ quái. Cô sợ Thẩm Quyến sẽ sinh lòng cảnh giác với mình.
Thẩm Quyến nhìn tiểu quỷ một cái, sau đó lại quay sang đối diện Kính Vân, nói một cách bình tĩnh mà thản nhiên: "Có bí ẩn gì tôi không biết, chỉ cảm thấy em ngày một đáng yêu. Tôi càng ngày càng thích."
Cố Thụ Ca như bị trúng Chú Định Thân, cứng đờ cả người, có bao nhiêu máu đều xộc hết lên mặt.
Lão hòa thượng nhất thời không nhịn được mà cười ra tiếng. Cố Thụ Ca cảm thấy thật quá xấu hổ. Đến lúc này, cô mới phát hiện mình dựa quá sát Thẩm Quyến, gần như đã dán lên người chị. Dáng ngồi Thẩm Quyến vẫn hết sức ưu nhã, thong dong mà tự nhiên. Cố Thụ Ca cũng muốn đoan trang một chút, thế nên học theo Thẩm Quyến mà ngồi thật ngay ngắn, nhiệt độ trên mặt cũng dần hạ xuống. Nào ngờ lão hòa thượng lại nói: "Một tiểu quỷ mà mặt có thể đỏ tới vậy, cũng là một bí ẩn."
Một chút trấn định vừa lấy lại được của Cố Thụ Ca lập tức bay mất. Cô nhìn sang Thẩm Quyến như cầu cứu.
Mắt Thẩm Quyến ngập tràn ý cười, nói một câu: "Đừng trêu em ấy."
Lão hòa thượng chỉ cười, không nói.
Không khí cuối cùng đã thả lỏng hơn một chút. Trà trong chung cũng vừa lúc bay hết hơi nóng, có thể uống. Hai người nhấp ngụm trà. Tiểu quỷ uống không được, đành phải ở bên cạnh nhìn.
"Bí ẩn chủ yếu có những điều sau." Hòa thượng gác chung trà, quay lại chuyện chính, "Thứ nhất, cô ta ở lại dương gian thế nào? Trong túi bùa tôi tặng cô có một miếng Phật dưỡng hồn. Phật dưỡng hồn có hiệu quả tẩm bổ hồn thể nhưng lại không có công dụng lưu lại hồn phách. Thứ hai, sao cô ta lại không trở nên xấu xa? Quỷ ở lại dương gian đều ngập tràn ác niệm, nào có ai không xấu đi. Thứ ba, cô ta từng bị thương nặng, nếu là hồn phách bình thường thì đã sớm tan biến nhưng cô ta ngoại trừ hồn thức bị tổn thương ra thì vẫn êm đẹp."
Kính Vân đưa ra một loạt ba điều nghi vấn. Điều thứ nhất còn chưa biết. Điều thứ hai, Thẩm Quyến có thể giải đáp. Cô nói cho hòa thượng về tình trạng của ác niệm. Cố Thụ Ca bấy giờ mới biết thì ra ác niệm đã từng toát ra. Nó còn ở bên Thẩm Quyến hai ngày.
Thẩm Quyến đương nhiên không nói tỉ mỉ mình và ác niệm ở cùng nhau thế nào, nhưng Cố Thụ Ca vẫn cảm thấy rất chua. Ác niệm kia giảo hoạt như vậy, chắc chắn rất giỏi gạt người. Thẩm Quyến lúc đầu chưa nhìn ra, có phải cũng từng gọi nó là Tiểu Chanh, từng đối xử với nó rất tốt?
Cố Thụ Ca sắp chua đến ê hết cả răng, nhưng Kính Vân đại sư còn đây, cô cũng không muốn tỏ vẻ quá hẹp hòi. Vì thế, tiểu quỷ cố gắng biểu hiện hết sức bình thản, như mình cực kì rộng lượng.
Song, Thẩm Quyến nói chuyện với Kính Vân giữa chừng lại đột nhiên cảm giác được trên đầu Tiểu Ca xuất hiện một quả chanh khổng lồ. Quả chanh này lớn chưa từng thấy, có khí thế như muốn đẩy hết tất cả những người không liên quan sang bên để một mình độc chiếm Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến quay đầu nhìn Cố Thụ Ca, chỉ thấy cô nàng đang bình tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, thấy cô nhìn sang còn ngoan ngoãn mỉm cười. Thẩm Quyến nhìn thoáng qua đỉnh đầu cô nàng theo phản xạ. Trống rỗng, cái gì cũng không có. Thẩm Quyến suýt chút nữa đã cho rằng mình nhận sai, lại tập trung cảm thụ. Quả chanh kia vẫn còn đó, lì lợm, cố chấp ở ngay trên đỉnh đầu Cố Thụ Ca.
Thẩm Quyến im lặng, rồi lại nhịn không được mà bật cười.
_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play