BÍ MẬT - CHƯƠNG 43
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Phòng chứa quần áo có hai cửa vào, một thông với phòng ngủ, một thông với phòng tắm. Nếu hôn nhân chỉ là đối sách để vượt qua trắc trở thì Thẩm Quyến và Cố Dịch An đương nhiên sẽ không cùng phòng, nơi này tuyệt đối sẽ không có bất kì dấu vết gì của Cố Dịch An.
Cố Thụ Ca nóng lòng muốn kiểm chứng suy đoán của bản thân, trực tiếp xuyên tường đi vào phòng chứa quần áo, sau đó đụng phải Thẩm Quyến đúng lúc vừa tắm ra.
Thẩm Quyến mới chọn xong đồ ngủ, cởi khăn tắm định mặc thì bất thình lình cảm giác được Tiểu Ca ngơ ngác xông thẳng từ ngoài vào. Đường lượn sóng điên cuồng bùng nổ hơn bao giờ hết. Thẩm Quyến lúc này nào còn tâm trạng để suy ngẫm xem đường lượn sóng rốt cuộc có ý gì. Cô có bình tĩnh, ứng biến trôi chảy đến đâu thì vẫn chỉ là một cô gái, sẽ bối rối không biết đột nhiên bị người trong lòng nhìn thấy thân thể thì nên phản ứng ra sao.
Thẩm Quyến cúi đầu, chỉ có thể lấy áo ngủ ngăn trước người theo bản năng để che chắn. Bàn tay cô siết chặt, không kiềm nổi cơn run rẩy. Khóe mắt thậm chí còn ửng đỏ, không phân rõ là bối rối, là xấu hổ, hay là bực tức. Cô đứng lặng ngay đó, lòng rối như tơ vò, thầm nghĩ sao Tiểu Ca còn chưa đi. Ngay lúc ấy, Thẩm Quyến cảm giác được Tiểu Ca chuyển động. Em nhanh chóng xoay người, vọt vào tủ quần áo gần nhất.
Thẩm Quyến ngỡ Cố Thụ Ca chọn xuyên qua tủ quần áo mà chạy ra ngoài, trở lại phòng ngủ. Vì thế, tuy vẫn hoảng loạn nhưng thấy đối phương cuối cùng đã đi, cô ít nhiều cũng thở phào một hơi. Song, còn chưa kịp hoàn toàn an tâm thì cô đã cảm giác được những đường lượn sóng không ngừng trào ra từ hướng tủ quần áo, dai dẳng đeo bám bao phủ khắp người.
Em vậy mà lại trốn trong tủ quần áo chứ không đi. Thẩm Quyến sốt ruột đến nỗi lòng bàn tay mướt mồ hôi, nhưng nét mặt đã quen thói trấn định, thong dong trông vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ có đôi mắt trong trẻo là không giấu nổi sự hốt hoảng cùng xấu hổ. Cô run tay tròng áo ngủ vào.
Cố Thụ Ca trong lúc rối loạn chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi mà vọt trốn vào tủ quần áo. Trong tủ tối đen như mực, không thấy được gì. Cô cứng đờ tay chân đứng đực ở đó, đầu óc quay cuồng hình ảnh Thẩm Quyến không mặc quần áo.
Thật ra chỉ có mấy giây ngắn ngủi, cô chưa nhìn đến gì cả. Bởi vì ánh mắt cô vừa chạm đến Thẩm Quyến thì đại não đã lập tức đứng hình, hoàn toàn không cách nào hoạt động. Đến khi hồi thần thì cô chỉ nghĩ được mỗi việc phải mau chóng chạy đi, liền vọt vào tủ quần áo.
Cô giơ tay vuốt mặt. Mát lạnh, tựa nước suối phả hơi sương róc rách chảy trong núi sâu. Nhưng cô rõ ràng cảm giác được mặt nhìn đỏ đến độ sắp bốc cháy, nhịp tim cũng gần chạm ngưỡng quá tải.
Bên ngoài vang lên tiếng động rất khẽ, là tiếng Thẩm Quyến mặc quần áo. Cố Thụ Ca lúc này mới phát hiện mình không nên nán lại đây, vội xuyên qua bức tường áp với mặt sau tủ mà bay ra ngoài.
Làm sao bây giờ? Có khi nào Thẩm Quyến phát hiện cô xông vào hay không?
Cố Thụ Ca lo lắng đến phát khóc. Cô lượn lờ trong phòng ngủ một chốc, đột nhiên nhớ ra lúc này hẳn đã chín giờ tối. Tối qua, cảm giác về sự tồn tại của cô kéo dài đến bảy giờ rưỡi. Dựa theo suy tính thì đêm nay hẳn là đến khoảng chín giờ. Thẩm Quyến chưa chắc đã cảm nhận được cô đi vào.
Vừa nghĩ vậy, Cố Thụ Ca chỉ cảm thấy mình như được hồi sinh. Cô nghĩ chỉ cần nhìn xem phản ứng của Thẩm Quyến là biết ngay. Mà cứ cho là chị cảm giác được đi chăng nữa thì cô gắng bình tĩnh một chút hẳn là vẫn có thể tạm đối phó cho qua. Dù sao đều là con gái, nhìn nhau một cái cũng không sao.
Cố Thụ Ca cảm thấy rất có lí, vì thế cứ niệm mãi một câu để lấy thêm can đảm. Niệm được vài lần mới nhận ra câu mình nói chính là "Nhìn một cái không sao, nhìn một cái không sao."
Cố Thụ Ca thấy mình thật xấu xa, lại bắt đầu tự dỗi.
Đường lượn sóng trong tủ quần áo từ gần lui ra xa, rời đi. Đến lúc này, Thẩm Quyến mới xác định Tiểu Ca đã ra ngoài. Cô đứng tại chỗ điều chỉnh một chốc, lại nghĩ đường lượn sóng thật sự không phải mâu thuẫn. Cô sửa đổi quan niệm ban đầu của mình đôi chút. Thứ cô cảm giác được có lẽ không phải cảm xúc của Tiểu Ca mà hẳn là tín hiệu nào đó phản ánh cảm xúc. Cô từng cảm nhận được những tín hiệu vô cùng trực quan như vui sướng, phẫn nộ, nhưng nhiều nhất vẫn là đường lượn sóng.
Đường lượn sóng không phải mâu thuẫn, có lẽ tương tự với cảm xúc kích động, hoặc là... động lòng.
Nếu vậy thì suốt mấy ngày nay, gần như đêm vào cô cũng chìm vào giấc ngủ với cảm xúc động lòng của Tiểu Ca bao quanh.
Tưởng tượng đến cảnh Cố Thụ Ca nằm thẳng đơ bên cạnh, nắm lấy ngón tay cô, không dám nhúc nhích mà chỉ bao lấy cô bằng những đường lượn sóng, Thẩm Quyến cảm thấy những tín hiệu cảm xúc chen chúc quay vòng xung quanh mình cũng trở nên mềm mại, đáng yêu hơn hẳn.
Vậy nên bắt đầu từ khi Tiểu Ca biến thành âm quỷ, ở bên cô một tấc không rời thì cô đã được em yêu thương.
Cùng với ý niệm ấy, lồng ngực Thẩm Quyến trở nên nóng ấm, ngay cả đôi mắt cũng theo đó mà ửng hồng.
Nhưng nỗi sợ hãi vẫn chưa buông tha.
Ngộ nhỡ lại là cô hiểu lầm, tự cho là đúng thì sao? Tiểu Ca đã không thể chịu thêm một lần hiểu lầm nào nữa. Lần trước, em còn có thể rời xa, giữ khoảng cách với cô, đi làm chuyện mình thích. Nhưng giờ đây, nếu cô lại hiểu lầm, Tiểu Ca sẽ không còn chỗ dung thân.
Vậy thử lại một lần, cô nghĩ.
Không thể đi vào vết xe đổ, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục phí phạm thời gian mà bỏ lỡ Tiểu Ca.
Thẩm Quyến vừa bước ra khỏi phòng chứa quần áo đã cảm giác được Cố Thụ Ca mất tự nhiên ngồi bên mép giường. Thấy cô ra, em lập tức ngồi càng ngay ngắn, ngay ngắn đến mức cứng đờ. Ngay sau đó, đường lượn sóng lại xuất hiện.
Mới đầu chỉ là những đoạn ngắn nhỏ, lấy tiểu quỷ làm trung tâm mà phát tán ra xung quanh. Theo bước chân cô đến gần, đường lượn sóng dần kéo dài, đỉnh sóng, bụng sóng cũng không ngừng nhấp nhô, dao động.
Cố Thụ Ca cứng đờ ngồi bên mép giường, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, mắt lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Quyến không nháy lấy một cái.
Thẩm Quyến bước đến ngồi xuống bên cạnh, đường lượn sóng lập tức trở nên dữ dội, dao động mãnh liệt hệt như điện tâm đồ, nói không chừng còn kèm tiếng tít tít cảnh báo. Mắt Thẩm Quyến dậy lên ý cười. Đột nhiên, tất cả đường lượn sóng bất ngờ biến mất.
Thẩm Quyến hoảng hốt, vội cảm thụ thật kĩ.
Cố Thụ Ca cúi đầu. Bàn tay đặt trên gối siết chặt, có vẻ rất căng thẳng.
Tiểu Ca làm sao vậy?
Thẩm Quyến khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc cô đã đoán ra được nguyên nhân. Cô vừa ra đã đi thẳng đến đây, ngồi xuống bên cạnh em. Cô biết em ở đâu. Cảm giác về sự tồn tại của em vẫn chưa hết. Như vậy, chuyện vừa rồi em xông vào phòng chứa quần áo đương nhiên cũng giấu không được.
Thẩm Quyến vừa bình tĩnh lại đã đoán ra Cố Thụ Ca đến phòng chứa quần áo chắc chắn là có lí do. Em ngay cả ngủ bên cạnh cô còn cứng đờ cả người không dám nhúc nhích thì sao lại cố ý nhìn lén cho được?
Trong lòng biện giải cho Cố Thụ Ca một phen, sau đó, Thẩm Quyến cố kiềm nén sự xấu hổ và bồn chồn mà cất giọng với vẻ hết sức trấn định, tự nhiên: "Tiểu Ca, em đang ở đâu?"
Đầu Cố Thụ Ca cúi gằm, như phạm phải lầm lỗi tày trời. Cô cảm thấy lần này xong đời rồi, Thẩm Quyến nhất định sẽ cho rằng cô hấp tấp, bộp chộp, quá mức thất lễ, nói không chừng còn cảm thấy cô có ý đồ xấu xa.
Đang sốt ruột đến muốn khóc thì đột nhiên nghe thấy Thẩm Quyến mở miệng, Cố Thụ Ca vội ngẩng đầu nhìn sang. Thẩm Quyến chỉ trùng hợp ngồi xuống đây thôi sao? Chị không cảm giác được sự tồn tại của cô?
Màn trong phòng đều được vén lên, ánh đèn sáng bừng. Nhưng không biết là do lòng thấp thỏm, hoang mang hay vì gì khác mà căn phòng ngủ sáng rỡ như ban ngày lọt vào mắt Cố Thụ Ca lại trở nên u ám, như thể không khí cũng lưu chuyển chậm đi, mang theo hơi ấm.
Cô cắn môi dưới, dè dặt ấn lên mu bàn tay Thẩm Quyến. Vừa chạm vào đã lập tức rụt về như bị điện giật.
Vì mới tắm ra nên mu bàn tay Thẩm Quyến vẫn còn ấm áp, mịn màng, giống tơ lụa thượng hạng nhất mà cũng giống ngọc ấm truyền lại đời sau, khiến người ta yêu thích không thôi, làm cho cõi lòng Cố Thụ Ca cũng được đong đầy bởi tình yêu.
Thẩm Quyến nói một câu: "Chị tắm hơi lâu, có phải để em chờ chán rồi không?"
Cố Thụ Ca vội đánh một dấu chéo lên mu bàn tay Thẩm Quyến. Cô lén liếc nhìn chị, nhịp tim lại lần nữa trở nên dồn dập. Thẩm Quyến vừa tắm xong, da thịt còn ửng hồng, mi mắt hơi rũ, mái tóc dài cũng được vén ra sau tai. Chiếc cổ thanh tú trắng nõn trông có vẻ hơi yếu ớt nhưng lại mang một nỗi lưu luyến, mềm mại rất khác.
Thẩm Quyến nhẹ giọng nói: "Mình nên chuẩn bị dùng máu lần thứ hai."
Chuẩn bị dùng máu lần thứ hai. Thẩm Quyến phụ trách lấy máu. Cố Thụ Ca chịu trách nhiệm làm công tác tư tưởng, uống máu tươi được rút ra từ thân thể Thẩm Quyến.
Còn chưa cần phải gấp, cô nghĩ. Tuy rằng chuyện sản sinh máu mới diễn ra rất nhanh nhưng chỉ vừa qua có mấy hôm, nhanh cỡ nào cũng chưa thể khôi phục lại ngay được. Cô lắc lắc đầu, viết lên lòng bàn tay chị: "Quá vội."
Thẩm Quyến là muốn thử cảm xúc của Cố Thụ Ca một lần nhằm xác định xem rốt cuộc trong lòng em có vị trí của cô hay không. Cô cảm giác được những đường lượn sóng đang thay đổi.
Bắt đầu từ khi bước ra khỏi phòng tắm, cô càng đến gần Tiểu Ca thì đường lượn sóng sẽ càng nhiều. Đến khi cô ngồi xuống bên cạnh em thì những đường lượn sóng đạt đến đỉnh điểm.
Sau đó, Tiểu Ca lén nhìn cô, đường lượn sóng lại một lần nữa xuất hiện.
Thay đổi như vậy, nếu là mâu thuẫn thì thật khó có thể giải thích, động lòng mới là cách hiểu hợp lí nhất.
Thẩm Quyến thật sự rất vui vẻ. Cô nghĩ, Tiểu Ca vẫn tiếp nhận cô.
Niềm vui tựa như dòng nước chảy từ trái tim lan ra khắp người. Toàn thân cô đều được bao phủ bởi sự sung sướng dày đặc lại khiến người ta cảm thấy an tâm ấy.
Có lẽ vì khẳng định được ý nghĩa của đường lượn sóng nên Thẩm Quyến cảm thấy những tín hiệu ấy trở nên mềm mại đến lạ lùng, lại mang theo một chút xấu hổ, e dè nhút nhát mà bao phủ quanh người.
Cô vừa định cất tiếng thì đã không cảm giác được sự tồn tại của Cố Thụ Ca nữa. Hết thời gian rồi, dài hơn hôm qua gần hai tiếng. Quá lắm là ngày mốt, cô sẽ có thể cảm giác được Tiểu Ca trọn một ngày.
Vốn cho rằng vậy đã rất nhanh chóng, nhưng đến lúc này, Thẩm Quyến lại cảm thấy chưa thỏa mãn. Cô không chỉ muốn cảm giác được sự tồn tại của Tiểu Ca mà còn muốn thấy được em, chạm vào tay, vào môi, và cả nơi mềm mại, nhạy cảm nhất trong trái tim em.
Lời lên đến miệng lại đột nhiên biến thành: "Mình nên chuẩn bị dùng máu lần thứ hai."
Tiểu Ca viết lên tay cô, quá vội.
Thẩm Quyến lắc đầu thật khẽ: "Chị cảm thấy còn chưa đủ nhanh. Chị muốn được nhìn thấy em ngay lập tức."
Lời nói quá thẳng thừng khiến tim Cố Thụ Ca căng chặt. Thẩm Quyến như vẫn không hề hay biết. Chị quay đầu, nhìn thẳng về phía cô, hỏi: "Tiểu Ca, trong lòng em có chị không?"
Đột nhiên hỏi trong lòng có chị không là có ý gì, Cố Thụ Ca đương nhiên hiểu, chỉ là cô không dám tin tưởng.
Như cảm thấy mình còn chưa đủ táo bạo, Thẩm Quyến nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: "Chị thích em. Em có nguyện ý đón nhận chị hay không?"
Trong nháy mắt ấy, những đường lượn sóng chợt như lũ quét, như triều dâng, như sóng thần ập đến, nhấn chìm Thẩm Quyến.
Động lòng, đã là đáp án tốt nhất.
_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play