BÍ MẬT - CHƯƠNG 11
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Trong sách nói một số đồ vật có thể liên kết âm dương, tỉ như gương. Gương tính hàn, âm lãnh, có thể ẩn nấp âm tà quỷ mị. Hoặc tỉ như nhang đèn, trên có thể kết nối thần minh, dưới có thể hiểu được âm quỷ. Khi cầu nguyện thần minh thì dùng đàn hương làm lành, lúc cấu kết âm quỷ lại dùng trầm hương. Tàn tro của trầm hương đối với âm quỷ là không có trọng lượng, hơn nữa vì thuộc tính âm hàn nên quỷ có thể chạm vào. Vì lẽ đó, rất nhiều đạo sĩ, hòa thượng thời xưa đều dùng tàn tro của hương nhang làm trung gian để nói chuyện với quỷ.
Thẩm Quyến gạt phẳng lớp tàn nhang, nói: "Em thử vẽ một đường lên xem."
Cố Thụ Ca gật đầu: "Vâng." Cô bước đến trước đống tàn tro, hít một hơi thật sâu rồi vươn tay phải, dùng ngón trỏ thong thả ấn xuống, chẳng mấy chốc đã sắp đụng đến. Tim Cố Thụ Ca đánh dồn dập, mắt cô nhìn chăm chăm vào đống tàn nhang, không dám nháy lấy một cái. Sau đó, cô sợ ngây người. Ngón trỏ cô không có xuyên qua mà dừng trên đó.
Cố Thụ Ca trợn tròn, lập tức nhìn sang Thẩm Quyến. Thẩm Quyến vẫn tập trung cúi đầu quan sát. Cố Thụ Ca vội trấn định tinh thần. Cô ngừng thở, cảm thụ một chút cảm giác trên đầu ngón tay. Mềm, như ấn vào bông nhưng lại bóng loáng, hẳn là xúc cảm của chính tàn nhang.
Cố Thụ Ca mừng rỡ xen lẫn bất ngờ, từ từ di ngón trỏ, muốn vẽ một đường trên lớp tàn tro hay ít nhất chấm một chấm cũng được. Chỉ cần có dấu vết thì Thẩm Quyến sẽ biết ngay các cô đã thành công, con đường này là đúng đắn.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô đã phát hiện có điều bất thường. Bởi vì ngón trỏ cô tựa như vạch lên mặt ngoài của một lớp kính, chẳng để lại bất kì dấu vết gì. Cố Thụ Ca không cam lòng, lại càng dùng sức, vẽ thêm một lần nữa. Vẫn không được. Cô không nhụt chí, lại thử. Lần này không vẽ thành đường mà dùng hết sức bình sinh tập trung ấn vào một điểm.
Lớp tàn nhang vẫn chẳng mảy may thay đổi.
Cố Thụ Ca không ngừng nếm thử, rồi không ngừng thất bại. Cô không hiểu vì sao mình rõ ràng đã chạm vào được nhưng vẫn không thể để lại dấu vết gì trên đó.
"Vẫn không được." Thẩm Quyến đứng dậy.
Cố Thụ Ca ngưng lại hành động chọt lấy chọt để, mặt mày ũ rũ.
Thẩm Quyến bắt đầu thu dọn những thứ đồ đã dùng. Cố Thụ Ca dù biết mình không có thực thể, sẽ không chặn đường nhưng vẫn nép qua một bên. Thẩm Quyến đặt giá cắm nến cùng lư hương vào trong một cái hộp, kinh thư bỏ vào ngăn kéo, nhang đèn đã cháy một nửa ném vào thùng rác, bụi bặm trên mặt đất cũng quét sạch sẽ.
Cố Thụ Ca đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy. Cô không bảo vệ được bản thân, để bị người ta giết hại, khiến Thẩm Quyến phải khổ sở như vậy nhưng Thẩm Quyến vẫn không từ bỏ cô. Chị lặn lội thật xa để tìm cách làm cô hiện hình. Chị đọc một quyển sách mà người bình thường hẳn sẽ cho là sách mê tín dị đoan. Chị không có tôn giáo tín ngưỡng nhưng vẫn vì cô mà thành kính châm nhang đèn, thành kính niệm kinh văn.
Chị đã vất vả bôn ba như vậy nhưng cô lại không thể đáp lại chút gì, ngay cả ấn một dấu nhỏ trên lớp tàn nhang cũng không được, khiến bao nhiêu công sức của Thẩm Quyến đều uổng phí.
Thẩm Quyến thu dọn sạch sẽ, đi rửa tay rồi quay lại phòng khách. Cô ngồi xuống chiếc sô pha nơi hai người vừa đọc sách. Cố Thụ Ca cũng bước qua, đặt mông ngồi bên cạnh.
Cả hai im lặng trong phút chốc, sau đó Thẩm Quyến cất tiếng: "Nhất định là cách này có vấn đề. Em đừng lo, chị sẽ tìm cách khác tốt hơn."
Cô nói vậy, Cố Thụ Ca lại càng áy náy.
"Tiểu Ca."
Cố Thụ Ca nhìn sang.
Mắt Thẩm Quyến như dòng nước đầu xuân vừa tan băng. Nước sông rỉ rả mang theo hoa lá mùa xuân rơi rụng từ hai bên bờ, hòa quyện cùng làn gió đông, êm dịu mà rực rỡ.
Cố Thụ Ca vội chuyển mắt, không dám nhìn thẳng, tim cũng đánh dồn dập trong lồng ngực.
Khóe môi Thẩm Quyến mang theo ý cười, hệt như những lúc hai người cùng ngồi tán gẫu với nhau khi trước. Chị nói với cô phát hiện của mình: "Vừa rồi chị đếm thử, thời gian có thể cảm giác được em là khoảng mười phút. Hôm qua quá bất ngờ, chị lại hơi căng thẳng, chưa kịp tính giờ, nhưng chắc chắn là ít hơn mười phút nhiều."
Cố Thụ Ca sửng sốt. Nghĩa là thời gian chị có thể cảm giác được cô đang dần tăng lên sao?
"Mới chỉ có hai ngày, vẫn chưa thể kết luận là mỗi ngày mỗi tăng hay là thay đổi ngẫu nhiên." Thẩm Quyến nói tiếp, "Mình quan sát thêm vài lần là có thể xác định."
"Ừm ừm." Cố Thụ Ca gật đầu, hy vọng là mỗi ngày mỗi tăng, nói vậy không chừng đến hôm nào đó Thẩm Quyến sẽ có thể cảm giác được cô mỗi phút mỗi giây. Nghĩ vậy lại thấy rất có hy vọng. Đây hình như chính là tin tốt đầu tiên từ khi cô biến thành quỷ đến giờ.
Cố Thụ Ca nở nụ cười, nhưng ý cười còn chưa kịp hiển lộ hoàn toàn đã lại sửng sốt.
Cô nhớ đến một chuyện.
Thẩm Quyến không biết cô vẫn luôn ở bên cạnh. Chị chỉ có thể cảm giác được cô trong vài phút ngắn ngủi. Như vậy ngoài thời gian đó, chị không hề biết liệu cô là ở, là đi, hay chỉ có thể tồn tại trong vài phút ấy, thời gian còn lại hoàn toàn biến mất.
Những lời chị nói, cô đều nghe được. Nhưng chị lại không biết điều đó. Dù thế, Thẩm Quyến vẫn làm, vẫn dịu dàng an ủi, cẩn thận phân tích, tất cả đều nói cho cô nghe.
Cố Thụ Ca cảm thấy rối bời.
Thẩm Quyến đứng dậy, lên lầu. Hơn một giờ đêm, đã sớm qua thời gian nên nghỉ ngơi. Cố Thụ Ca đi sau chị đến cầu thang, chần chờ một lúc lại theo lên lầu, đến tận cửa phòng ngủ. Thẩm Quyến bước vào trong, khép cửa lại.
Cố Thụ Ca bị nhốt bên ngoài. Cánh cửa này đối với cô mà nói thật chẳng khác nào không khí, không thể ngăn cản được gì. Cô muốn vào trong là dễ như trở bàn tay. Nhưng Cố Thụ Ca đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng vẫn xoay người đi xuống lầu.
Những ngày tiếp theo, Cố Thụ Ca đều hết sức trông mong cho trời mau tối, nhanh nhanh đến mười hai giờ.
Thẩm Quyến có rất nhiều chuyện phải làm. Đầu tiên chính là vụ án. Cảnh sát và Lưu Quốc Hoa đồng thời điều tra nhưng hai bên không ai liên lạc với các cô. Cảnh sát thì không nói, còn với Lưu Quốc Hoa, dựa theo phong cách làm việc hôm ấy, nếu có phát hiện, chắc chắn sẽ lập tức đến báo cáo. Anh ta im hơi lặng tiếng đồng nghĩa với không tra được bất kì tin tức hữu dụng nào. Thẩm Quyến lại tìm thêm hai văn phòng thám tử tư, thuê hai nhóm người cùng tham gia điều tra. Ba nhóm người này cùng nhau hành động, có thể moi ra hết ba đời tổ tông nhà gã tài xế gây tai nạn, không sót một thứ gì. Cô còn thuê một đội chuyên nghiệp đi tìm vị Kính Vân đại sư kia.
Ngoài hai chuyện đó còn có tất cả những vấn đề liên quan đến Cố thị. Cái này thì dễ dàng hơn nhiều, bởi Cố Thụ Ca từ hai năm trước cũng đã lập di chúc.
Cố Dịch An mất, di sản đều do Thẩm Quyến kế thừa. Sau đó Thẩm Quyến thông qua trình tự pháp luật, chuyển hết toàn bộ tài sản sang danh nghĩa Cố Thụ Ca, chỉ chừa lại một nửa quyền sở hữu căn nhà này.
Cố Thụ Ca lúc ấy có hơi giận dỗi, cảm thấy Thẩm Quyến làm vậy là đang phủi sạch quan hệ với mình nên đã manh động chạy đi lập di chúc, chỉ định Thẩm Quyến là người thừa kế toàn bộ tài sản. Chuyện này chỉ có Thẩm Quyến, luật sư phụ trách di chúc và nhân viên công chứng biết.
Khi ấy, có ai ngờ đến chuyện hôm nay. Thẩm Quyến cũng không quá để ý. Di chúc do một người mới hai mươi tuổi, thân thể vô cùng khỏe mạnh lập ra cơ bản chẳng khác nào một tờ giấy lộn. Nhưng giờ, Cố Thụ Ca không chỉ một lần cảm thấy may mắn vì sự manh động của mình khi ấy.
Dù ban ngày có bận rộn thế nào đi nữa thì đến mười hai giờ đêm, Thẩm Quyến nhất định sẽ trở về nhà. Các cô quan sát năm ngày, rút ra được kết luận thời gian Thẩm Quyến có thể cảm nhận được sự tồn tại của Cố Thụ Ca tăng dần mỗi ngày. Đến hôm thứ năm thì đã kéo dài đến một tiếng rưỡi.
Cố Thụ Ca hết sức vui vẻ. Cô thậm chí còn ngây ngốc nghĩ như vậy cũng rất tốt. Cô có thể nhìn thấy Thẩm Quyến mọi lúc mọi nơi, Thẩm Quyến cũng cảm nhận được cô, vậy đã rất thỏa mãn.
Đến trưa ngày thứ năm, cục cảnh sát vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng gọi điện đến, mời Thẩm Quyến tới cục một chuyến. Lúc điện thoại gọi đến thì đã gần mười một giờ, là giờ tan ca buổi sáng. Thẩm Quyến nghe điện thoại xong lập tức đi ngay.
Người đón tiếp cô ở cục cảnh sát chính là Trần Hành Phong, đội trưởng Trần từng gặp một lần hôm trước. Vào thời điểm này, cục cảnh sát rất vắng vẻ, chỉ có mấy người trẻ tuổi ôm cơm hộp ăn ngấu nghiến, trông có vẻ như là không nuốt nổi cơm ở căn tin nên mới gọi đồ ăn ngoài ăn đỡ thèm.
Trần Hành Phong đợi Thẩm Quyến ở đại sảnh, lúc gặp vẫn gượng gạo hệt như hôm đầu. Lần này anh ta không định bắt tay mà chỉ nói một câu hết sức ngắn gọn: "Cục trưởng Hoàng chờ hai người trong văn phòng."
Sản nghiệp của tập đoàn Cố thị thật sự rất lớn. Vị chủ tịch mới trở nên danh chính ngôn thuận được mấy ngày trước mắt này, phía chính phủ cũng phải nể mặt đôi ba phần. Cho nên hôm nay là đích thân cục trưởng ra mặt tiếp đón.
Trần Hành Phong nói xong lập tức đi trước dẫn đường. Thẩm Quyến nối gót theo sau. Cố Thụ Ca đi bên cạnh Thẩm Quyến. Lâm Mặc hôm nay cũng tham dự, đi ở cuối cùng.
Cố Thụ Ca thoáng tò mò nhìn ngó xung quanh. Lúc thấy quốc huy bên ngoài cục cảnh sát thì cô còn lo lắng không biết có vào được không, bởi trước kia đã từng nghe đồn rằng âm quỷ sợ khí dương cương. Cục cảnh sát là nơi trừ gian diệt ác, chính khí và dương khí đều rất dồi dào.
Nhưng cô lại đi vào hết sức dễ dàng.
Văn phòng của cục trưởng Hoàng ở tít trong cùng. Khi Thẩm Quyến đến, ông ta đang pha trà, thấy cô bước vào bèn cười nói: "Tôi cũng tính là mọi người sắp đến rồi nên châm trà trước. Đây là lá trà chiến hữu năm xưa mang từ Giang Nam về, chắc chắn là không so được với loại cô Thẩm hay uống hàng ngày rồi, nếm thử cho biết."
Diện mạo ông ta rất hiền hòa, cách nói chuyện cũng không có kiểu cách nhà quan, vừa trông đã biết là người rất hoạt ngôn. Trần Hành Phong gặp ông ta tựa như gặp được người thân thuộc, nói cũng nhiều hơn, cùng lên tiếng mời trà. Các cô bước đến ngồi xuống ghế trong khu tiếp khách.
Cố Thụ Ca theo sau Thẩm Quyến. Cô vốn định ngồi bên phải chị, nhưng lại bị Lâm Mặc giành chỗ, đành phải chuyển sang trái.
Bốn người, ngoại trừ Thẩm Quyến ra, không ai có thể ngờ trong số bọn họ còn có một tiểu quỷ trà trộn vào. Mấy người bọn họ cũng không có lòng dạ nào để mà uống trà, đó chỉ là lời mở đầu câu chuyện thôi. Một vòng trà trôi qua, cục trưởng Hoàng liếc Trần Hành Phong một cái. Trần Hành Phong lúc này mới ho nhẹ, nói ra mục đích cuộc gặp lần này: "Chúng tôi đã tìm đến người nhà, hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp của tài xế gây tai nạn Trương Mãnh, có được lời khai thống nhất. Trước đêm xảy ra chuyện, Trương Mãnh không có bất kì dấu hiệu gì bất thường. Tình trạng kinh tế nhà bọn họ rất khó khăn, đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta tận dụng thời gian nghỉ để chạy taxi kiếm thêm. Mà hôm ấy, sở dĩ đi qua con đường kia cũng là vì ông ta vừa thả một người khách xuống nơi gần đó. Tất cả chỉ là trùng hợp."
Cố Thụ Ca lắng nghe thật chăm chú. Lời này hẳn đã được sắp xếp sẵn vô số lần trong đầu anh ta nên khi nói ra chẳng vấp lấy một chữ. Anh ta không có nhắc đến khả năng tài xế đã lựa chọn khách trước chứ không phải ngẫu nhiên. Cố Thụ Ca nhìn sang Thẩm Quyến. Thẩm Quyến không để lộ chút bất thường nào.
"Chúng tôi cũng đã kiểm tra điện thoại của Trương Mãnh. Những người ông ta liên hệ đều là người quen. Trong điện thoại cũng không có gì bất thường. Vụ án này, đến thời điểm hiện tại thì tất cả các phương diện đều biểu hiện đây là một vụ tai nạn giao thông do tài xế điều khiển trong lúc mệt mỏi." Trần Hành Phong đưa ra kết luận, "Nếu muốn tiếp tục điều tra sâu hơn thì cũng chỉ còn lại di thể của nạn nhân. Nhưng từ lời khai của nhân chứng tận mắt nhìn thấy thì nạn nhân rất tỉnh táo, tình trạng thân thể cũng bình thường, không cần phải tiến hành giải phẫu."
Đó cũng là lí do vì sao di thể của Cố Thụ Ca lại được gửi ở bệnh viện chứ không mang về cục cảnh sát.
"Cho nên, theo tôi thấy, vụ này điều tra đến đây đã có thể kết án." Cục trưởng Hoàng tung ra một câu kết luận như đinh đóng cột.
Thẩm Quyến im lặng lắng nghe suốt từ đầu đến đuôi, cuối cùng chỉ đưa ra một yêu cầu: "Tôi hy vọng có thể hoãn kết án lại mấy ngày."
Không nêu ra nghi ngờ mà chỉ cầu kết án chậm lại mấy ngày, rõ ràng là không tin tưởng cả kết luận lẫn năng lực của bọn họ nên chuẩn bị tự mình điều tra. Cục trưởng Hoàng sửng sốt, sau đó nghiêm mặt: "Chuyện này không dễ. Dựa theo quy định thì hoãn kết án cần phải có lí do đầy đủ."
Thẩm Quyến nếu đã nói ra đề nghị thì đương nhiên cũng đã chuẩn bị tốt lí do đối phương có thể chấp nhận. Lâm Mặc quan sát tình hình, đang định mở lời thay sếp thì điện thoại Trần Hành Phong đột nhiên đổ chuông. Mọi người tạm dừng, chờ anh ta nghe xong cuộc gọi này.
Trần Hành Phong vừa bắt máy, sắc mặt đã lập tức biến đổi. Bên kia nói xong rất nhanh. Anh ta nhìn cục trưởng, lại nhìn Thẩm Quyến, cuối cùng thuật lại: "Bệnh viện gọi tới. Di thể của nạn nhân, biến mất rồi."
Cố Thụ Ca kinh ngạc.
Thẩm Quyến lập tức vọt ra cửa. Lâm Mặc vội đuổi theo, cũng không kịp chào tạm biệt hai người kia. Cố Thụ Ca vốn cũng định chạy đi, cô thậm chí đã đứng dậy, nhưng vừa nhấc chân, cô lại đột nhiên muốn nghe xem bên cảnh sát định xử lí thế nào, bèn dừng bước.
Thẩm Quyến vừa đi, cục trưởng Hoàng đã mắng Trần Hành Phong xối xả: "Vụ án sắp xong tới nơi rồi. Tôi thậm chí đã nói với cô ta đây là tai nạn ngoài ý muốn. Kết quả thi thể nạn nhân lại đột nhiên biến mất?"
Trần Hành Phong làm sao đoán được biến cố này, chỉ có thể nhỏ giọng phân bua mấy câu.
Cục trưởng Hoàng xua tay, ý bảo anh ta không cần nói nữa: "Từ đầu tới đuôi đã tra xét thật kĩ lưỡng, xác định là sự cố ngoài ý muốn. Kết quả sắp xong đến nơi thì thi thể đột nhiên biến mất. Vụ án này không đơn giản. Chuẩn bị chuyển giao cho đội cảnh sát hình sự đi. Cậu chủ động một chút, liên hệ với bên kia, báo cáo lại hết tất cả những gì đã điều tra được cho bọn họ. Thi thể mất thì mất đi, quan trọng nhất là phải tìm cho bằng được hung thủ, không là năm nay khổ chắc."
Cố Thụ Ca đang tập trung nghe ngóng thì một trận đau đớn đột nhiên ập đến. Đầu cô vang vọng một giọng nói âm u, the thé. Ác niệm lại xuất hiện.
"Lão ta dám nói thi thể mất thì mất đi? Lão ta xem nhẹ mày. Vậy mà cũng nhịn được sao? Mày là một con quỷ có tương lai cơ mà!"
Cố Thụ Ca hoảng sợ, không dám chần chừ nữa, vội chạy ra ngoài, trở lại bên cạnh Thẩm Quyến.
_____________
Cuối năm ngập mặt trong 7749 cái kiểm tra, báo cáo các thứ nên bùng 1 chương cuối từn bù sau.
Nhân tiện chúc quý dị Giáng sinh ấm áp 🙆‍♀️🙆‍♀️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play