Phi thuyền ngừng lại trước cửa thành Thiên Hải Thành, Diệp Phàm nhìn đám tu sĩ bận rộn trước cửa thành, nhíu mày lại: “Phiền toái!”
Diệp Khải Hiền nhìn Diệp Phàm: “Làm sao vậy?”
“Đại trận hộ thành có hơi lão hóa.” Diệp Phàm nói. “Đại trận như vậy, phòng ngự thời kỳ bình thường là ổn rồi, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, rất dễ ở thời điểm hải thú xâm lấn quy mô lớn kéo chân sau.”
Đào Vân Phỉ hơi kinh ngạc nhìn Diệp Phàm: “Phạn Dạ đan sư còn hiểu cả trận pháp?”
Diệp Phàm gật đầu: “Hiểu một chút.”
Đào Vân Phỉ thở dài: “Trận pháp này là do một vị trận pháp sư Thiên cấp kiến tạo, thời điểm mà trận pháp hoàn thành kia, dị tượng triển lộ ra, thật sự rất đồ sộ, trận pháp bảo hộ Thiên Hải Thành mấy ngàn năm, trải qua mấy lần đại chiến, hiện tại đã xuất hiện rất nhiều vấn đề, trải qua vài lần tu bổ.”
“Năm đó vị trận pháp sư kia thiết kế trận pháp đặc thù, các trận pháp sư đời sau tu bổ không nhận được tinh túy của hắn, chỉ có thể bổ cái hình, dần dà, uy lực của trận pháp càng ngày càng yếu.”
Diệp Khải Hiền không vui cau mày: “Sao không sớm tìm một cao thủ tu bổ lại?”
Một khi đại trận hộ thành xảy ra vấn đề trong hải thú triều, hải thú rất dễ dàng xông vào trong thành.
Một khi hải thú vào được trong thành, vậy tu sĩ cấp thấp trong thành liền phải tao ngộ tai họa ngập đầu.
Đại hộ trận thành mà vỡ, vậy cơ bản chỉ còn lại một con đường là bỏ thành chạy trốn.
Đào Vân Phỉ xấu hổ nói: “Dưới tình hình chung, trận pháp này còn có thể bảo vệ Thiên Hải Thành vài chục năm không xảy ra vấn đề.”
Diệp Khải Hiền hừ lạnh một tiếng, không nói cái gì nữa, Diệp Khải Hiền không xem như quá thông minh, mà hắn cũng không ngốc, không khó đoán ra được phí ra tay của trận pháp sư Thiên cấp không thấp, cho nên ai cũng không muốn ra mặt, niên đại thái bình, đại khái là không có ai muốn ra bút linh thạch này, hiện tại a, cho dù chịu ra linh thạch, vậy cũng không có trận pháp sư Thiên cấp nào nguyện ý tới.
……
Tu sĩ trên tường thành nhìn thấy phi thuyền của Diệp Khải Hiền, lập tức mở rộng cửa lớn, nghênh đón Diệp Khải Hiền vào.
“Diệp thiếu tông chủ cuối cùng cũng tới rồi, thật sự là làm ta chờ mòn mỏi con mắt!” Hảm Đại đầy mặt tươi cười nói.
Diệp Khải Hiền nhàn nhạt gật đầu với Hảm Đại, Hảm Đại là đại trưởng lão Thiên Thi Tông, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, dưới trướng có ba thuộc hạ cũng tu vi Nguyên Anh, cực kỳ lợi hại. Trong số các tu sĩ ở Thiên Hải Thành chỉ có Hảm Đại tu vi cao thâm nhất, hắn cũng là chủ sự bản địa.
“Vị này chính là Phạn Dạ đan sư mới gia nhập Bích Vân Tông đi?” Hảm Đại nhìn Diệp Phàm hỏi.
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Đúng vậy.”
Hảm Đại: “Phạn đan sư thật cao thượng! Cư nhiên có thể vào lúc này đi lấy thân mạo hiểm.”
“Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách (quốc gia lúc hưng thịnh hay suy vong, một người dân thường cũng phải có trách nhiệm lo lắng) mà!” Diệp Phàm nói.
“Lời vô nghĩa không cần nói nhiều, hiện tại tình huống thế nào?”
“Diệp đạo hữu nóng vội, để ta giới thiệu cho Diệp đạo hữu tình hình chung một chút đi.” Nguyên Nhu, một nữ tu Nguyên Anh của Thiên Xá Tông lên tiếng.
“Các ngươi nói chuyện đi, ta thấy trận pháp bên ngoài rách tung tóe, ta đi hỗ trợ tu bổ lại một chút.” Diệp Phàm nói.
Hảm Đại kinh hỉ: “Phạn Dạ đan sư còn hiểu cả trận pháp sao?” Hảm Đại thực lực hùng hậu, nhưng kiến thức về trận pháp dốt đặc cán mai, vấn đề về trận pháp hộ thành đã làm Hảm Đại bối rối rất lâu.
Diệp Phàm gật đầu: “Hiểu một ít.”
“Vậy làm phiền! Ta ban đầu từng muốn mời một trận pháp sư Thiên cấp tới đây, nhưng bên trên ra sức khước từ, tới bây giờ còn chưa có người tới.” Hảm Đại hơi mang bất mãn nói.
Nguyên Nhu hồ nghi hỏi: “Phạn Dạ đan sư thật sự hiểu?”
Diệp Phàm nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm cái gì, xoay người rời đi.
“Diệp trưởng lão, Phạn Dạ đan sư của quý tông thật sự là một người nôn nóng, ta nghe nói tên thật của hắn là Diệp Phàm, không biết sau này chúng ta nên gọi hắn là Diệp Phàm, hay là Phạn Dạ?” Nguyên Nhu lộ ra vẻ mặt khó xử hỏi.
Diệp Khải Hiền nhìn Nguyên Nhu một cái: “Nguyên đạo hữu thích gọi là gì thì gọi cái đó đi, chỉ là một cái tên mà thôi.”
Hảm Đại cười nói: “Nói không sai.”
Nguyên Nhu: “……”
……
Diệp Phàm đứng trên tường thành, pháp bào tử kim sắc theo gió tung bay.
Một nữ tu lục y cổ quái nhìn Diệp Phàm nói: “Đứng trên đầu tường là vị tiền bối nào vậy? Mặc cũng thật tươi đẹp!”
Nữ tu hồng y đứng cạnh nữ tu lục y cẩn thận nói: “Nói nhỏ thôi, đó là Phạn Dạ đan sư, đan sư Thiên cấp!”
Nữ tu lục y lập tức kinh sợ, khó hiểu hỏi: “Đan sư Thiên cấp? Vì sao đan sư Thiên cấp lại tới nơi này?”
“Phạn Dạ đan sư thương quốc thương dân, không giống như những đan sư khác.” Nữ tu hồng y nói.
“Phạn đan sư đang làm cái gì vậy?” Nữ tu lục y hỏi.
“Nghe nói là đang tu bổ trận pháp.” Nữ tu hồng y nói.
“Phạn đan sư còn hiểu cả trận pháp sao?”
“Có Linh Lung tiên tử đi theo làm trợ thủ, hẳn là có biết đi.”
Mộc Linh Lung là một trận pháp sư Linh cấp cao giai, tuổi tác không lớn lắm, trong giới trận pháp sư xem như là người xuất sắc, nhưng muốn chữa trị một trận pháp Thiên cấp thì vẫn rất khó khăn, sau khi hải thú triều bùng nổ, thỉnh thoảng lại có hải thú công kích trận pháp, Mộc Linh Lung tựa như là đội cứu nguy, bận chân không chấm đất, trận pháp liên tục xảy ra vấn đề làm Mộc Linh Lung quả thực sống không bằng chết.
Diệp Phàm đánh một trận kỳ vào trong trận pháp, nơi mà trận pháp có khuyết tật đều được Diệp Phàm tu bổ lại, mấy chỗ tu bổ lung tung cũng được Diệp Phàm sửa chữa.
“Phạn đan sư, nơi này cũng không đúng sao?” Mộc Linh Lung cẩn thận hỏi.
Nơi Diệp Phàm đang sửa đúng là chỗ vừa bị hải thú đánh vỡ, Mộc Linh Lung dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng chữa trị một chút, sau khi chữa trị xong, trận pháp vận chuyển lại luôn xảy ra vấn đề.
Diệp Phàm gật đầu: “Không đúng, nơi này nguyên bản là dùng để rút ra linh khí của linh mạch bên dưới duy trì cho trận pháp vận chuyển, lấp kín lại rất dễ xảy ra vấn đề.”
Mộc Linh Lung suy tư một chút, nói: “Quả nhiên như thế, Phạn Dạ đan sư là đan sư, lại cũng hiểu biết về trận pháp sâu như vậy sao?”
Diệp Phàm nhìn Mộc Linh Lung một cái: “Thời điểm nhàm chán học một chút, đừng nói nhiều, đẩy nhanh tốc độ đi.”
Mộc Linh Lung gật đầu, đi theo bên người Diệp Phàm kiểm tu cho trận pháp.
Nguyên Nhu vô thanh vô tức đi tới bên người Mộc Linh Lung, Mộc Linh Lung nhìn thấy Nguyên Nhu, cuống quýt hành lễ, “Nguyên tiền bối!”
Nguyên Nhu vẫy vẫy tay: “Không cần đa lễ, Phạn Dạ đan sư không có thêm phiền đi?”
Mộc Linh Lung kinh ngạc nhìn Nguyên Nhu: “Sao tiền bối lại nghĩ như vậy, trình độ trận pháp của Phạn đan sư tinh vi vô cùng, hẳn là đã đạt tới tiêu chuẩn Thiên cấp, sao có thể nói là thêm phiền.”
Nguyên Nhu nghe xong lời này, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy là tốt rồi.”
Đoạn thời gian này danh tiếng của Phạn Dạ lan xa, Nguyên Nhu nghe được không ít chuyện về hắn, tin đồn gần nhất chính là, Phạn Dạ là một người rất có sáng kiến, Dung Thiên Cung muốn đổi về Dung Thiên Kính trong tay Phạn Dạ, Phạn Dạ lại muốn dùng đan dược đổi hai kiện chí bảo còn lại của Dung Thiên Cung, ý tưởng này của Phạn Dạ thiếu chút nữa chọc Dung tông chủ tức chết, nếu không phải hải thú triều bùng nổ, nói không chừng Dung Thiên Cung đã đi liều mạng với Bích Vân Tông.
“Trận pháp thuật của hắn cư nhiên đã đạt tới trình độ Thiên cấp?” Nguyên Nhu nói.
Mộc Linh Lung gật đầu: “Đúng vậy! Trình độ trận pháp của ta là ở Linh cấp đỉnh, nhưng vẫn kém hơn Phạn đan sư rất nhiều, hắn hẳn là trận pháp sư Thiên cấp đi, lại nói tiếp, Phạn Dạ thật sự là đan sư sao, thoạt nhìn không giống chút nào.” Đan sư không phải đều ở hậu phương sao? Cho dù tiền tuyến đánh đến đất trời đen kịt, thương vong vô số, đan sư cũng vẫn không cần phải đi tới chiến trường, các đời đan sư của Đan Cốc đều như thế, nhưng Đan Cốc lại cần phải cung cấp một lượng lớn đan dược cho tiền tuyến.
Diệp Phàm đứng trên tường thành bận rộn vài canh giờ, bỗng xung quanh thành trì có một trận kim quang bao lấy, đại trận hộ thành nguyên bản giống như đã đi vào tuổi già lại từ trong say ngủ tỉnh giấc, tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
……
Diệp Phàm từ trên tường thành nhảy xuống mặt đất.
“Đại ca, ta đi nghỉ ngơi một chút.” Diệp Phàm nói với Diệp Khải Hiền.
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Ừm.”
Lục Hãn, tu sĩ Nguyên Anh của Chí Tôn Kim Thành cười cười nhìn Diệp Khải Hiền: “Không ngờ rằng Phạn Dạ đan sư còn tinh thông trận pháp, hắn là bởi vì lo lắng cho an nguy của Diệp thiếu tông chủ cho nên mới tới nơi này đi? Tình cảm của huynh đệ các ngươi thật sự là không tồi!”
Diệp Khải Hiền nhìn Lục Hãn: “Hắn nói hắn là tới mạ vàng.”
Lục Hãn cau mày: “Mạ vàng, mạ vàng là cái gì?”
“Không biết!” Diệp Khải Hiền lạnh lùng nói.
Lục Hãn: “Ta chỉ từng nghe nói tượng Phật phải mạ vàng toàn thân, chưa từng nghe nói người cũng phải mạ vàng a!”
Diệp Khải Hiền lắc đầu: “Không biết!”
Lục Hãn: “……”
Thân hình của Diệp Khải Hiền lóe lên, bay vào trong thành, Lục Hãn lắc đầu, thầm nghĩ: Vị Diệp thiếu tông chủ này thật sự đúng là lạnh nhạt y như lời đồn!
Nguyên Nhu uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới bên người Lục Hãn, nói: “Trận pháp đã được chữa trị hoàn toàn, khi hải thú xâm lấn chúng ta cũng có thể yên tâm một chút.”
Lục Hãn nhìn Nguyên Nhu: “Thật sự không thành vấn đề?”
“Vừa nãy khi trận pháp hoàn thành có dị tượng xuất hiện, hẳn là không thành vấn đề.” Nguyên Nhu nói.
“Phạn Dạ đan sư thật sự là có tài năng!” Lục Hãn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
……
Bên trong Thiên Hải Thành có một tòa nhà hình tháp, từ khi hải thú triều phát sinh, tòa nhà hình tháp liền chuyên môn được sáng lập ra để cung cấp cho tu sĩ Nguyên Anh nghỉ ngơi, Diệp Phàm là đan sư Thiên cấp, địa vị có thể ngang hàng với Nguyên Anh, phòng của hắn được an bài bên cạnh phòng của Diệp Khải Hiền.
Diệp Phàm nghỉ ngơi một ngày, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Diệp Phàm mở cửa, nhìn thấy một nữ tu Trúc Cơ thần sắc hơi khẩn trương.
“Có việc?” Diệp Phàm nhàn nhạt hỏi.
“Lục tiền bối dặn ta tới đưa chút linh thực cho Diệp tiền bối.” Lục Oanh nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Vào đi.”
Lục Oanh vui mừng đưa linh thực vào phòng, thanh danh của Diệp Phàm lan xa, hầu hạ cuộc sống hằng ngày của Diệp Phàm liền trở thành công việc béo bở trong mắt các tu sĩ cấp thấp.
“Bên ngoài là thanh âm gì vậy?” Diệp Phàm hỏi.
“Là hải thú tiến công!” Lục Oanh đáp.
“Nhanh như vậy?” Diệp Phàm hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy! May là có Phạn đại sư chữa trị trận pháp, bằng không có khả năng liền phiền toái lớn.” Lục Oanh nói.
Diệp Khải Hiền đi vào, Diệp Phàm phất phất tay, Lục Oanh lập tức lui xuống.
“Đại ca, sao ngươi lại tới đây, không cần đi tham dự giải quyết hải thú triều sao?” Diệp Phàm hỏi.
Diệp Khải Hiền thở dài: “Hải thú Nguyên Anh không ra tay, chúng ta cũng không thể ra tay, bằng không sẽ chọc giận hải thú Nguyên Anh, hiện tại hai bên vẫn còn đang trong giai đoạn thử.”
Diệp Phàm gật đầu: “Thì ra là thế!”
Diệp Phàm cầm lấy một miếng điểm tâm ăn vào, ngoài ý muốn trừng lớn mắt: “A! Hương vị của linh thực này không tệ, không biết là ai làm.”
Diệp Khải Hiền nhìn điểm tâm, nói: “Điểm tâm thật xinh đẹp, hẳn là nữ tu làm, nhị đệ, ngươi rất được nữ tu hoan nghênh a!”
Diệp Phàm đắc ý cười: “Ta vừa đẹp trai lại vừa có tài hoa, đương nhiên rất được nữ tu hoan nghênh, nếu không phải ta đã có gia thất, liền sẽ càng được nữ tu hoan nghênh hơn.”
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Ngươi nói rất đúng.”
Diệp Khải Hiền nhìn về phía cửa thành, nói: “Hình như có chút không thích hợp, ta đi xem xem.”
Diệp Phàm hai ba ngụm ăn hết điểm tâm trên bàn, nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT