Diệp Phàm nằm trên ghế dựa, nhìn hai người trước mặt, hỏi: “Có việc gì sao?”

Đinh Nguyên Khôi xấu hổ nói: “Phạn đan sư, ta muốn cầu một viên Kim Tủy Đan.”

“À, dược liệu là Diệp lão đại ra, Diệp lão đại không ở đây, đan dược ta đều đưa cho Cẩm Văn, ngươi đi mua của hắn đi.” Diệp Phàm nói.

Đinh Nguyên Khôi nhíu mày lại: “Tiểu thiếu tông chủ nói, Kim Tủy Đan đã ăn hết.”

Diệp Phàm gật đầu: “Bình thường, nghe nói Kim Tủy Đan ăn rất ngon, hơn nữa, có thể dùng lặp lại nhiều lần, bất quá, tu vi của ta không đủ, luyện không ít lại chưa được hưởng lần nào, thật là đáng tiếc.”

Vương Tổ An: “……”

Vương Tổ An nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Phạn đan sư có thể hỗ trợ luyện lại một lò không?”

“Đương nhiên có thể, năm phần linh thảo Kim Tủy Đan, lại thêm 50 viên linh thạch cực phẩm.” Diệp Phàm nói.

Đinh Nguyên Khôi cau mày: “Cái giá này, có phải hơi đắt không?”

“Đây đã là giá thị trường rồi! Đưa tới hội đấu giá, tuyệt đối không phải chỉ như vậy.” Diệp Phàm lắc đầu, lười biếng nói.

Vương Tổ An cúi đầu, thầm nghĩ: Cái giá này xác thật không quá đáng, nhưng lại cao hơn giá mà Phạn Dạ cho huynh đệ Diệp gia không ít, lúc trước Vương Tổ An còn cảm thấy chính mình đưa lễ nặng, hiện tại xem ra, hắn đưa lễ quá nhẹ.

“Phạn đan sư cùng đại thiếu tông chủ quan hệ thật tốt!” Vương Tổ An nói.

Vương Tổ An nhìn Diệp Phàm, ẩn ẩn cảm thấy Phạn Dạ đan sư có hơi thiên vị, đối với hai vị thiếu tông chủ là cực kỳ hào phóng, lúc trước, Phạn Dạ chuẩn bị sính lễ cho đại thiếu tông chủ, hoàn toàn không có chút yêu cầu nào a!

“Đương nhiên! Đó chính là Diệp lão đại a! Ta vẫn luôn rất sùng bái ngưỡng mộ hắn, từ nhỏ ta đã lập chí muốn trở thành một kiếm tu lợi hại như Diệp Khải Hiền thiếu tông chủ, một kiếm nơi tay, thiên hạ ta có, ai phản đối ta, ta liền chém kẻ đó.” Diệp Phàm nắm chặt nắm tay, hai mắt tỏa sáng nói.

Bạch Vân Hi đi vào, vừa vặn nghe thấy lời nói hùng hồn của Diệp Phàm, Diệp Phàm lập tức truyền âm cho Bạch Vân Hi: “Ta lừa bọn họ, ta hoàn toàn không muốn trở thành kiếm tu như đại ca, đại ca ngốc muốn chết, lão bà cũng không cưới được.”

Bạch Vân Hi: “……”

Vương Tổ An hơi mang bừng tỉnh nhìn Diệp Phàm: “Phạn đan sư là bởi vì ngưỡng mộ uy danh của đại thiếu tông chủ cho nên mới gia nhập Bích Vân Tông sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Ta nghe nói Diệp thiếu tông chủ công tích vĩ đại, khâm phục không thôi, cho nên mới gia nhập Bích Vân Tông.”

Bạch Vân Hi lại lần nữa nghe thấy tiếng truyền âm của Diệp Phàm, “Cẩm Văn nói, chỉ có lý do ta ngưỡng mộ đại ca mới giải thích được vì sao ta lại gia nhập Bích Vân Tông, hắn tìm cớ quá kém, nhưng cũng không có cái nào tốt hơn, cứ tạm chắp vá đi.”

Diệp Phàm xoa xoa cằm, nói: “Đoạn thời gian này ta không muốn luyện đan, ta muốn ra ngoài đại sát tứ phương.”

Vương Tổ An khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Phạn đan sư, ngươi chính là đan sư a!”

“Đan sư thì thế nào? Đan sư không thể một kiếm bình thiên hạ, triển lộ uy phong sao?” Diệp Phàm không cho là đúng nói.

Vương Tổ An cười gượng hai tiếng: “Luyện chế đan dược uy phong hơn đại sát tứ phương nhiều……”

Diệp Phàm khinh thường nói: “Cổ hủ! Ta là người có mộng tưởng, mục tiêu của ta là trở thành cao thủ số một thiên hạ, còn luyện đan, đó chỉ là một tay nghề phụ trợ cho con đường trở thành cao thủ số một của ta mà thôi, luyện đan nhàm chán muốn chết, ta mới không thèm cả ngày luyện đan.”

Vương Tổ An: “……”

Địa vị của đan sư rất cao, đan sư Thiên cấp bình thường đều là đối tượng cần được bảo vệ, Vương Tổ An vẫn là lần đều tiên gặp được một vị “đan sư có mộng tưởng” như Phạn Dạ.

……

Bạch Vân Hi đi đến dưới chân núi, nhìn thấy một trưởng lão Kim Đan đang vòng tới vòng lui.

“Hoàng đường chủ.” Bạch Vân Hi gọi một tiếng.

Hoàng Chấn Nham nhìn thấy Bạch Vân Hi, lập tức nhiệt tình tiến tới chào hỏi.

“Vân đạo hữu, vòng tay này của ngươi, sao lại giống cái của Giang sư tổ?”

“Là sư tổ cho ta.” Bạch Vân Hi nói.

Hoàng Chấn Nham trừng lớn mắt: “Nhưng cái vòng tay này là……”

Đa Bảo Vòng nghe nói là được tìm thấy trong một di tích thượng cổ, bình thường có thể dùng làm vật chứa đựng linh khí, thời điểm đối chiến có thể nhanh chóng bổ sung linh lực, rất nhiều người đều suy đoán cái vòng này còn có tác dụng khác, nhưng đều không kích phát ra được, Giang Hàm Châu rất yêu thích cái vòng này, không ngờ lại tặng cho Bạch Vân Hi.

Bất quá, Phạn Dạ để bụng chuyện của Diệp Khải Hiền như vậy, Giang Hàm Châu giao ra Đa Bảo Vòng kết giao với Phạn Dạ, về tình về lý đều có thể hiểu được, giá trị của Phạn Dạ đối với Bích Vân Tông thật sự là không thể đo lường.

“Hoàng đường chủ là tới tìm Phạn Dạ sao?” Bạch Vân Hi hỏi.

Hoàng Chấn Nham gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đi theo ta đi.” Bạch Vân Hi nói.

Hoàng Chấn Nham vội đáp: “Đa tạ, đa tạ.”

Diệp Phàm nhìn thấy Hoàng Chấn Nham đi theo Bạch Vân Hi vào, hỏi: “Hoàng trưởng lão a, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta có mấy vấn đề về đan thuật muốn thỉnh giáo Phạn đan sư.” Hoàng Chấn Nham nói.

Diệp Phàm gật đầu: “Có vấn đề gì nhanh hỏi đi, ta còn có việc đây.”

……

Luyện đan đường.

“Sư phụ, ngài thoạt nhìn rất cao hứng?” Dư Cẩn hỏi.

Hoàng Chấn Nham gật đầu: “Ta đi tìm Phạn Dạ, thỉnh giáo hắn mấy vấn đề đan thuật.”

Dư Cẩn nhìn Hoàng Chấn Nham: “Phạn đan sư nguyện ý chỉ điểm sư phụ sao?”

Hoàng Chấn Nham gật đầu: “Phạn đan sư rất nhiệt tình, trả lời ta mấy vấn đề……” Nhưng mấy vấn đề sau đó, Phạn Dạ cảm thấy vấn đề của hắn quá ngu xuẩn, hoàn toàn không có một chút kỹ thuật hàm lượng nào, khắc lại một phần tâm đắc vào trong ngọc giản cho hắn, sau đó liền đuổi hắn đi.

“Ta nghe người trong tông môn nói, Phạn đan sư là bởi vì ngưỡng mộ uy danh của đại thiếu tông chủ, cho nên mới gia nhập vào Bích Vân Tông! Đại thiếu tông chủ thật là ghê gớm! Cư nhiên còn có thể hấp dẫn được đan sư Thiên cấp nhập tông.” Dư Cẩn nói.

Hoàng Chấn Nham cau mày, thầm nghĩ: Bởi vì ngưỡng mộ uy danh của Diệp Khải Hiền mà gia nhập Bích Vân Tông, Phạn Dạ không khỏi ngưỡng mộ quá mức.

“Phạn Dạ này, mang lại cho ta một loại cảm giác rất quen thuộc.” Hoàng Chấn Nham nói.

Dư Cẩn nhìn Hoàng Chấn Nham: “Sư phụ, tiểu thiếu tông chủ cũng từng nói lời như vậy.”

Hoàng Chấn Nham sửng sốt: “Phải vậy không?”

Phong cách nói chuyện của Phạn Dạ thật sự có chút giống tiểu thái tử điện hạ, nhưng vị tiểu thái tử điện hạ kia đã qua đời nhiều năm, hơn nữa, tiểu thái tử cho dù tài hoa hơn người, cuối cùng cũng chỉ là một người bình thường, mà Phạn Dạ này, chính là đan sư Thiên cấp hàng thật giá thật.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Bánh trôi ăn ngon không?”

Diệp Phàm gật đầu: “Ăn ngon! Nơi nào tới?”

“Ta tìm một đệ tử luyện thực, miêu tả bộ dáng của bánh trôi cho hắn, nhờ hắn đi làm.” Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm sáng lạn cười nói: “Vân Hi, ngươi thật tốt!”

Bạch Vân Hi chống cằm: “Nào, nếu ngươi ăn no rồi, vậy ngậm cái miệng lại cho ta, đừng có mà luôn đi nói mấy lời lung tung rối loạn.”

Diệp Phàm: “……”

“Nhị ca, đang cùng nhị tẩu nói chuyện phiếm sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Cẩm Văn nhìn vòng trên tay Bạch Vân Hi, hỏi: “Nhị tẩu, mẫu thân tặng Đa Bảo Vòng cho ngươi sao?”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Mẫu thân từng nói, nếu ta có đạo lữ, liền tặng Đa Bảo Vòng cho đạo lữ của ta đây.” Diệp Cẩm Văn nói.

Diệp Phàm nhìn Diệp Cẩm Văn một cái: “Mẫu thân sợ ngươi không tìm được đạo lữ, cô độc sống hết quãng đời còn lại cho nên mới nói như vậy, nhưng hiện tại ta đã trở về, nàng liền cảm thấy cho dù ngươi có cô độc sống hết đời cũng không có gì ghê gớm, liền không cho ngươi.”

Diệp Cẩm Văn: “……”

Bạch Vân Hi đầu đầy hắc tuyến nhìn Diệp Phàm, nói: “Ăn của ngươi đi……”

“Đa Bảo Vòng này có gì đặc biệt sao?” Bạch Vân Hi xoay xoay vòng trên tay hỏi.

“Đây là đồ gia truyền nhà mẫu thân.” Diệp Cẩm Văn nói.

Bạch Vân Hi kinh ngạc “A” một tiếng. “Có phải quá quý trọng không?”

“Không có gì, nhị tẩu thu là tốt rồi, năm đó nhị ca đuổi theo mẫu thân đòi thứ này rất lâu, mẫu thân cũng không cho, cuối cùng vẫn là rơi vào trong tay nhị ca.” Diệp Cẩm Văn cảm khái nói. Quan hệ của nhị ca, nhị tẩu tốt như vậy, cho nhị tẩu chính là cho nhị ca.

Diệp Phàm gật đầu: “Còn không phải sao! Đã là của ta chạy cũng không thoát được.”

Bạch Vân Hi: “……”

“Đại ca còn phải qua mấy tháng nữa mới trở về đi.” Diệp Phàm hỏi.

Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Đúng vậy! Nhị ca có muốn ra ngoài chơi không?”

Diệp Phàm gật đầu: “Muốn! Cả ngày ở trong tông môn luyện đan nhàm chán muốn chết.”

Bạch Vân Hi: “……”

Diệp Phàm nhìn Diệp Cẩm Văn, nóng lòng muốn thử hỏi: “Ngươi biết có chỗ nào chơi vui không?”

Bạch Vân Hi: “……”

“Gần đây mới tìm ra lăng mộ của một tu giả Hóa Thần, rất nhiều người đều muốn vào xem thử.”

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Trộm mộ sao! Có chút ý tứ, ta cũng muốn đi.”

Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Nếu nhị ca muốn, có thể đi cùng ta, nghe nói, cổ mộ lần này hấp dẫn rất nhiều người tới, theo ta được biết, Tinh Hà Kiếm Phái, Đan Cốc, Thần Phong Tông đều sẽ phái người tới điều tra.”

“Nghe có vẻ rất có ý tứ! Ta cũng muốn ra ngoài đi dạo, miễn cho người khác đều cảm thấy ta là linh vật chỉ biết có luyện đan, trên thực tế, ta đa tài đa nghệ như vậy!” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: “……”

……

Diệp Cẩm Văn khống chế Thần Phong Thuyền, rời khỏi Bích Vân Tông.

“Cẩm Văn, Thần Phong Thuyền của ngươi tốc độ rất nhanh a!” Diệp Phàm nói.

Diệp Cẩm Văn cười cười: “Nhị ca vừa lòng thì tốt rồi.”

Diệp Cẩm Văn bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước Diệp Phàm ngồi Thần Phong Thuyền của hắn trở về tông môn đã từng khen chim trong tông môn tráng, hối hận trước kia không có nướng một con ăn, lúc ấy hắn nên liên tưởng nhiều một chút, Diệp Cẩm Văn lắc đầu, âm thầm bất đắc dĩ chính mình trì độn.

Diệp Cẩm Văn rời khỏi Bích Vân Tông một ngày mới có người phát hiện ra Diệp Cẩm Văn mang theo cả Phạn Dạ cùng Bạch Vân Hi ra ngoài.

Phát hiện Diệp Cẩm Văn mang Phạn Dạ ra khỏi tông môn, Bích Vân Tông lập tức nổ tung nồi, có mấy trưởng lão đề nghị đuổi theo Diệp Cẩm Văn mang người về, nhưng Thần Phong Thuyền của Diệp Cẩm Văn ngày đi vạn dặm, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Diệp Phàm cùng Diệp Cẩm Văn rời đi không lâu, Diệp Khải Hiền liền trở về tông môn.

“Cẩm Văn mang theo Phạn đan sư đi bí cảnh cổ mộ tu sĩ Hóa Thần?” Diệp Khải Hiền kinh ngạc nói.

Đinh Nguyên Khôi gật đầu: “Phạn đan sư là một đan sư có hùng tâm tráng chí, hắn muốn ra ngoài đại sát tứ phương, mượn cơ hội này nổi danh, tiểu thiếu tông chủ liền mang hắn đi rồi.”

Diệp Khải Hiền gật đầu: “Ừ, vậy được rồi.”

“Đại thiếu tông chủ, Phạn Dạ là đan sư a! Nếu hắn xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, vậy phải làm sao bây giờ?” Đinh Nguyên Khôi khó thở nói.

“Cẩm Văn nói hắn rất lợi hại, giải quyết Nguyên Anh dễ như trở bàn tay, ta cũng cảm thấy hắn rất lợi hại, lúc trước ta áp chế tu vi xuống Kim Đan kỳ cũng phải dùng hết toàn lực mới có thể ứng phó được hắn cùng Cẩm Văn liên thủ.” Diệp Khải Hiền vuốt cằm, trong lòng dâng lên một tia vui mừng, nhị đệ của hắn hiện tại đã có thể tự mình đảm đương một phía, không cần hắn phải cẩn thận trông chừng, hiện tại thật ra là đệ đệ càng chiếu cố hắn nhiều hơn một ít.

Diệp Phàm luyện chế cho Diệp Khải Hiền không ít đan dược, Diệp Khải Hiền cảm thấy bình cảnh Nguyên Anh sơ kỳ của hắn đã buông lỏng không ít, có dấu hiệu có thể tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.

Đinh Nguyên Khôi nhìn Diệp Khải Hiền, nói: “Đại thiếu tông chủ, bên ngoài có rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm Phạn Dạ đan sư.”

Đinh Nguyên Khôi ngược lại cũng không quá lo lắng cho an nguy của Diệp Phàm, dưới tình hình chung, ai cũng sẽ không đi giết một đan sư Thiên cấp, đan sư Thiên cấp còn sống tốt hơn đan sư Thiên cấp đã chết nhiều.

Đinh Nguyên Khôi chỉ lo lắng Phạn Dạ sẽ bị người của tông môn khác bắt cóc, lần trước Thần Phong Tông muốn mời chào bị Phạn Dạ cự tuyệt, có lẽ là còn chưa có hoàn toàn từ bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play