Thương Huyền đại lục.

Hứa Minh Dương đứng trêи Luyện Khí Phong ở Hứa gia, ánh mắt nhìn về phương xa.

Một tu giả thanh y khống chế phi kiếm bay tới trước mặt Hứa Minh Dương, “Minh Dương, Dung Thiên Cung phái người tới.”

Hứa Minh Dương nhàn nhạt gật đầu: “Đã biết.”

“Minh Dương, ta nghe nói trong bí cảnh ngươi không màng tính mạng đi giúp đỡ một dân bản xứ Đông Đại Lục đối phó với người Nam Đại Lục chúng ta, khiến cho rất nhiều tu giả Nam Đại Lục có ý kiến với ngươi, vì sao vậy?” Hứa Lỗi hỏi.

“Giao dịch mà thôi, hắn giúp ta chữa khỏi linh hồn lực bị hao tổn, ta bảo hộ hắn mấy năm, nếu không có hắn, thương thế của ta liền không thể được chữa khỏi.” Hứa Minh Dương nói.

Hứa Lỗi chần chờ một chút: “Ta nghe nói quan hệ của ngươi cùng hắn không không cạn?”

Hứa Minh Dương lạnh lùng nhìn Hứa Lỗi: “Đường ca, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Bên ngoài có một ít lời đồn đãi rất khó nghe, nói ngươi không biết liêm sỉ, trở thành cấm luyến của tu giả ngoại vực kia.”

Thái độ của Hứa Minh Dương vẫn không nóng không lạnh: “Phải vậy không? Lời đồn đãi đều chỉ là lời nói ngoài miệng, chờ truyền chán, bọn họ tự nhiên sẽ không nhắc lại nữa, không có vấn đề gì.”

(dreamhouse2255)

Hứa Lỗi nhìn Hứa Minh Dương: “Ngươi cùng hắn không có quan hệ gì, cần thiết phải vì hắn mà thiếu chút nữa từ bỏ mạng như vậy sao?”

“Nhân vô tín bất lập (ý rằng con người muốn lập thân, muốn có chỗ đứng trong xã hội, lập nên công danh sự nghiệp hay làm ăn phát đạt thì đều phải trọng chữ Tín. Chữ tín đáng giá nghìn vàng! Nhất là trong giao thương, làm ăn buôn bán, người ta đều trân trọng chữ Tín), tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo (nhận ơn chỉ bằng giọt nước, đền đáp cả dòng sông), ta làm như vậy đương nhiên là có lý do, huống chi, hắn cũng không cần ta giúp đỡ cái gì, không có ta, hắn vẫn có thể sống tốt.” Nếu Diệp Phàm không phải là đệ đệ Diệp Khải Hiền, hắn đương nhiên cũng sẽ toàn lực hỗ trợ, nhưng sẽ không liều mạng như vậy.

Hứa Lỗi nhìn Hứa Minh Dương, bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi!”

“Dung Thiên Cung phái ai tới?” Hứa Minh Dương hỏi.

“Một trưởng lão ngoại môn.”

Hứa Minh Dương gật đầu: “Phỏng chừng là tới tống tiền, đường ca, ngươi giúp ta đưa chút linh thạch đuổi đi đi.”

“Diệp Khải Hiền cũng tới, ngươi muốn gặp hắn không?” Hứa Lỗi hỏi.

“Hắn tới?” Hứa Minh Dương không khỏi có chút sửng sốt.

Hứa Minh Dương hít sâu một hơi, hắn vốn còn đang tính toán đợi thêm một thời gian nữa xem phải nói chuyện của Diệp Phàm cho Bích Vân Tông như thế nào, không ngờ Diệp Khải Hiền lại tới đây nhanh như vậy.

“Ta thấy hắn hình như hơi tức giận!” Hứa Lỗi nói.

(dreamhouse2255)

Hứa Minh Dương khó hiểu: “Tức giận, hắn vì sao phải tức giận?”

Hứa Lỗi lắc đầu: “Hắn vì chữa trị linh hồn cho ngươi đi bái phỏng một vị đan sư, sau khi trở về phát hiện ngươi vô thanh vô tức đi bí cảnh, có lẽ là lo lắng cho ngươi.”

Sắc mặt Hứa Minh Dương có chút phức tạp: “Phải vậy không? Chỉ là lúc trước ta kết đan thất bại hắn còn nói tư chất của ta kém, thất bại cũng không kỳ quái, làm người thường khá tốt.”

Hứa Lỗi: “……”

……

Biệt viện của Hứa Minh Dương.

“Ngươi tới rồi!” Hứa Minh Dương vừa vào biệt viện liền nhìn thấy Diệp Khải Hiền ôm kiếm xụ mặt đứng bên trong, cả người đều lộ ra mộ cỗ cảm giác tiêu túc.

Diệp Khải Hiền nhíu mày nhìn Hứa Minh Dương, “Ngươi…… vẫn ổn đi, ta nghe nói Thiên Hỏa đã bị một tu giả Đông Đại Lục khế ước, linh hồn lực của ngươi……”

“Trong tay luyện đan sư kia vừa vặn có Bổ Hồn Đan từ thượng cổ lưu lại, cho nên thần hồn của ta đã khôi phục.” Hứa Minh Dương nói.

Diệp Khải Hiền không khỏi hồ nghi: “Chính là đan sư ngươi vẫn luôn đi theo trong bí cảnh sao, ta nghe nói ngươi cùng hắn……” Diệp Khải Hiền nhăn chặt mày, không nói thêm gì nữa.

“Ngươi nghe nói ta cùng hắn lên giường?” Trong lòng Hứa Minh Dương đột nhiên dâng lên tâm tư muốn trêu đùa.

(dreamhouse2255)

Diệp Khải Hiền cau mày: “Ngươi…… không có đi?”

“Hắn rất ưu tú, ấn tượng của ta về hắn lại không tồi, bất quá, hắn đã có lão bà, không coi trọng ta.”

Diệp Khải Hiền thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Một đan sư không tên không tuổi mà thôi, kỳ thật cũng chỉ như vậy, hiện tại có rất nhiều luyện đan sư bại hoại, thu linh thảo, linh thạch lại không làm ra được cái gì, loại người như vậy ta đã thấy nhiều.”

Hứa Minh Dương cười cười: “Đan thuật của vị đan sư kia không tồi, chỉ cần giao linh thảo cùng linh thạch, hầu hết đều sẽ mua được đan dược, thời điểm rời đi hắn còn tặng ta rất nhiều, ngươi muốn không?”

“Không cần!” Diệp Khải Hiền không cần nghĩ ngợi đáp.

“Lấy tu vi của ngươi quả thật cũng không dùng được, bất quá, rất nhiều đan dược vừa vặn phù hợp cho Cẩm Văn, ngươi có thể giúp ta mang cho hắn không?” Hứa Minh Dương hỏi.

“Cẩm Văn cũng không cần!” Diệp Khải Hiền lạnh lùng nói.

Hứa Minh Dương lắc đầu: “Ngươi tuy rằng là ca ca Cẩm Văn nhưng cũng không thể chuyện gì cũng thay hắn quyết định như vậy được, ngươi giúp ta mang cho Cẩm Văn đi, nếu Cẩm Văn không cần lại trả lại cho ta.”

Diệp Khải Hiền: “……”

(dreamhouse2255)

Diệp Khải Hiền đi theo Hứa Minh Dương vào phòng, Hứa Minh Dương vung tay lên, hơn trăm bình đan dược liền xuất hiện trêи bàn.

Diệp Khải Hiền nhìn một bàn đan dược linh khí nồng dậm, hồ nghi hỏi: “Đây đều là của đan sư kia luyện chế?”

Hứa Minh Dương gật đầu: “Đúng……”

“Sao hắn lại cho ngươi nhiều như vậy, quan hệ của các ngươi rất tốt?”

“Quan hệ của chúng ta không tệ, hắn có rất nhiều, dùng cũng không hết, cho nên liền tặng ta, hắn rất hào phóng.” Hứa Minh Dương nói.

Diệp Khải Hiền có chút không sảng kɧօáϊ: “Sao ngươi lại đi cùng hắn?”

“Hắn trùng tên với đệ đệ ngươi, Diệp Phàm, cho nên cảm giác có chút thân thiết.”

Hứa Minh Dương nhìn bộ dáng Diệp Khải Hiền liền biết Diệp Khải Hiền cũng không biết đan sư trong bí cảnh kia tên là Diệp Phàm, năm đó sau khi Diệp Phàm chết, tên của hắn đã trở thành cấm kỵ, người bình thường sẽ không dám nhắc tới trước mặt Diệp Khải Hiền, sợ làm cho Diệp Khải Hiền thương tâm.

“Hắn trùng tên với Diệp Phàm sao?” Diệp Khải Hiền mê mang nói.

Hứa Minh Dương gật đầu: “Đúng vậy!”

(dreamhouse2255)

Hứa Minh Dương thầm nghĩ: Chuyện của Diệp Phàm Diệp Khải Hiền sớm muộn gì cũng sẽ biết, so với để đến lúc đó khiến cho Diệp Khải Hiền sinh nghi, còn không bằng hiện tại đem chuyện này ra nói, chỉ là không nói ra sự thật chuyện về Diệp Phàm cho Diệp Khải Hiền thật sự tốt sao?

“Đúng rồi, ta ở trong bí cảnh kia tìm được tàn quyển của Bích Không Tâm Pháp, đã dùng ngọc bội ghi lại, không biết có tác dụng hay không.” Hứa Minh Dương nói.

Diệp Khải Hiền trừng lớn mắt: “Ngươi tìm được tàn quyển của Bích Không Tâm Pháp trong bí cảnh? Ngươi không lầm đi?”

“Ta cũng không xác định lắm, ngươi xem thử xem.”

Diệp Khải Hiền lấy ra nhìn, hai mắt mở to, miệng khẽ thì thào: “Thì ra là thế, thì ra là thế, bị lá che mắt không thấy Thái Sơn a! Thì ra lại đơn giản như vậy!”

Hứa Minh Dương nhìn phản ứng của Diệp Khải Hiền, âm thầm kinh hãi, không hổ là Diệp Phàm, ngộ tính kinh người. Sở dĩ Diệp Khải Hiền lựa chọn tu luyện Bích Không Tâm Pháp kỳ thật một phần nguyên nhân cũng là bởi tin tưởng Diệp Phàm, ai biết Diệp Phàm vừa ra ngoài một chuyến lại chết như vậy.

“Có tác dụng sao, thật tốt quá!” Hứa Minh Dương nói.

Diệp Khải Hiền cầm ngọc giản, khó hiểu hỏi: “Sao ngươi lại phát hiện tàn quyển của Bích Không Tâm Pháp trong bí cảnh?”

“Có lẽ là trước kia từng có tu giả của Bích Vân Tông đi vào đi.”

Diệp Khải Hiền gật đầu, “À” một tiếng.

(dreamhouse2255)

Hứa Minh Dương thấy Diệp Khải Hiền tin tưởng, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu đổi thành Diệp Cẩm Văn, có lẽ sẽ không dễ qua như vậy, trong đầu Diệp Khải Hiền chỉ có kiếm thuật, những phương diện khác đều bị chen hết chỗ.

Diệp Khải Hiền nhìn ngọc giản, yêu thích không nỡ buông tay, “Thật quá tốt, Bích Không Tâm Pháp được bổ toàn, có lẽ tương lai Bích Vân Tông chúng ta có thể sẽ ra mấy Hóa Thần.”

Hứa Minh Dương: “……”

“Ta có đồ cho ngươi.” Hứa Minh Dương nói.

“Đan sư kia cho?” Diệp Khải Hiền nghiêng đầu hỏi.

Hứa Minh Dương nhìn Diệp Khải Hiền: “Hắn cho ngươi liền không cần sao?”

Diệp Khải Hiền gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói đan sư kia không phải người gì tốt.”

Hứa Minh Dương: “……” Diệp Khải Hiền sớm muộn gì cũng phải vì những lời này mà hối hận.

“Không phải của tên kia, là tự ta tìm được.” Hứa Minh Dương nói.

“Thứ gì?” Diệp Khải Hiền hỏi.

Hứa Minh Dương nâng một vò Lôi Kϊƈɦ Dịch ra.

(dreamhouse2255)

Diệp Khải Hiền trừng lớn mắt: “Trong bí cảnh Thiên Mộc có không ít thứ tốt a!”

Hứa Minh Dương gật đầu: “Đúng vậy!”

“Đồ trân quý như vậy, ta không thể nhận.”

Hứa Minh Dương nhìn Diệp Khải Hiền: “Nếu ngươi không cần, đưa cho Cẩm Văn đi.”

Diệp Khải Hiền không vui nói: “Cẩm Văn mới lớn bao nhiêu, nào cần đến thứ tốt như vậy!”

……

Một đoàn xe thật dài đi trêи đường, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi xen lẫn trong đội ngũ, đoàn xe phân cho hai người một cái xe ngựa.

Diệp Phàm truyền âm cho Bạch Vân Hi: “Vân Hi, nhiệm vụ này không vui chút nào.”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Nhẫn chút đi.”

Diệp Phàm gật đầu: “Được rồi.”

Đoàn xe đi qua một thành trì, tu sĩ thủ vệ ngăn cản lai.

“Công chúa đại nhân, kiểm tra theo lệ.”

(dreamhouse2255)

Tư Đồ Kiều Kiều đánh một roi qua, tu sĩ ngăn đoàn xe lập tức bị đánh ngã trêи mặt đất.

“Ngay cả xa giá của ta cũng dám cản, ngươi thật to gan!” Tư Đồ Kiều Kiều một thân hồng y, uy phong bát diện đứng trêи xe ngựa hỏa long, bộ dáng quân lâm thiên hạ.

Hộ vệ trưởng vội vàng tiến lên: “Không dám, Kiều Kiều công chúa, nhưng đây là mệnh lệnh của Thiên Nhất Phái.”

Tư Đồ Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng: “Thiên Nhất Phái? Ngươi muốn dùng Thiên Nhất Phái áp ta, Thiên Nhất Phái mặt mũi thật lớn, dám quản đến tận trêи đầu Tư Đồ hoàng thất chúng ta rồi!”

Hộ vệ trưởng tràn đầy xấu hổ: “Công chúa, chúng ta cũng là phụng mệnh hành sự, ngài để cho đám thủ hạ xuống đi, đi qua sân là được rồi.”

Tư Đồ Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng: “Nhanh lên, ta còn phải nhanh chóng trở về mừng thọ lão tổ, không có rảnh tranh cái với đám chó săn của Thiên Nhất Phái các ngươi, chậm trễ chuyện của bản công chúa, các ngươi liền đừng mong sống yên ổn.”

Vừa bị truyền tống ra khỏi bí cảnh, Bạch Vân Hi liền nóng lòng rời khỏi Đan Thành. Lúc ấy Kiều Kiều công chúa vừa vặn muốn rời khỏi Đan Đô, đi mừng thọ cho lão tổ Tư Đồ hoàng thất.

Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm cân nhắc một lúc, hai người sửa dung đổi mạo, trà trộn vào đội hộ vệ của Tư Đồ Kiều Kiều công chúa.

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ của Tư Đồ Kiều Kiều công chúa quả nhiên là đúng, nơi nào cũng có đặc quyền giai cấp, tu chân giới cũng như vậy.

(dreamhouse2255)

Thiên Nhất Phái là môn phái số một Đông Đại Lục, bên trong có hai tu sĩ Nguyên Anh, quyền thế ngập trời.

Tư Đồ hoàng thất cũng có một lão tổ Nguyên Anh, cho nên đối mặt với Thiên Nhất Phái hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

Vị Kiều Kiều công chúa này thiên phú không tồi, nghe nói rất được lão quái vật Nguyên Anh kia thích, cho nên hành sự mới không kiêng nể gì như vậy.

Hiện tại rất nhiều đội ngũ đi qua một ít thành trì đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng đi theo vị Kiều Kiều công chúa này, tuy rằng vẫn phải qua một ít thủ tục hình thức nhưng lại không quá nghiêm khắc.

……

Lúc hoàng hôn, đoàn xe ngừng lại, mọi người trêи xe đi xuống nghỉ ngơi.

“Công chúa đại nhân, người Thiên Nhất Phái rốt cuộc đang tìm cái gì vậy?” Thị nữ của Tư Đồ Kiều Kiều khó hiểu hỏi.

Tư Đồ Kiều Kiều nhướng mày: “Không rõ ràng lắm, nghe nói là một kẻ bắt cóc rất hung tàn, lạm sát người vô tội trong bí cảnh, giết rất nhiều đệ tử tinh anh của các môn phái, khiến cho bọn họ tổn thất không ít.”

Thị nữ kinh ngạc che miệng lại: “Sao lại có người đáng giận như vậy!”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm nghe thị nữ nói, nhịn không được trợn trắng mắt, hắn ác chỗ nào, hắn làm người quang minh chính đại như vậy!

Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu luận giết người, tu giả ngoại vực giết còn nhiều hơn hắn, tính ra, bởi vì hắn xử lý quá nhiều tu giả ngoại vực, tu giả Đông Đại

Lục mới có thể sống sót nhiều như vậy, bọn họ phải cảm tạ hắn mới đúng, kết quả, vừa ra ngoài liền bán đứng hắn!

Tư Đồ Kiều Kiều không thèm để ý: “Các phái cũng thật là, bị hai tán tu giết cho người ngã ngựa đổ cũng không phải là chuyện sáng rọi gì, cất giấu đi không phải tốt hơn sao? Cư nhiên hưng sư động chúng đi tróc nã hai Trúc Cơ, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!”

Diệp Phàm: “……” Công chúa này còn rất biết suy nghĩ.

“Công chúa, các nơi đều thiết lập trạm kiểm soát, đi đến đâu cũng bị hỏi này hỏi nọ, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi kia rốt cuộc đã giết bao nhiêu người a?”

Tư Đồ Kiều Kiều lắc đầu: “Không biết, nghe nói Đan Đô đã giới nghiêm, chỉ cho vào không cho ra, hiện tại có lẽ Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đã bị vây trong thành, có chạy đằng trời.”

Diệp Phàm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: May là bọn họ chạy nhanh, bằng không liền phiền toái lớn.

Bạch Vân Hi ngồi một bên, không nói gì, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hắn đã sớm đoán được sau khi đi ra bọn họ chắc chắn sẽ bị các môn phái truy nã, nhưng hắn không ngờ lại bị vây chặt như vậy.

(dreamhouse2255)

……….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play