Đệ tử Cổ Võ thấy Lạc Huyền Ca một lần nữa đứng lên, tâm tình liền kích động giống như bản thân đang tự mình đối chiến. Mà khán giả trên kênh trực tiếp cũng đều lặng lẽ ngừng thở, nhìn Lạc Huyền Ca cùng chủ tiệm so đấu.
Qua kênh livestream, hiện tại An Tuấn Phong cũng đang chú ý trận này, thời điểm hắn thấy Lạc Huyền Ca bị đánh ngã, cũng nghĩ tới chuyện làm hệ thống cưỡng chế ngưng hẳn thi đấu. Bất quá nhìn đến ánh mắt Lạc Huyền Ca liền dừng lại ý niệm, tựa hồ còn có thể chờ một chút, bởi loại ánh mắt đó của Lạc Huyền Ca hắn thường xuyên gặp ở chỗ muội muội. Mỗi lần An Nhược Thủy quay phim đều sẽ ở trong nhà luyện tập, mà ánh mắt kia vừa vừa lúc chính là diễn xuất mà ra.
Tuy An Tuấn Phong không phải diễn viên trong giới, không quen thuộc mấy thứ kỹ thuật diễn này, nhưng làm một kẻ muội khống, chuyện quan sát muội muội thì ai so với hắn cũng không bằng, mỗi một ánh mắt của nàng, hắn đều có thể ngầm hiểu.
Quả nhiên Lạc Huyền Ca lại đứng lên, An Tuấn Phong cười cười, nói vậy Lạc Huyền Ca là không muốn thắng được quá nhẹ nhàng mà là cố ý diễn một tuồng kịch.
Rất nhanh chủ tiệm bị Lạc Huyền Ca đánh xuống đất, Lạc Huyền Ca cũng không lập tức rời lôi đài, ngược lại lảo đảo đi tới bên cạnh chủ tiệm, dùng chân đạp lên lưng hắn, thoáng dùng sức khiến cho chủ tiệm không thở nổi.
"Còn đánh nữa hay không?" Giọng điệu Lạc Huyền Ca suy yếu cực kỳ, phối hợp với đầu đầy mồ hôi, còn có khóe miệng ứ máu, làm người xem vốn đang nhiệt huyết sôi trào lại từ đáy lòng phát ra niềm thương tiếc.
Còn kẻ bị Lạc Huyền Ca giẫm dưới chân, đại bộ phận khán giả đều cảm thấy Lạc Huyền Ca nếu có thể đạp hai chân thì mới thật sự hả giận.
Chủ tiệm rên rỉ nói hai câu bất quá tất cả mọi người đều không nghe rõ, Lạc Huyền Ca cũng không định hỏi, trực tiếp vươn tay quơ quơ trước mặt hắn: "Một vạn! Giao ra đây."
Chủ tiệm vô lực gật gật đầu, Lạc Huyền Ca hạ chân xuống khỏi người hắn, chủ tiệm đành đưa ra thẻ của tổ tiết mục. Lạc Huyền Ca rất nhanh dùng vòng tay quét một lượt, lấy được mười ngàn tiền vàng.
Kỳ thực nhiệm vụ tổ tiết mục giao cho chủ tiệm là, chỉ cần vào cửa hàng dùng nhạc cụ bất kỳ tùy tiện chơi một khúc đều coi như vượt qua kiểm tra, có được tiền vàng tương ứng, cũng sẽ được hoàn trả số tiền bị khấu trừ.
Lạc Huyền Ca lảo đảo như sắp ngã ở trên lôi đài đi hai bước, tiếp đó giơ cao cánh tay hô: "Cổ Võ bất bại!"
Lời vừa nói ra, lập tức khiến toàn bộ đệ tử Cổ Võ dưới lôi đài đều vung tay hét lớn. Lạc Huyền Ca trong lúc nhất thời có chút hốt hoảng, đột nhiên cảm thấy bản thân lại trở về phong tuyết giang hồ xưa kia.
Bất quá rất nhanh hệ thống nhắc nhở kéo Lạc Giáo Chủ về hiện thực.
Hệ thống: Chúc mừng tuyển thủ Lạc Huyền Ca thu hoạch một vạn tiền vàng. Hệ thống hoàn trả Lạc Huyền Ca năm ngàn tiền vàng.
Nhận được tin tức, Lạc Huyền Ca nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đi xuống lôi đài.
Một số đệ tử Cổ Võ dự định tới đỡ lại bị Lạc Huyền Ca xua tay cự tuyệt, cô rất muốn diễn một tuồng kịch suy yếu đến nỗi ngay cả đường cũng đi không nổi, bởi như vậy thoạt nhìn sẽ càng thêm chân thật.
Bất quá bị những người không quen biết kia đỡ lấy, Lạc Giáo Chủ bày tỏ mình không cách nào tiếp thu.
Đi chưa được hai bước, tới cửa võ quán, cô liền thấy Giang Ý Hàm đứng ở ngưỡng cửa, một chân bước vào một chân ở ngoài, toàn thân duy trì động tác này không hề nhúc nhích.
Lạc Huyền Ca hỏi nàng: "Cô sao vậy?"
"Tôi......"
Hệ thống: Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm mở miệng nhục mạ hệ thống, khấu trừ ba trăm tiền vàng. Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm tiền vàng âm một trăm sáu mươi lăm ngàn bảy trăm.
Giang Ý Hàm hiện tại ngay cả nháy mắt cũng không dám, chỉ trợn to mắt nhìn Lạc Huyền Ca, cả người đều duy trì một loại biểu tình vặn vẹo: Tôi cái gì cũng chưa làm a!!!
Lạc Huyền Ca đột nhiên vươn tay giữ chặt vòng tay của Giang Ý Hàm, hai tay đồng thời dùng sức, trong nháy mắt liền cắt đứt chiếc vòng kia.
Giờ đã hoàn toàn không còn âm thanh hệ thống nhắc nhở, Giang Ý Hàm tùy ý giật giật, tiếp đó xụi lơ ngồi trên đất: "Má ơi, mình nợ hệ thống một trăm sáu chục ngàn tiền vàng, phải kiếm đến khi nào a?"
"Khụ khụ, tổ tiết mục không thể nhằm vào cô như vậy. Hẳn là vòng tay hỏng rồi, đợi lát nữa đi tìm tổ tiết mục đổi một cái khác, thuận tiện đòi điểm bồi thường." Lạc Huyền Ca vẫn duy trì vẻ yếu nhược như cũ.
Giang Ý Hàm thở dài, rất nhanh liền nhớ tới Lạc Huyền Ca là đi vào luận võ, mà không phải vào uống trà.
Nàng vươn tay ra vẻ muốn sờ soạng thân thể đối phương, Lạc Huyền Ca lập tức tránh né: "Đừng động vào, trên người tôi có vết thương."
"Này? Cô, cô không sao chứ! Tôi...... Chuyện này, cô nghỉ ở đây một lát, tôi sẽ tìm nhân viên tổ tiết mục đến." Giang Ý Hàm sợ tới mức chân tay luống cuống, muốn đi đỡ Lạc Huyền Ca nhưng lại sợ đụng phải vết thương.
Lạc Huyền Ca muốn chính là loại hiệu quả này, nội tâm vui sướng mà biểu tình trên mặt rất thống khổ, đi đến cạnh Giang Ý Hàm: "Không cần! Khụ, đi thôi."
"Cô không sao chứ?" Giang Ý Hàm gắt gao theo sau, vừa đi vừa lải nhải: "Cô làm như vậy là vì cái gì a? Khiến toàn thân đầy rẫy thương tích, như vậy cô mới vui sao?"
Lạc Huyền Ca nghĩ đến tiền vàng đầy ắp trong vòng tay, còn có chủ tiệm nằm trong võ quán đến giờ vẫn chưa ra khỏi, tâm tình xác thật rất tốt.
Giang Ý Hàm nhịn không nổi, thật muốn đánh người.
"Cô cười cái gì mà cười a? Làm chính mình mỏi mệt như thế, còn có thể cười được?!" Giang Ý Hàm giận đến mức ngữ khí đều thay đổi, chỉ thiếu điều đấm ngực dậm chân nữa thôi.
Có lẽ là đến trời cao cũng không quen nhìn Lạc Huyền Ca cười, các nàng chưa đi được mấy bước liền gặp Từ Hạo cùng Trịnh Húc, Giang Ý Hàm đứng lại nhìn hai người kia.
"Huyền Ca, phải chăng có gì đó không đúng a." Giang Ý Hàm có thể phát hiện Từ Hạo ngập tràn hận ý trong mắt. Tuy hắn che giấu rất kĩ, khả năng khán giả trên kênh livestream không thấy được, nhưng người ở hiện trường lại xem đến rõ ràng.
Lạc Huyền Ca nhìn hai kẻ chặn đường, hiếm hoi cười ra tiếng: "Tôi vừa thay Võ báo một mối thù."
"À." Trịnh Húc cười lạnh, nhìn Lạc Huyền Ca đứng cũng không vững, hắn khinh thường nói: "Chỉ là may mắn mà thôi. Có dám cùng tôi so một trận không."
"Này! Anh đừng quá phận! Huyền Ca vừa mới......"
"Được a!" Lạc Huyền Ca cắt ngang lời Giang Ý Hàm, bình tĩnh nhìn Trịnh Húc, cô thật sự không ngờ da mặt hắn lại dày đến trình độ này, cho dù bản thân kiếp trước là Ma Giáo, cũng không làm ra được chuyện giậu đổ bìm leo như vậy.
Trịnh Húc cũng mặc kệ Lạc Huyền Ca cùng Giang Ý Hàm đang nghĩ cái gì, dù sao hắn ở tiết mục này vốn đã để lại một lượng lớn vết nhơ, không sợ nhiều thêm mấy cái nữa, chỉ cần có thể giáo huấn Lạc Huyền Ca một chút, giải tỏa ác khí trong lòng là được.
Giang Ý Hàm không khỏi có chút đau đầu, những người này có thể đừng ngày ngày dùng nắm đấm phát tiết hay không, đây dù gì cũng là show thực tế do An Thị tổ chức, bọn họ cũng nên để ý một chút chứ?
Không đợi Lạc Huyền Ca xoay người, đột nhiên hệ thống của Trịnh Húc phát ra nhắc nhở.
Hệ thống: Nhắc nhở, tuyển thủ Trịnh Húc gặp trùm thổ phỉ cướp tân nhân, Trịnh Húc trong lúc liều chết kháng cự đã bất hạnh bỏ mạng. Mời tuyển thủ Trịnh Húc lập tức rời khỏi trò chơi! Nhắc nhở, tuyển thủ Trịnh Húc gặp......
Giang Ý Hàm nhìn Trịnh Húc cao lớn thô kệch, lại nghe vòng tuần hoàn nhắc nhở kia, nàng rốt cuộc nhịn không nổi liền bật cười.
"Ha ha ha ha, cướp tân nhân? Thổ phỉ cướp tân nhân?! Khụ, không phải...... Tôi không nhịn được cười......" Giang Ý Hàm thật sự tưởng tượng không ra, hệ thống sẽ dùng kỳ ngộ như vậy để loại bỏ Trịnh Húc.
Nàng vừa cười vừa ôm bụng kêu đau, Lạc Huyền Ca vốn dĩ không muốn cười, nhưng bất đắc dĩ tiếng cười sẽ lây nhiễm nên thời điểm Giang Ý Hàm cười đến toàn thânh run rẩy, Lạc Huyền Ca cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.
Nhìn Trịnh Húc một thân cơ bắp lại nghĩ đến âm thanh hệ thống nhắc nhở, Lạc Huyền Ca đột nhiên cũng cười đến đau bụng. Rốt cuộc là thổ phỉ nhà nào tinh mắt như vậy, coi trọng đồ to con Trịnh Húc kia chứ?!
Trịnh Húc chậm rãi buông ra nắm đấm siết chặt, tức giận bất bình nhìn về phía Từ Hạo: "Lão tử đi trước."
Tiếp đó lại liếc Lạc Huyền Ca một cái, Lạc Huyền Ca bày tỏ ác ý trong ánh mắt kia mình hoàn toàn không quan tâm, nhưng Giang Ý Hàm bên cạnh lại bị kinh sợ đến mức không cười nổi nữa.
Từ Hạo sửa lại cổ áo một chút, rất lễ độ đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca, ngữ khí ôn hòa: "Nghe nói liên minh các cô còn thiếu hai người, không biết tôi có may mắn được một chỗ trong đó hay không."
"Không......"
"Tin tưởng cô cũng không đành lòng nhìn tôi cùng muội muội trở thành địch nhân, phải chứ? Dù gì nếu không cùng một liên minh, bất kể về sau chúng tôi hữu hảo thế nào, tôi cùng Từ Gia đều sẽ là đối thủ đối nghịch a." Từ Hạo ở trước màn ảnh so với sau màn ảnh thật sự là thay đổi quá nhiều.
Lạc Huyền Ca nhìn Giang Ý Hàm bên người, liền thấy ánh mắt nàng lấp lánh nhìn Từ Hạo, nam nhân này thật sự quá soái a.
Lạc Huyền Ca lại nghĩ đến Từ Gia trong đội, vốn dĩ muốn từ chối, đột nhiên không biết có nên mở miệng hay không.
"Xin lỗi, tôi cần cùng thành viên liên minh thương lượng." Lạc Huyền Ca đành tạm thời chưa hồi đáp, cô muốn biết ý kiến của An Nhược Thủy.
"Yên lặng chờ tin vui."
Từ Hạo vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, so với hắn, Lạc Huyền Ca quá mức băng sơn, quá mức bất cận nhân tình.
Tiếng chỉ trích Lạc Giáo Chủ trên kênh livestream cũng chậm rãi trở nên nhiều hơn trước.
Sau khi Lạc Huyền Ca cùng Giang Ý Hàm cáo biệt Từ Hạo, các nàng liền thong thả tới phòng ăn.
Dọc đường, Lạc Huyền Ca cũng không quên phát huy kỹ thuật diễn, để người khác cảm thấy cô vẫn suy yếu cực kỳ.
Thời điểm hai người tới phòng ăn, Từ Gia nhìn đến dáng vẻ yếu nhược này của Lạc Giáo Chủ, bất ngờ thu liễm tính tình đại tiểu thư, rót một ly nước ấm tới.
"Sao vậy? Thế nào ra ngoài một chuyến liền biến thành như vậy? Không sao chứ, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, để tôi đi tìm tổ tiết mục......"
"Không cần!" Lạc Huyền Ca đột nhiên nghi hoặc mình có phải diễn quá mức rồi không, tiếp tục như thế này, sớm hay muộn cũng bị nhân viên công tác cưỡng chế đưa đi bệnh viện.
Giang Ý Hàm cũng nổi giận, tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ vào Lạc Huyền Ca mà ngữ khí hận sắt không thành thép: "Cái gì tôi đều đã nói, vẫn là cứng đầu cứng cổ như vậy!"
Rất nhanh Bạch Liễu cùng Hứa Như đã trở lại, còn mang về không ít đạo cụ cùng tiền vàng. Nhưng thời điểm Giang Ý Hàm nhìn kỹ lại phát hiện hốc mắt Bạch Liễu có chút hồng hồng, nàng thầm suy đoán khả năng hai người này lại xảy ra chuyện gì không vui.
Bất quá cũng may hiện giờ là ban ngày, toàn bộ hành trình đều phát sóng trực tiếp, các nàng hẳn sẽ không phát sinh chuyện quá phận.
Đã đông đủ các thành viên, Lạc Huyền Ca bắt đầu nói mình đã nghỉ ngơi tốt, không còn gì đáng ngại.
Thời điểm cô một lần nữa nhấn mạnh mình không có chuyện gì, Mạnh Tiểu Manh vừa khóc vừa đi theo An Nhược Thủy mặt không biểu tình trở lại.
Hứa Như thấy muội muội khóc liền vội vàng tiến lên, dự định an ủi nàng, kết quả Mạnh Tiểu Manh nhìn tỷ tỷ một cái, tiếp đó bỏ qua nàng nhào sang Bạch Liễu ôm ấp.
"Ô oa~ bọn nó đánh tôi, còn mắng tôi, còn gọi tôi là mụ phù thủy già! Bọn nó còn đoạt mất kẹo que An tỷ cho tôi! Ô oa~"
Mạnh Tiểu Manh khóc đến vô cùng thương tâm, nhào vào trong ngực Bạch Liễu hận không thể đem tất cả ủy khuất nói hết cho nàng.
Đứng một bên, Giang Ý Hàm nhìn mà khóe mắt run rẩy: Tiểu Manh, có phải cô ôm lầm người hay không? Chị gái cô mặt đầy hắc tuyến đứng sau lưng cô rồi!
Mà sắc mặt An Nhược Thủy cũng rất khó coi, có thể thấy tâm tình nàng so với Mạnh Tiểu Manh cũng không tốt hơn chỗ nào.
Một phần lớn khán giả kênh trực tiếp đều nổ tung.
Võng hữu 1: Sao vậy? Tôi luôn nhìn Lạc nhà tôi thi đấu, không xem Tiểu Manh cùng nữ thần, các nàng gặp phải chuyện gì a? Sao cảm giác vô cùng nghiêm trọng như thế?
Võng hữu 2: 23333, các nàng đụng phải trẻ trâu!
Võng hữu 3: Trẩu tre a, ác mộng a! Đáng thương Xuẩn Manh nhà tôi, nữ thần cho nàng kẹo que còn chưa kịp bỏ vào miệng đã bị chúng cướp bóc.
Võng hữu 4: Các thím không phát hiện trang phục của Xuẩn Manh khác rồi sao? 2333, vừa nãy không biết trẻ nào hất nửa ly đồ uống lên người nàng.
Võng hữu 5: Kỳ thật tôi cảm thấy An Nhược Thủy mới là đáng thương nhất.
Võng hữu 6: Lầu trên đã nói ra chuyện để tôi cười nửa đời sau rồi! Nữ thần vừa bị một đứa bé nói 'Dì, sao dì không cười a? Có phải vì quá xấu cho nên mới không cười a?' 2333, nữ thần nhà tôi không cười lại là bởi vì nàng quá xấu!
Võng hữu 7: Đau lòng Nhược Thủy nhà tôi, tóc bị trẻ trâu túm thành bó lớn. Aish, cũng không biết trẻ nhà nào nữa.
An Nhược Thủy nhìn Mạnh Tiểu Manh đang khóc thút thít, tiếp đó nàng mím môi nhìn về phía Lạc Huyền Ca, nàng cũng muốn nhào sang khóc lớn một trận! Hôm nay thật sự là quá ủy khuất!
________________________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
An Nhược Thủy (nhào đến): Hu hu~ hôm nay bị một đám trẻ trâu bắt nạt!
Lạc Giáo Chủ: Hả? Em không bao giờ đánh nữ nhân và trẻ nhỏ, em......
An Nhược Thủy: Em...... Em cứ như vậy trơ mắt nhìn chị bị khi dễ mà cái gì cũng không làm sao?!
Lạc Giáo Chủ: Không phải a, em không đánh nữ nhân và trẻ nhỏ. Trong tình huống bình thường đều là trực tiếp hạ xuống một đao, chỉ có nam nhân em mới thích tra tấn chậm rãi......
An Nhược Thủy:...... Em thắng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT