Trong phòng khách, An Nhược Thủy đang lật xem kịch bản, Lạc Huyền Ca cầm một trái táo ngồi bên cạnh nàng ngoan ngoãn gặm.
Trợ lý Lý Điềm mệnh khổ, vẫn đang sắp xếp đống quà sinh nhật, tức giận bất bình trừng mắt liếc Lạc Huyền Ca một cái. Nàng chờ mong Lạc Huyền Ca tiến lên giúp đỡ, bất quá người kia chính là đầu gỗ, ăn hết táo lại chuyển sang ăn chuối, hết chuối lại còn quýt, ăn xong quýt lại ăn tiếp dâu tây.
An Nhược Thủy chuyển tầm mắt từ kịch bản đến người đang ăn không ngừng nghỉ ngồi cạnh mình, nàng nhịn không được hỏi một câu: “Rất đói bụng sao?”
“Không đói. Chỉ là trái cây rất ngọt, ăn rất ngon.” Lạc Giáo Chủ vừa nói vừa cầm một quả dâu tây đưa tới bên miệng An Nhược Thủy: “Nếm thử đi, rất ngọt.”
An Nhược Thủy chần chừ một lúc, sau đó cũng không từ chối, mở miệng ăn trái dâu tây kia, đúng là rất ngọt giống như lời Lạc Huyền Ca, ngọt đến mức tràn ngập cả đáy lòng.
Lý Điềm ngồi một bên chịu thương chịu khó sắp xếp quà tặng, một bên lại ném ánh mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ: Luôn có một loại cảm giác rất quen, bầu không khí này thật giống như đã từng quen biết.
“Có phải rất ngọt hay không?” Lạc Giáo Chủ hết sức mong chờ.
An Nhược Thủy gật gật đầu: “Ừm, rất ngọt.”
“Tôi cũng thấy vậy, từ nhỏ tôi đã thích ăn ngọt, nhưng đến khi thay răng xong, bọn họ lại không cho tôi ăn nữa. Lớn lên muốn ăn cũng không thể ăn, bởi vì muốn bảo trì uy nghiêm trước mặt người ngoài, không thể ham ăn giống như con nít.” Lạc Giáo Chủ vừa nói vừa đút thêm mấy trái vào miệng, trong lúc đó cũng không quên đút cho An Nhược Thủy một quả nữa.
An Nhược Thủy không hiểu uy nghiêm của đối phương là dạng gì, bất luận từ khuôn mặt cho đến dáng người, Lạc Huyền Ca đều lộ vẻ mảnh mai. Ấn tượng đầu tiên khi thấy cô hẳn là, nha đầu này rất dễ bắt nạt.
“Lát nữa sẽ có bánh sinh nhật, rất ngọt, cô có thể ăn nhiều một chút.” An Nhược Thủy nuốt xong dâu tây liền nói.
Ánh mắt Lạc Giáo Chủ lập tức lấp lánh: “Thật sao? Tôi chưa từng ăn bánh kem, ngon không?”
“Thật sự chưa từng ăn?” An Nhược Thủy có chút kinh ngạc, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện Lạc Huyền Ca là cô nhi, ánh mắt liền không khỏi ảm đạm, tràn ngập đau lòng nhìn đối phương.
Lạc Huyền Ca không chú ý tới cảm xúc của An Nhược Thủy, ở kiếp trước, thời đó có tiền cũng không được ăn bánh kem, cho nên chỉ có thể dùng trí nhớ của nguyên thân để trả lời: “Đúng vậy, khi còn nhỏ tôi luôn ở trong trại mồ côi. Đến sinh nhật của một anh trai, viện trưởng liền mua một chiếc bánh kem rất đẹp, chỉ là nơi đó rất nhiều người, thời điểm chia tới tôi thì đã hết. Hơn nữa tôi cũng chưa từng ăn sinh nhật, bởi vì bác viện trưởng không biết ngày sinh của tôi.”
Nghe vậy, không chỉ An Nhược Thủy mà Lý Điềm đang bận rộn cũng nhịn không được đau lòng, đứa nhỏ này, cuộc sống thật đáng thương quá.
Lạc Giáo Chủ vui vẻ ăn xong dâu tây, chuẩn bị duỗi tay đi lấy trái cây khác, kết quả lại bị An Nhược Thủy ngăn cản: “Đừng, đợi lát nữa cùng nhau ăn bánh kem.”
“Được.” Lạc Giáo Chủ cực kỳ ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt, yên tĩnh ngồi bên cạnh An Nhược Thủy.
Lý Điềm cuối cùng nhịn không nổi, bạo phát với Lạc Huyền Ca: “Cô có thể đừng khách khí như vậy hay không, thật sự coi mình như khách nhân vậy.”
“Tôi không phải khách nhân.” Lạc Giáo Chủ khó hiểu phản bác, thấy Lý Điềm có dấu hiệu tức giận, cô liền nghĩ thầm, mình thật sự không phải khách nhân a!
“Nếu không phải khách, vậy giống chủ nhà đến đây giúp một chút được không?” Lý Điềm siêu ủy khuất, hôm nay nàng được nghỉ, vì cái gì vẫn bị kéo tới đây làm cu li chứ? Hơn nữa, Lạc Huyền Ca nha đầu kia dựa vào cái gì mà ngồi một chỗ ăn ăn ăn, còn nàng lại luôn phải bận rộn như vậy.
Lạc Huyền Ca nhìn An Nhược Thủy, thấy nàng gật gật đầu, lúc này mới nhận lời: “Được, tôi giúp cô.”
Lý Điềm chú ý tới vẻ mờ ám vừa rồi của Lạc Huyền Ca, trộm nghĩ: Thì ra không chỉ một mình tôi thấy sợ vị đại thần này, a ha ha ha!
“Rất đơn giản, tôi sẽ dạy cho cô.” Lý Điềm cầm một hộp quà, bên trong là bộ xếp hình có ảnh An Nhược Thủy. Nàng mở túi, nói với Lạc Huyền Ca: “Cô xếp thứ này lại, sau đó chọn góc độ tốt một chút để chụp hình.”
Lý Điềm còn nhét thêm mấy món quà hiếm lạ cổ quái vào trong lồng ngực Lạc Giáo Chủ: “Mở hết những hộp này ra, chọn mấy cái thú vị, chụp ảnh lại. Thuận tiện ghi nhớ lời nhắn, ngàn vạn lần không nên nhầm lẫn.”
“Còn những đồ ăn này, cô nếm thử xem, cảm thấy không có vấn…… Khụ khụ, cảm thấy hương vị không quá tệ thì giữ lại. Để lát nữa sếp tôi nếm thử, dù sao cũng là một phần tâm ý của fan hâm mộ.” Lý Điềm đương nhiên không dám cho An Nhược Thủy trực tiếp ăn mấy thứ đó, không liên quan đến việc giữ dáng, chẳng qua những thực phẩm mấy năm nay fan tặng thường xuyên xảy ra rất nhiều vấn đề, đại đa số ngôi sao đều sẽ không dùng. An Nhược Thủy có đôi khi sẽ nếm thử, nhưng cũng không dám mỗi lần đều ăn.
Cho nên, công dụng trước mắt của Lạc Huyền Ca chính là ‘thử độc’.
Bất quá Lý Điềm vừa nói xong, An Nhược Thủy liền mở miệng: “Không cần, đem lại đây đi. Đúng lúc tôi đói bụng.”
Lý Điềm đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị An Nhược Thủy liếc mắt một cái, nàng lập tức không dám nói gì thêm.
An Nhược Thủy cho rằng Lý Điềm lo lắng quá mức, mấy thứ này có thể đưa đến trước mặt nàng đều đã trải qua tầng tầng vòng kiểm định của anh trai. Tuy Lý Điềm lo cũng không phải vô lý, nhưng An Nhược Thủy vẫn lựa chọn tin tưởng anh trai nhà mình. Bất quá cho dù tin tưởng thì chuyện để cho Lạc Huyền Ca ăn trước vẫn có cảm giác như là thử độc. An Nhược Thủy không rõ vì sao, nhưng từ đáy lòng, nàng không muốn Lạc Huyền Ca vì mình mà làm như vậy.
An Nhược Thủy cầm lên mấy miếng bánh quy do fan tự làm, hương vị cũng không tệ lắm, liền lấy ra di động chụp một tấm selfie, cảnh nàng ăn bánh của fan với nụ cười nhàn nhạt.
Lạc Giáo Chủ còn chưa mở khóa thuộc tính tham ăn, cho nên nhìn mấy miếng bánh quy đó cũng không có ý tưởng gì khác, chỉ là thấy hơi kỳ quái, liền mở miệng: “Tôi cũng biết làm rất nhiều đồ ăn. Nhưng lại không biết làm bánh quy, bất quá nếu cô thích, tôi có thể cố gắng học làm.”
Nghe vậy, An Nhược Thủy bị sặc bánh đến mức ho khan, Lạc Huyền Ca nhanh chóng tiến lên giúp nàng thuận khí. Lý Điềm ngồi một bên ái muội thì thầm: “Không ngờ Tiểu Lạc còn rất tri kỷ, bạn bè như vậy hoàn toàn có thể phát triển trở thành bạn thân.”
An Nhược Thủy vừa đỡ hơn thì lại nghe được lời Lý Điềm, theo bản năng không dám nhìn Lạc Huyền Ca lần nữa, trực tiếp vỗ vỗ cánh tay của cô: “Đi giúp người ta đi.”
“Ừm.” Lạc đại Giáo Chủ vẫn có chút không yên tâm, đến lúc thấy nàng thật sự không có vấn đề gì, mới đi đến hỗ trợ Lý Điềm.
……
Lạc Huyền Ca cẩn thận sắp xếp những quà tặng kia, càng xếp thì lại càng tâm hoảng ý loạn. So với quà của các fan, tượng gỗ của cô dường như không đáng giá một đồng.
Đúng lúc này Lý Điềm nói một câu: “Còn có rất nhiều thiệp mừng sinh nhật, tôi vẫn chưa mang đến đây, trực tiếp chụp mấy tấm, đợi lát nữa sếp xem một chút.”
“Ừm.” An Nhược Thủy trả lời, tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Lạc Huyền Ca cảm thấy, khả năng tự mình làm thật sự không quan trọng bằng đi mua.
Tới khi dọn dẹp xong thì cũng đã đến bữa tối. An Nhược Thủy chuẩn bị cho người làm đồ ăn, lại thấy An Tuấn Phong gọi điện thoại, ngữ khí có vẻ hết sức vui mừng. Rốt cuộc hòn đá nặng vẫn luôn đè ở trong lòng hắn vào đêm qua đã phát điên, không chỉ vậy, có người còn đưa khối đá đó và cả con trai của hắn đi vào viện tâm thần để điều dưỡng.
An Tuấn Phong vận dụng chút quan hệ của mình, về sau cho dù Trương Minh Trung thật sự ổn định, cũng đừng nghĩ đến chuyện từ bệnh viện đi ra.
Còn Trương Mạn Mạn, bị phát hiện là con gái riêng của Trương Minh Trung, hơn nữa lại mắc bệnh tâm thần cho nên được đưa đi trị liệu cùng nhau. Kỳ thực An Tuấn Phong chưa từng để tâm nhiều về nữ nhân này, hắn không cảm thấy Trương Mạn Mạn có thể tạo ra sóng gió.
Lạc Huyền Ca sợ chuyện Trương Minh Trung năm đó hại chết cha mẹ của An Nhược Thủy, một khi phơi bày ra sẽ khiến cho An Nhược Thủy thương tâm thêm lần nữa, cho nên cô đã bảo Lưu tiên sinh giữ kín.
Về phần Lưu tiên sinh, không nói đến những việc này đều là tự tay hắn làm, vì vậy sẽ không đợi sau khi Lạc Huyền Ca rời đi mà cắn ngược lại một miếng. Chỉ là Lạc Huyền Ca đã hứa hết thảy mọi chuyện ở Trương gia sẽ do hắn quản lý, khối thịt béo bở này sao Lưu tiên sinh có thể buông tha.
Lạc Huyền Ca không phải người tốt, kiếp trước không phải, đời này cô cũng không dự định trở thành một người tốt nỗ lực hướng về phía mặt trời. Chẳng qua là quyết định nhập gia tùy tục, dựa theo quy tắc ở thế giới này để sinh tồn mà thôi. Bất quá không thể bởi vì muốn nhập gia tùy tục, lại làm ra chuyện ủy khuất bản thân, ủy khuất những người bên cạnh. Thời điểm nên trả thù thì đừng trách cô tàn nhẫn độc ác. Rốt cuộc người không phạm ta, ta không phạm người, đây là điều quan trọng nhất kể từ khi Mị Ảnh Cung được xây dựng.
Hơn nữa đông đảo môn phái trên giang hồ cũng đều tuân theo tiêu chuẩn này, chỉ có Võ Lâm Minh Chủ thấy chết mà còn sĩ diện, khổ sở tha thứ cho kẻ thù giết cha, nghe nói bởi vì lấy ơn báo oán gì đó. Thời điểm nghe được tin tức này, toàn thể Ma Giáo liền cười lăn cười bò, loại biện pháp lấy ơn báo oán như vậy, không sợ làm lão cha của hắn cảm động đến mức xác chết vùng dậy hay sao?
……
Trong lúc Lạc Huyền Ca ngây người, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, An Tuấn Phong từ xa đã gọi An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy bất đắc dĩ cười cười, buông xuống đống kịch bản trong tay, đứng dậy ra cửa đón anh trai nhà mình.
Nhưng mà sau khi mở cửa lại ngẩn người, nhìn cô gái đang đứng cạnh anh trai, An Nhược Thủy kinh hỉ tiến lên ôm nàng: “Từ Gia, cô đã trở lại rồi sao?”
Từ Gia cười ha ha nói: “An An tỷ, em rất nhớ chị. Vốn dĩ em và anh trai chuẩn bị cùng trở về để mừng sinh nhật chị, kết quả là công ty anh ấy tạm thời xảy ra chút chuyện, em đành phải trở về một mình. Nhưng em đã giúp anh ấy đem quà tặng tới đây cho chị.”
Lý Điềm lui về sau hai bước, cho đến lúc không cảm giác được sát khí trên người Lạc Huyền Ca nữa mới thôi.
Lạc Huyền Ca gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia ôm nhau, rất muốn tiến lên đem bọn họ tách ra, sau đó sẽ quăng nữ sinh kia ra ngoài, ném đến nơi xa thật là xa.
Lúc này An Nhược Thủy mới buông đối phương, bất quá ý cười trên mặt lại trước sau không hề biến mất. Hồi đó luôn ở sát vách, nàng cùng anh trai từ nhỏ đã chơi với anh em Từ Gia, đáng tiếc là lên đại học, Từ Gia xuất ngoại, Từ Hạo và nàng cùng nhau tiến vào giới giải trí. Sau khi nhận được danh hiệu ảnh đế, Từ Hạo cũng rút lui khỏi showbiz, ra nước ngoài quản lý công ty nhà mình.
5 năm không gặp, hôm nay đột nhiên nhìn thấy Từ Gia, thật đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Đừng đứng trước cửa như vậy, vào thôi.” An Tuấn Phong cười ha ha nhắc nhở mọi người đi vào, An Nhược Thủy và Từ Gia liền nghe theo.
Thời điểm An Tuấn Phong nhìn đến Lạc Huyền Ca, liền có chút xấu hổ, nhưng phần nhiều vẫn là áy náy không thể nói rõ.
“Tiểu Lạc, chờ lâu rồi phải không.” An Tuấn Phong cười cười: “Để tôi nhờ bác Lưu chuẩn bị bữa tối.” Nói xong liền bước tới phòng bếp.
Bất quá lời này của An Tuấn Phong đã khiến Từ Gia chú ý, nàng nhìn về phía Lạc Huyền Ca và Lý Điềm vẫn đang trầm mặc, hỏi An Nhược Thủy: “An An tỷ, các nàng là……?”
“Vị này là Lạc Huyền Ca, bạn của tôi. Đây là trợ lý Lý Điềm.” An Nhược Thủy giới thiệu xong liền nói tiếp: “Từ Gia với tôi là bạn tốt, cùng nhau lớn lên từ nhỏ.”
Khi An Nhược Thủy giới thiệu các nàng với nhau, Từ Gia đã sớm đứng dậy, giờ phút này vươn tay ra trước mặt Lạc Huyền Ca cùng Lý Điềm: “Chào các cô, tôi là Từ Gia, mong được chiếu cố~”
Lý Điềm vội vàng đưa tay ra nắm: “Chào Từ tiểu thư.”
Lạc Huyền Ca mặt không biểu tình, nhưng nội tâm lại spam rất nhiều suy nghĩ, vì cái gì mình chỉ là bạn của An Nhược Thủy, mà nữ sinh kia lại là bạn tốt của nàmg chứ? Cô không thích người này, cho nên không muốn tiếp xúc.
Bất quá thời điểm Từ Gia vẫn đang giơ tay, còn có chút xấu hổ, An Nhược Thủy liền trừng mắt liếc Lạc Huyền Ca một cái.
“Chào cô.” Lạc Giáo Chủ ủy khuất vươn tay ra, cứng ngắc nắm tay nàng cho có lệ.
Đáy lòng Từ Gia hơi mất mát, bị người ta vô duyên vô cớ ghét bỏ thật đúng là cảm giác khó mà miêu tả được. Nhưng ngẫm lại, bản thân không phải gấu trúc, không phải ai cũng thích mình, Từ Gia liền không mất mát nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT