Sau khi Lạc Huyền Ca gật đầu đồng ý có con, An Nhược Thủy liền liên lạc bệnh viện để chuẩn bị nhưng đợi ba ngày lại nhận được thông báo, thân thể của nàng và Lạc Huyền Ca đều không thích hợp mang thai.
Bởi vậy toàn bộ An gia vừa đắm chìm trong vui sướng vì Tiểu An tổng ra đời, lại vừa đắm chìm trong bi thương vì hai người không cách nào mang thai.
An Tuấn Phong an ủi: "Đừng từ bỏ, bác sĩ nói dốc sức điều trị vẫn có thể có cơ hội."
An Nhược Thủy tiếp tục ôm đại ca khóc thút thít, Lạc Huyền Ca gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy trước đó rối rắm chuyện sinh con hay không đều là uổng phí, dù sao thân thể của mình và An Nhược Thủy đều không thích hợp mang bầu.
"Tiểu Lạc, đừng thất thần. Tới an ủi nàng một chút đi." An Tuấn Phong thấy em rể ngây ngốc ngồi một chỗ, không khỏi có hơi tức giận.
Lạc Giáo Chủ thương tiếc phu nhân, nhưng mà cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Nếu phụ nhân ở gia đình bình thường không thể mang bầu, cô thật sự có biện pháp chữa trị, nhưng với loại tình huống của mình và An Nhược Thủy, sống đến bây giờ vẫn là lần đầu tiên Lạc Huyền Ca gặp phải, căn bản không hiểu làm sao để mang thai, lại càng không hiểu làm sao mà khám chữa.
Chung quy khoa học kỹ thuật nơi này rất tiên tiến, không phải một sớm một chiều là có thể hiểu được.
"Đừng khóc, không sinh con chúng ta sẽ có thêm không gian hai người. Chẳng phải rất tốt sao?" Lạc Huyền Ca ôm An Nhược Thủy vào lòng, cẩn thận an ủi, lại không nghĩ nàng càng thương tâm hơn.
"Đừng buồn a, để anh nghĩ cách một chút. Nhất định là có biện pháp, nhất định là có." An Tuấn Phong lẩm bẩm rồi chui vào thư phòng.
Lát sau, hắn cầm một tờ báo đi ra: "Đây, vị Trịnh lão tiên sinh này đã từng khám chữa cho người có bệnh tình tương tự, tìm được hắn nhất định có thể thành công."
An Nhược Thủy hòa hoãn tâm tình một chút, cầm tờ báo liếc nhìn, sau đó nhịn xuống bi thương muốn rơi lệ: "Ba năm trước Trịnh lão tiên sinh đã qua đời, chúng ta đi đâu tìm hắn a."
"Tuy hắn đã qua đời nhưng đồ đệ tâm đắc của hắn còn sống. Mặc dù không bằng thầy dạy nhưng trên phương diện này khẳng định mạnh hơn người khác, chúng ta có thể thử liên lạc đồ đệ này." An Tuấn Phong nói xong liền bắt đầu tìm người liên lạc vị đồ đệ kia.
Sau khi liên lạc được với vị đồ đệ trong truyền thuyết, thời điểm Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đi gặp hắn, Lạc Huyền Ca nghe thanh âm của người nọ liền ngây ngẩn, vị này rõ ràng là chủ tiệm trên mạng bán tiểu trùng cho mình.
truyện tiên hiệp hayChủ tiệm không thể nhận ra Lạc Huyền Ca, nhưng đã cầm không ít tiền từ An gia, hắn hứa sẽ trợ giúp hai người điều trị, chẳng qua vì không có kinh nghiệm phong phú như lão sư, hắn chỉ có thể dùng phương pháp ôn hòa từ từ cải thiện thân thể các nàng, không làm được như lão sư đưa một vị dược liền thuốc đến bệnh khỏi.
Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy cũng không biết từ từ cải thiện thân thể như vậy cần thời gian bao lâu, bất quá chủ tiệm hứa trong vòng mười năm khẳng định có thể hoàn thành.
Mười năm tuy rằng lâu một chút, nhưng hai người còn trẻ, thời gian như vậy vẫn chờ được.
Trong mười năm này, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy như cũ chưa rút lui khỏi giới giải trí, ngược lại Mạnh Tiểu Manh cùng Cố Tầm Tuyết đã được ôm đứa nhỏ, Hứa Thiến và Trương Dĩ Vân cũng nuôi một đứa bé.
Vì vậy lúc hài tử của Mạnh Tiểu Manh lên hai, mới có thêm một vị dì út.
Từ Gia cùng Giang Ý Hàm không muốn sinh con nữa, các nàng xem Tiểu Hi như ruột thịt, Giang Ý Hàm từng hỏi vợ liệu có không thỏa lòng hay không, nàng liền cười nói: "Tình cảnh anh trai em ảnh hưởng đến em quá lớn. Nếu ngay ban đầu anh ấy đã là công tử chân chính của nhà họ Từ, người ưu tú như anh, làm sao có thể lưu lạc tới tình cảnh như vậy. Nếu em không ra đời, anh tuyệt đối sẽ không cảm thấy hết thảy mọi chuyện cha mẹ đều thiên vị em. Chỉ vì anh ấy không phải người của Từ gia nên dù cha mẹ đối tốt thế nào, anh ấy cũng cảm thấy mình là người ngoài. Em không muốn Tiểu Hi về sau chịu đựng ủy khuất mà năm đó anh trai phải chịu. Anh của em, khi còn nhỏ không phải là một người xấu. Anh ấy là người anh tốt nhất thiên hạ."
Nghe giọng Từ Gia nghẹn ngào, Giang Ý Hàm nhìn nàng tràn đầy thương tiếc, ôm người yêu thật chặt, hy vọng nàng có thể thoát khỏi ám ảnh tâm lý kia.
Về sau hai người cũng không thảo luận chuyện này nữa, cũng không ai biết cuộc đối thoại này của các nàng, bị Tiểu Hi nghe rõ từ đầu đến cuối.
Thoắt cái đã mười năm sau, hôm nay Lạc Giáo Chủ mồ hôi đầy đầu, nôn nóng ngồi trước cửa phòng bệnh, trong phòng giải phẫu yên tĩnh không tiếng động, cô ở bên ngoài ngược lại chảy nước mắt.
Phùng Thiên Linh cùng An Tuấn Phong dẫn đứa bé đến canh giữ bên cạnh, An Tiếu Hiên mười tuổi cầm khăn giấy đưa tới trước mặt Lạc Huyền Ca: "Cô ơi đừng khổ sở, lau nước mắt một chút."
"À ——" Lạc Huyền Ca dở khóc dở cười nhìn cháu trai, không khổ sở! Chỉ là, chỉ là dùng cổ trùng dời toàn bộ những đau đớn An Nhược Thủy phải chịu qua đây.
"Ngoan, cách cô xa một chút." Nghe giọng Lạc Huyền Ca yếu nhược, An Tuấn Phong lo âu dò hỏi: "Tiểu Lạc, không sao chứ?"
"Không sao, em chỉ là hơi chút sốt ruột." Lạc Huyền Ca dĩ nhiên có thể chịu đau nhờ nội lực hộ thể, nhưng tất cả mọi đau đớn đều có thể phong bế bằng cách điểm huyệt, duy chỉ nỗi đau cổ trùng mang lại là hết cách.
Chờ đến lúc trong phòng giải phẫu truyền ra tiếng khóc trẻ con, Lạc Huyền Ca mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bác sĩ lại mặt đầy bất hạnh đi ra thông báo, sinh hạ hai đứa trẻ, tỷ tỷ thân thể khỏe mạnh mà muội muội vô cùng suy yếu, khả năng rất khó sống sót.
Phùng Thiên Linh tràn đầy đau lòng nhìn về phía Lạc Huyền Ca, sợ thần tượng sẽ không chịu nổi đả kích.
Mà chuyện này đám người Lạc Huyền Ca ban đầu đều gạt An Nhược Thủy, chỉ nói sức khỏe đứa bé suy yếu cần chăm sóc kĩ lưỡng trong bệnh viện, nhưng bốn năm ngày trôi qua, không hiểu sao An Nhược Thủy lại biết.
Nàng không khóc không cười nhìn Lạc Huyền Ca, nhìn chằm chằm đến mức Lạc Huyền Ca sợ hãi mới thôi tiếp tục.
"Vì cái gì phải lừa chị?!" An Nhược Thủy nổi giận, sau khi có con nàng mới biết, một tiếng khóc của đứa trẻ cũng có thể làm nàng lo âu, huống chi hiện tại một bảo bảo bất cứ lúc nào đều có khả năng gặp nguy hiểm tính mạng, lại không ai chịu nói chân tướng cho nàng biết, ngay cả người yêu nàng tín nhiệm nhất cũng gạt nàng.
"Chị đừng buồn." Cho dù Lạc Giáo Chủ đã làm mẹ, nhưng giờ phút này đối diện phu nhân vẫn là bộ dáng sợ hãi nhút nhát.
"Làm sao có thể không buồn?! Đó là con chị a, em nghĩ thế nào vậy? Mười năm trước lúc chị nói muốn có con, em đã không cam tâm rồi, hiện tại có phải vẫn còn ghét trẻ con không?!"
"Đây không phải cùng một chuyện, em rất thích hai đứa bé này. Hãy tin tưởng em, em có thể chữa trị cho nó." Lạc Huyền Ca biết An Nhược Thủy tức giận nên mới muốn đòi nợ cũ, cũng biết nguyên nhân nàng phẫn nộ đến vậy.
Cẩn thận an ủi hầu hạ: "Hiện tại thân thể chị suy yếu, đừng nổi giận. Chuyện đứa nhỏ sở dĩ không để chị biết, là vì sợ chị sẽ đau buồn thương tâm."
"Tin em, em tuyệt đối sẽ không để cho con của chúng ta gặp bất kỳ ngoài ý muốn nào. Đang bào chế thuốc rồi, chỉ còn thiếu một vị thuốc dẫn, em cũng đã nhờ người, nếu hôm nay còn chưa xong, chậm nhất là ngày mai, đứa bé nhất định có thể khỏi bệnh." Lạc Huyền Ca cẩn trọng giải thích, tức giận của An Nhược Thủy dần dần tiêu tán, nàng cũng không phải cố ý muốn làm khó Lạc Huyền Ca, chỉ là đáy lòng quá mức khó chịu, quả thực không biết nên làm cái gì mới tốt.
"Đừng khóc a. Chị cũng biết, em không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của chị. Chị như vậy trong lòng em không thoải mái, đừng khóc được không? Để em ôm Như Lẫm tới, lúc này chắc nó tỉnh ngủ rồi." Lạc Huyền Ca vừa nói vừa đứng dậy muốn đi ôm hài tử.
An Nhược Thủy hít hít cái mũi, đã vài ngày từ lúc đứa bé sinh ra, nàng lại chỉ mới gặp tiểu bảo bảo một lần, bây giờ đứa nhỏ ra sao cũng không biết, thân là mẹ ruột nhưng đứng trước chuyện này nàng lại bất lực đến vậy.
"Sao vẫn còn khổ sở a?" Lạc Huyền Ca ôm đứa bé tới bên cạnh nàng, thật cẩn thận đặt vào trong ngực An Nhược Thủy.
"Chị yên tâm, Thiên Tứ sẽ tốt lên." Giọng nói Lạc Giáo Chủ tràn đầy tự tin trước sau như một, An Nhược Thủy cũng tiếp tục tin Lạc Huyền Ca một lần nữa.
Hai người bên nhau đã mười một năm, bất luận chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần Lạc Huyền Ca có thể nói ra ba chữ 'chị (hãy) tin em', An Nhược Thủy nhất định lựa chọn tin tưởng, lần này cũng không ngoại lệ.
Ba ngày sau, một nhà bốn người cùng nhau từ bệnh viện dọn về nhà.
Bên trong nhà cũ, An Tuấn Phong vui tươi hào hứng chuẩn bị bữa trưa cho mọi người, Lạc Giáo Chủ thì ôm hai đứa bé, tay chân luống cuống nhờ chị dâu nhìn giúp xem có phải đứa nhỏ lại đi tiểu hay không.
Dùng cơm xong, Mạnh Tiểu Manh liền gọi điện thoại thúc giục An Tuấn Phong đưa con đến cho nàng.
Mười năm này, mọi người đều làm công việc nguyên bản của mình, chỉ có Mạnh Tiểu Manh theo nghiệp diễn được một hai năm, cảm thấy thật sự không thích hợp liền bước vào giới âm nhạc, không ngờ ở trong thánh địa âm nhạc kia, khối vàng nhà nàng vẫn không thể tỏa sáng rực rỡ. Một lần đi tham quan phim trường của Cố Tầm Tuyết, nàng ngoài ý muốn cùng Giang Hải Khê tiến hành đàm luận, cuối cùng say mê nghệ thuật điện ảnh, quyết định đi làm đạo diễn.
Trong nhà có tiền có thế, mạng quan hệ của nàng trong giới cũng thật rộng, hiển nhiên hô mưa gọi gió nhanh chóng. Vai chính trong bộ phim đầu tiên xuất đạo của nàng là Lạc Huyền Ca, đạt doanh thu phòng vé rất cao, làm nàng trở thành đạo diễn thiên tài mới nổi vạn người hâm mộ.
Gần đây lại đang quay một bộ phim, không tìm được sao nhí thích hợp, kết quả coi trọng tiểu thái tử An Tiếu Hiên của tập đoàn An Thị, nàng liền đi theo sau An Tuấn Phong lằng nhằng nửa tháng, mới ép được hắn bằng lòng đưa con trai cho mình thử vai.
Không ngờ thiên phú của đứa nhỏ cũng không tệ, lại thật sự diễn được cái hồn của nhân vật kia, ngày mai khởi quay nên nàng trước gọi điện thoại thúc giục hắn mau chóng đưa con trai qua.
An Tuấn Phong và Phùng Thiên Linh mang con trai đến đoàn phim, nhà cũ chỉ còn lại gia đình Lạc Giáo Chủ.
Ngồi xổm bên cạnh, cô lẳng lặng nhìn bộ dáng ngủ say của hai đứa bé, tỷ tỷ lúc ngủ hơi cau mày, tựa hồ gặp phải chuyện gì nghĩ không thông. Tiểu muội muội nhìn rất bình tĩnh, thi thoảng nhếch môi cười một cái, giống như lén ăn được đường vậy.
An Nhược Thủy đi đến ngắm hai đứa nhỏ, nội tâm liền được hạnh phúc lấp đầy.
"Thật đáng yêu." Lạc Giáo Chủ cảm giác được An Nhược Thủy ở sau lưng, vì vậy hạ giọng vô cùng thấp, cười nói: "Bộ dáng ngủ của hai đứa thật là đáng yêu."
"Ừm, so với khi em ngủ giống nhau như đúc." An Nhược Thủy khẽ cười.
Đáy lòng Lạc Giáo Chủ rạo rực, con mình giống mình, dĩ nhiên có thể làm người mẹ hết sức vui sướng.
"Tối qua em không nghỉ ngơi bao nhiêu, lại dậy rất sớm, bây giờ nghỉ ngơi một chút đi." An Nhược Thủy vỗ bả vai Lạc Huyền Ca một cái, thúc giục đối phương.
Lạc Giáo Chủ lắc đầu: "Em không mệt, để em ngắm thêm một lát nữa."
"Đừng ầm ĩ, mau đi nghỉ ngơi. Nếu không buổi tối chúng nó tỉnh dậy không ngủ được nữa, chúng ta nào còn có cơ hội mà ngủ." Ngữ khí An Nhược Thủy hơi chút lạnh xuống, ép Lạc Huyền Ca nhanh chóng nghỉ ngơi, nàng thật sự đau lòng, Tiểu Lạc đã vài ngày không ngủ ngon giấc.
Lạc Huyền Ca cũng thấy hơi mệt mỏi, không tiếp tục cố chấp nữa, ngoan ngoãn bò lên giường bắt đầu nghỉ ngơi.
Mà trưa nay, hai đứa bé đều đặc biệt ngoan ngoãn, không khóc không quấy, ngoan ngoãn cùng Lạc Huyền Ca nằm ngủ.