Thời điểm Trương Dĩ Vân tỉnh lại, phát hiện mình bị nhân viên đoàn phim vây quanh.

Nàng nhớ hình như có người cứu nàng, cho nên mới bình yên vô sự chạy thoát khỏi đó.

"Ai đã cứu tôi?" Ngữ khí Trương Dĩ Vân vô cùng suy nhược.

Đạo diễn Giang Hải Khê vừa lúc đi tới, liền trả lời: "Là Tiểu Lạc a, nha đầu kia đưa cô về."

"Vậy đúng là phải nghiêm túc cảm ơn cô ấy." Trương Dĩ Vân quan sát một lượt, không thấy Hứa Thiến, cũng không thấy Lạc Huyền Ca, tuy trong lòng thực mất mát nhưng vẫn cười hỏi Giang Hải Khê: "Tiểu Lạc? Cô ấy đi đâu rồi?"

"Chuyện này......" Giang Hải Khê không tiện nói, phó đạo bên cạnh không nhịn được xen vào: "Gần mười phút trước gọi điện thoại qua, nói là đi tìm An Nhược Thủy cùng Hứa Thiến. Hiện tại lưu lại trong núi, phải đợi mặt trời mọc mới trở về."

Trương Dĩ Vân biết trong núi có khí độc, nàng cũng không nói thêm gì nữa, lúng túng cúi đầu, nội tâm đầy áy náy trầm mặc một hồi: "Thật xin lỗi mọi người, nếu không phải vì tôi, đoàn phim cũng sẽ không đình công như vậy."

"Nói những lời này làm gì chứ, đoàn phim còn chưa khởi công, không tính là đình công." Giang Hải Khê cười an ủi nàng.

Bất quá ánh mắt khẽ đổi, hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vẫn là nói đến chuyện của cô đi. Lần này còn chưa từ bỏ ý định à?"

"Có lẽ đành phải chết tâm." Trương Dĩ Vân cười khổ.

"Cô nói xem, lão già nhà cô, aish...... Thật hồ đồ a."

Đều nói người chết lớn nhất, lão gia tử cũng đã mất rất lâu rồi nhưng Giang Hải Khê lại cảm thấy nên nói vẫn phải nói, bao nhiêu người sau khi chết gánh tiếng xấu trên lưng, Trương lão đầu cũng không phải thánh nhân, lúc sinh thời hồ đồ mà sau khi chết còn không để cho người nói, như vậy chẳng phải quá tiện nghi sao?

Trương Dĩ Vân cười cười, đối với cha già nhà mình, nàng từng yêu từng hận, cuối cùng chỉ có thể làm người xa lạ lạnh mắt mà nhìn.

"Tôi ngủ thêm một lát, Tiểu Lạc bọn họ trở về thì ông gọi tôi một câu." Trương Dĩ Vân nói xong liền chậm rãi nằm xuống.

Giang Hải Khê bất đắc dĩ gật đầu lui ra ngoài: "Vậy được, nghỉ ngơi cho khỏe. Còn xảy ra chuyện gì, tiểu tử cách vách hẳn sẽ cầm đao mà đuổi chém tôi a."

Người Giang đạo nói chính là đạo diễn đoàn phim bên cạnh, Trương Dĩ Vân nghe thấy, chỉ cười không nói gì thêm.

Lạc Giáo Chủ chờ đám người tỉnh lại, mới cùng bọn họ nói rõ tình huống, dẫn người từ trong sương mù tìm đường ra.

"Những sương mù này đã tan đi rất nhiều." Nữ bảo tiêu hết sức vui mừng nói.

Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày: "Không phải, độc khí ở chỗ này còn chưa tan, bất quá thân thể mọi người đã quen với loại độc khí này. Dùng cách nói của các cô, chính là đã miễn dịch."

"Vì vậy, chỉ cần ở chỗ này không phát sinh ngoài ý muốn, đợi thân thể thích ứng liền có thể sống sót ra ngoài?" Nữ bảo tiêu vô cùng kinh ngạc hỏi lại, trong chớp mắt này nàng toàn thân toàn tâm kính phục Lạc Huyền Ca, nghệ sĩ nhà nào mà không nhu nhu nhược nhược cần mời đủ loại bảo tiêu che chở như vậy?

Nhìn Lạc Huyền Ca, một người vào núi sâu rừng sâu già còn có thể hành tẩu tự nhiên, những thứ mà nhân sĩ chuyên nghiệp bọn họ đều không cách nào hiểu được, Lạc Huyền Ca lại biết rất rõ.

Lạc Giáo Chủ dừng bước, thực kinh ngạc nhìn đối phương: "Dưới tình huống nảy sinh ảo giác, cô nghĩ còn có thể sống đến lúc thân thể thích ứng độc khí?"

Hai nam nhân kia liền nhìn thương tích trên người nhau, trầm mặc không nói lời nào.

Còn có mấy vị tự nhìn vết thương trên người mình, bọn họ nhớ lại lúc ở trong ảo giác, tựa hồ một bộ phận thân thể nào đó trúng độc không có thuốc chữa, cần gấp rút chặt bỏ, cũng may Lạc Huyền Ca kịp thời đuổi tới, nếu không bọn họ liền phải cụt tay cụt chân.

Nữ bảo tiêu nhìn vẻ mặt đồng nghiệp, đại khái cũng hiểu được.

An Nhược Thủy thấy bầu không khí quá mức nặng nề, nàng khẽ cười nói: "May mà mọi người đều không gặp chuyện, vẫn là nhanh trở về xử lý vết thương đi. Những thứ khác, về sau chậm rãi tìm hiểu."

Lạc Huyền Ca cũng biết, loại thời điểm này nội tâm tất cả mọi người đều phải tận lực để bình tĩnh, nếu không kết hợp độc khí mỏng manh kia, lần nữa sinh ra ảo giác cũng không phải chuyện không thể.

Vì vậy mọi người một đường trầm mặc rời khỏi nơi này.

Về đến đoàn phim, An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca sắp xếp ổn thỏa cho đám vệ sĩ, mới đi lấy thuốc để bọn họ cho nhau dùng.

Xong xuôi, An Nhược Thủy khẽ thở dài một cái: "Hình như mỗi lần đều phải xảy ra gì đó ngoài ý muốn."

"Ừm...... Có phải em không nên tới?" Lạc Huyền Ca phát hiện tâm tình An Nhược Thủy không thích hợp, nhưng lại không tổng kết ra cái gì, chỉ có thể lo sợ tự trách.

An Nhược Thủy khẽ cười ra tiếng: "Chuyện này thì liên quan gì tới em, đừng nghĩ vớ vẩn. Trở về thu dọn đồ đạc, chị đi thăm Trương tiền bối một chút, đến chiều hai người trở về đi."

Lạc Huyền Ca luyến tiếc rời khỏi chỗ này, chính xác mà nói, là luyến tiếc rời khỏi phu nhân nhà mình.

An Nhược Thủy cũng vậy, nhưng hết lần này tới lần khác hai người đều có công việc riêng, điều này cũng khiến nàng càng thêm kiên định mọi thứ.

"Chờ bộ phim này quay xong, chị sẽ giải nghệ. Đến lúc đó chúng ta có thể thường xuyên cùng một chỗ." An Nhược Thủy đã bắt đầu tràn đầy khao khát suy tính tương lai.

Lạc Huyền Ca khẽ cau mày, thực khó hiểu nhắc nhở: "Nhưng chị còn nhận một bộ phim a, kịch bản liên quan đến Tuyên Dương mà em viết, chỉ là tạm thời đình công không quay, chứ không nói không quay a."

An Nhược Thủy lập tức giống như bị sét đánh trên đầu, hơi chút nhúc nhích sẽ bị sấm sét giáng xuống.

Nàng hít một hơi thật sâu, gượng gạo cười nói: "Vậy thì chờ bộ phim tiếp theo quay xong."

"Nhưng mà......"

"Không có nhưng mà! Tâm ý đã quyết, ai cũng không đổi được." An Nhược Thủy trợn mắt nhìn đối phương một cái, Lạc Giáo Chủ bị dọa sợ không dám nói gì thêm.

Lạc Huyền Ca rất kháng cự, trong nhận thức của mình, An Nhược Thủy một khi không quay phim nữa, hiển nhiên sẽ bắt đầu muốn có con.

Tuy nói thế giới này khoa học kỹ thuật phát triển, muốn một đứa con hoàn toàn không thành vấn đề, chẳng qua Lạc Huyền Ca vẫn theo bản năng bài xích.

Con nít đáng sợ cỡ nào a, nửa đêm khóc nháo, còn thích trêu đùa người lớn, về sau còn phải quan tâm lo lắng đứa nhỏ cả đời, là chuyện cực kì hao tâm tổn sức, thật không muốn có con.

Bất quá An Nhược Thủy tựa hồ lại rất thích đám tiểu gia hỏa, điểm này làm cho Lạc Huyền Ca không dám chính diện phản kháng, nhưng đáy lòng vô cùng bài xích.

"Sao vậy? Tâm tình của ký ức nguyên thân ảnh hưởng đến em?" An Nhược Thủy thấy cảm xúc Lạc Huyền Ca rất không tốt, cho rằng nguyên thân vốn là fan hâm mộ của mình, biết thần tượng muốn giải nghệ liền không nỡ, mới ảnh hưởng đến Lạc Huyền Ca.

Lạc Giáo Chủ vội vàng lắc đầu, bất quá cẩn thận ngẫm lại, khoảng thời gian này tâm tình của nguyên thân hình như đều biến mất, thân thể này đã hoàn toàn là của cô, nguyên thân chỉ còn lưu lại một ít trí nhớ tương đối mơ hồ.

Lạc Huyền Ca thường xuyên vào buổi tối không ngừng hồi tưởng ký ức nguyên thân lưu lại, rất sợ quên mất những thứ này, hoàn toàn xóa bỏ dấu vết nguyên thân từng tồn tại trên thế gian.

Cũng để bản thân thời khắc nhớ kĩ, mình không thuộc về thế giới này, không muốn cỗ nhiệt huyết ở nơi sâu thẳm linh hồn bị thế giới này quét sạch, chuyện cô có thể làm chính là ẩn giấu luồng sát phạt kia, tuyệt đối không thể để nó dần dần tiêu hao theo thế giới này.

An Nhược Thủy thấy thần thái Lạc Huyền Ca không giống giả bộ, biết không phải nguyên thân ảnh hưởng, nàng cũng yên lòng hơn.

Bất kể là ai cũng không muốn người yêu mình là một người tâm thần phân liệt, trong cơ thể tồn lưu cảm nhận của một người khác.

Nàng cũng sợ nguyên thân quá mức ảnh hưởng Tiểu Lạc, lại khiến Tiểu Lạc mất đi bản ngã của mình.

Cả hai cũng không nói nhiều, Lạc Huyền Ca trở về bình ổn tâm tình, An Nhược Thủy thì đưa nữ vệ sĩ không bị thương đến thăm Trương Dĩ Vân.

Tới bên ngoài lều, An Nhược Thủy nghe được động tĩnh bên trong, thầm đoán có người tới thăm Trương Dĩ Vân nên nàng đợi một hồi mới vào.

Sau khi vào trong, nàng thầm vui mừng đã ở ngoài cửa chờ đợi một lát.

Thấy Trương Dĩ Vân và Hứa Thiến hốc mắt đỏ bừng, An Nhược Thủy thật lúng túng cười nói: "Hứa Thiến tiền bối, thân thể cô không sao chứ?"

"Không sao." Tâm tình Hứa Thiến lúc này ít nhiều có chút mất khống chế, may mà diễn viên có thể khống chế rất tốt biểu tình trên mặt nên cho dù cảm xúc trong lòng bất ổn, trên mặt vẫn nở nụ cười như gió xuân.

An Nhược Thủy diễn xuất không kém, vừa nhìn liền hiểu Hứa Thiến đang cố trấn định. Nàng cũng không vạch trần, mỉm cười nhìn về phía Trương Dĩ Vân.

"Thân thể tiền bối đã tốt hơn chưa?"

Trương Dĩ Vân cười cười: "Đã ổn rồi, có thể nhảy nhót tung tăng, lát nữa là có thể trở về."

"Ừm, vậy thì tốt. Tiểu Lạc đã đi thu dọn đồ đạc, hai người dùng qua bữa trưa hãy lên đường."

Không phải An Nhược Thủy muốn đuổi Trương Dĩ Vân nhanh chóng rời đi, mà là hai người này đến đây đã ảnh hưởng nghiêm trọng tiến độ công việc đoàn phim hàng xóm, chuyện này ở trong nghề nói dễ nghe là tiêu cực lười biếng, còn ngoại giới lan truyền chính là diễn viên ra oai, náo loạn đình công.

Ảnh hưởng đối với mỗi diễn viên đều rất nặng nề.

......

Đã tới lúc Trương Dĩ Vân cùng Lạc Huyền Ca rời khỏi đoàn phim của An Nhược Thủy.

Hứa Thiến ở phía xa nhìn bọn họ, trợ lý nhẹ giọng hỏi: "Có muốn đi qua nói mấy câu không? Fan hâm mộ bởi vì các cô lạnh nhạt với nhau, không biết đã xâu xé đối phương bao nhiêu lần. Hình tượng ngoại giới của Trương Dĩ Vân rất tốt, hai người cùng hỗ trợ nhau vẫn tốt hơn xâu xé lẫn nhau. Đây là chuyện lợi người lợi mình."

"Ai cũng có thể lợi dụng, chỉ có nàng không được. Trở về thôi." Hứa Thiến xoay người rời khỏi, cảnh tượng quay người này vừa vặn rơi vào trong mắt Trương Dĩ Vân.

Nàng vẫy tay với An Nhược Thủy, cười đến cực kì trái lương tâm nói: "Được rồi, yên tâm đi. Khẳng định lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở về."

An Nhược Thủy vẫn đang dặn dò trên đường cẩn thận. Tuy nàng lạnh nhạt trước mặt người ngoài, nhưng ai cùng nàng quen thuộc liền có thể phát hiện, cô nương này trong nóng ngoài lạnh, kỳ thực người ta rất nhiệt tình. So với đồ yêu tinh đê tiện trong lạnh ngoài lạnh như Lạc Huyền Ca hoàn toàn khác nhau.

Lạc Giáo Chủ vét sạch quà vặt cuối cùng trong túi, vươn tay nắm lấy Trương Dĩ Vân.

"Đi."

Nói xong một chữ, không trung chỉ còn lại tiếng thét chọc trời của Trương Dĩ Vân.

Những người khác trong đoàn phim tuy đã sớm biết Lạc Huyền Ca là đệ tử Cổ Võ biết bay, nhưng giờ phút này tận mắt chứng kiến người ta sử dụng khinh công, đáy lòng vẫn có chút không tiếp thụ nổi.

Đều là cha mẹ nuôi dưỡng, sao người ta lại nghịch thiên như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì Lạc Huyền Ca là cô nhi từ nhỏ? Không phải do cha mẹ ruột nuôi lớn sao?

Bất quá những lời nhìn như đùa giỡn kia, bọn họ cũng không dám lớn tiếng mà nói, dù sao An Nhược Thủy còn ở nơi này, những ngày qua Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy sống chung với nhau, cũng để bọn họ biết nha đầu Lạc Huyền Ca đó rất không tầm thường.

Từ xa, Vương Cao Nghị nhìn phương hướng Lạc Huyền Ca cùng Trương Dĩ Vân biến mất, ánh mắt thay đổi liên tục, hắn bỗng nhiên ý thức được một chuyện, Lạc Huyền Ca là đệ tử Cổ Võ.

Còn là đại đệ tử nội môn Cổ Võ, mà thân phận xuất đạo của hắn hình như cũng có chút dính dáng với Cổ Võ.

Lúc trước fan hâm mộ sôi sục khí thế bao nhiêu, hắn vui vẻ bấy nhiêu, nhưng hiện tại ý thức được chuyện này, sống lưng liền bắt đầu toát mồ hôi lạnh, toàn thân bất động mà run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play