Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 107-2


3 năm

trướctiếp

Lạc Huyền Ca đưa An Nhược Thủy rời khỏi bằng taxi đến một vùng ngoại thành hẻo lánh. Cô tin tưởng người tổ chức nghiên cứu sẽ không dễ dàng để mình rời đi, ít nhất sẽ có vài cái đuôi bám theo xem xét, muốn biết là ai dưới tình huống tổ chức nghiên cứu canh phòng nghiêm ngặt mang đi An Nhược Thủy.

Cho nên Lạc Giáo Chủ lái xe ở trong thành phố mấy vòng, bỏ rơi mấy cái đuôi mới đến ngoại ô, dù sao An Nhược Thủy an toàn mới là quan trọng nhất.

Lạc Huyền Ca ôm An Nhược Thủy tiến vào vị trí hẻo lánh, lắc mình mấy cái, liền đem nàng rời khỏi tầm mắt mọi người.

Sau đó lại nhanh chóng chạy đến nhà cũ An Gia, bởi vì khoảng thời gian này điện thoại di động của Lạc Huyền Ca không thể sạc điện, vốn là pin không nhiều, lúc sáng tra bản đồ xong liền tự động tắt máy.

An Tuấn Phong giờ phút này đã xuất phát đến địa điểm quay của An Nhược Thủy, mà An Nhược Thủy lại được Lạc Huyền Ca mang về nhà cũ, cho nên bọn họ trùng hợp bỏ lỡ nhau.

Lạc Huyền Ca nhìn sắc mặt An Nhược Thủy tiều tụy, đau lòng không thôi, ôm người vào trong ngực rồi truyền chút nội lực cho nàng, chỉ là cũng không dám truyền quá nhiều. Dù sao nội lực trong cơ thể An Nhược Thủy đã vượt xa mức độ tự thân nàng tiếp nhận được, cũng may có cổ trùng giúp nàng cùng nhau chia sẻ, nếu không An Nhược Thủy rất dễ dàng xuất hiện trạng thái tinh thần phấn chấn hứng khởi quá độ.

Lúc An Nhược Thủy mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Lạc Huyền Ca đang canh giữ ở bên cạnh nàng, nhìn người kia nằm ở mép giường ngủ, An Nhược Thủy vốn định giương lên khóe môi, lại đột nhiên nhớ ra ở thời điểm quay phim nghe được tin tức Tiểu Lạc biến mất, giờ phút này nàng không dám tin tưởng đây rốt cuộc là thật, hay chỉ là mộng cảnh của bản thân mà thôi.

Nàng vươn tay vuốt ve gương mặt Lạc Huyền Ca, xúc cảm mềm mại vẫn như trong trí nhớ, An Nhược Thủy liền vui mừng lay đối phương tỉnh dậy.

Lạc Huyền Ca khẽ ngẩng đầu, duỗi tay xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ, thấy An Nhược Thủy đã tỉnh táo liền hưng phấn nhào tới, lưu một vài ngụm nước miếng trên mặt nàng, một phen lăn lộn, cũng khiến An Nhược Thủy không nghi ngờ đây chỉ là nằm mơ nữa.

Lạc Huyền Ca khẩn trương cầm tay nàng: "Bọn họ đột nhiên nói cho em, chị biến mất không thấy. Em rất sợ hãi, may mà đã tìm được chị."

"Chị......" Ấn tượng lưu lại trong đầu An Nhược Thủy không sâu, nàng nhớ mình vào lều nghỉ ngơi, sau đó hình như ngửi được mùi gì kỳ quái, đang chuẩn bị dậy kiểm tra, đã dần dần mất đi tri giác.

Hiện tại Lạc Huyền Ca hỏi tới, nàng cẩn thận hồi tưởng nhưng phát hiện đoạn trí nhớ kia ngày càng mơ hồ, An Nhược Thủy lắc lắc đầu, cuối cùng mờ mịt luống cuống nhìn về phía Lạc Huyền Ca, trong giọng nói có chút khủng hoảng: "Tiểu Lạc, chị...... Chị không nhớ rõ khi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

"Đừng lo lắng, đừng lo lắng. Nhớ không rõ liền thôi vậy. Chị không bị thương, đồ vật trên người cũng không bị mất, hết thảy đều tốt đẹp. Coi như chính mình mộng du đi ra ngoài một vòng." Lạc Huyền Ca kịp thời an ủi, bởi vì cô sợ An Nhược Thủy còn chưa xuất diễn, giờ phút này nội tâm còn để lại ám ảnh gì, cho nên cảm thấy nhanh chóng gỡ xuống khủng hoảng của nàng thì thỏa đáng hơn.

An Nhược Thủy được trấn an, chậm rãi bình ổn, khẽ cười nói: "Ừm, bất kể gặp chuyện gì. Chỉ cần có thể tỉnh lại thấy được em, chị đều không sợ."

"Được. Vậy chúng ta ước định, sau này bất kể gặp phải chuyện gì, chỉ cần em vẫn còn sống thì đều không thể sợ hãi." Lạc Huyền Ca nói, An Nhược Thủy gật đầu, chìa ra ngón út: "Ngoéo tay, không chỉ có chị không cần sợ hãi, em cũng phải luôn bồi ở bên cạnh chị."

Hai ngón tay tương khấu, An Nhược Thủy đột nhiên mặt mày hớn hở, bộ dáng trầm buồn lúc trước dần dần biến mất, Lạc Huyền Ca lại càng khẩn trương, không biết lúc này An Nhược Thủy rốt cuộc là thật sự vui vẻ, hay chỉ là đang ngụy trang mà thôi.

Vì vậy Lạc Huyền Ca trước sau khó có thể buông lỏng tâm tình, bất quá vì không muốn An Nhược Thủy lo lắng, diễn xuất vào lúc này ngay cả ảnh hậu phái thực lực cũng đều lừa được.

Đây cũng xem như là một thành tựu trọng đại khác Lạc Huyền Ca giành được trong sự nghiệp.

"Đói bụng không. Để em làm đồ ăn ngon cho chị." Lạc Huyền Ca nói xong liền đứng dậy khỏi giường: "Chờ một lát, em vào phòng bếp bưng tới."

Trong quá trình đợi đút ăn, An Nhược Thủy trầm tư suy nghĩ một hồi xem lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng bởi trí nhớ mơ hồ quá mức, cho nên trước sau nàng chỉ có một loại cảm giác mông lung như ngắm hoa cách một tầng sương mù.

Chờ Lạc Huyền Ca bưng tới bữa tối mê người, An Nhược Thủy cũng dừng lại các loại suy tưởng, nhìn mấy món ăn kia làm nàng nổi lên khẩu vị, nhưng tìm một vòng cũng không thấy món cá ngũ cốc mình muốn.

"Sao không có cá?" An Nhược Thủy rất thất vọng.

Lạc Huyền Ca cười khẽ, chỉ vào mấy món ăn vừa làm, giải thích: "Cá mặc dù nhiều dinh dưỡng nhưng bổ đến quá tạp, kém hơn những thứ dinh dưỡng này, hơn nữa mùi vị mấy món này cũng sẽ không kém cá ngũ cốc. Chỉ là nhìn bình thường không có điểm lạ thôi, chị nếm thử một chút, nhất định sẽ thích."

An Nhược Thủy nhìn quả cà còn nguyên vẹn, không biết Lạc Huyền Ca nấu chín thế nào, ngửi kĩ còn lộ ra mùi thịt. Nàng cầm đũa lên chọc chọc, tò mò ngẩng đầu hỏi: "Trong này còn có gì không?"

"Không có." Lạc Huyền Ca cứng rắn trả lời làm An Nhược Thủy có chút thất vọng, nếu bên trong đã không có thứ khác, vậy thì ăn ngon mấy cũng chỉ là một quả cà, nàng tức thì không còn ý muốn thưởng thức nữa.

Bất quá Lạc Huyền Ca vẫn đang bưng đồ ăn đứng cạnh mình, An Nhược Thủy ngẫm nghĩ, cuối cùng không muốn phụ lòng Tiểu Lạc, nàng gắp một 'quả cà' bỏ vào trong miệng, đồ ăn vào miệng tan ra đầy mùi thơm mê người, trong nháy mắt sửng sốt, nhìn về phía đối phương, vội vàng hỏi: "Không phải cà sao?"

"Dĩ nhiên không phải, trong này có rất nhiều đồ bổ. Đại ca hiếm khi mua được linh sâm, còn có một vài đồ bổ trân quý khác. Em đều thay đổi hình dáng làm ra, chị nếm thêm những thứ này."

Lạc Huyền Ca lại chỉ vào một ít rau dưa khác, An Nhược Thủy lập tức cảm thấy những thứ này không chỉ là rau dưa đơn giản như vậy, rất có thể đã bị bề ngoài lừa.

An Nhược Thủy lại nếm tiếp, quả nhiên một món vượt qua một món, ánh mắt nàng tràn ngập tò mò cùng khó hiểu: "Sao nhất định phải làm ra bộ dáng như vậy? Không thể trực tiếp chế biến sao?"

"Nhìn thú vị chứ. Lúc đó, quan viên cùng hậu cung phi tử đều không dám dùng bữa trắng trợn xa xỉ, dù sao Minh Hiên Đế nhấn mạnh phải tiết kiệm, bản thân hắn càng là dẫn đầu ăn chay mặc đồ cũ. Vì vậy quan viên đều phải noi theo, nhưng có vài người cuối cùng chịu không nổi trong nhà ruộng đất ngàn mảnh, gia tài bạc triệu lại phải theo Hoàng đế ăn cỏ ăn trấu, liền kêu đầu bếp trong phủ làm chút chiêu trò, mấy thứ này thoạt nhìn là rau dưa nhà bình thường đều có thể ăn, kỳ thực đồ vật bên trong ngàn vàng khó cầu." Lạc Huyền Ca vô cùng cảm khái giải thích, khi đó bá tánh thật đúng là tưởng rằng Hoàng đế yêu dân như con, theo bọn họ ăn cỏ ăn trấu, cũng thật sự tưởng rằng quan viên là quan phụ mẫu, thanh minh liêm khiết hai bàn tay trắng một lòng vì bá tánh dân thường.

An Nhược Thủy nếm ra mỹ vị trong đó, giờ phút này liền không muốn dừng đũa lại, vừa ăn vừa không quên hỏi Lạc Huyền Ca vài câu.

"Vậy bây giờ thì sao? Hiện tại còn những cách nấu này không?" An Nhược Thủy nhẹ giọng: "Chị xem qua tin tức, nói là có một vị ngự trù tổ truyền cung đình biết làm như vậy, còn từng xem hắn biểu diễn, quả thật trọng kim khó cầu, bất quá người ta định cư hải ngoại, cho nên không thể mời hắn tới làm đồ ăn cho chúng ta."

"Chắc là có. Em không rõ lắm, nếu chị muốn ăn, ngày ngày em làm cho chị a. Cần gì phải mời một người ngoài chứ, tay nghề không tốt bằng em, dáng vẻ nhất định cũng không tốt bằng em. Bất kể là chị nuôi miệng hay bổ mắt đều rất thiệt."

Lạc Giáo Chủ tính toán chi li, chọc cho An Nhược Thủy ngã xuống giường cười đến đôi vai run rẩy, Tiểu Lạc của nàng thật là càng ngày càng thú vị.

Lạc Huyền Ca cười ha hả: "Được rồi, nhanh một chút ăn hết những thứ này, nguội đi mùi vị kém."

"Cho dù nguội lạnh kém mùi, cũng khẳng định mỹ vị hơn thức ăn ngon ngày thường chị được ăn." An Nhược Thủy trả lời chắc nịch.

Nhưng mà đùa giỡn một hồi, mấy món ăn đều đã lạnh, nàng cầm đũa gắp một ít đặt vào trong miệng, bỗng phát hiện quả cà thật chỉ là quả cà, không còn cảm giác ngon miệng tan chảy, cũng không còn cảm giác muốn một ngụm nuốt xuống lại sợ bỏ qua cơ hội tinh tế thưởng thức nữa.

An Nhược Thủy kinh ngạc nhìn về phía Lạc Huyền Ca, tựa hồ dò hỏi đối phương.

Lạc Huyền Ca ngồi bên cạnh nàng, cầm đũa chọc vào đồ ăn mấy cái, liền giải thích với An Nhược Thủy: "Bởi vì rất nhiều người nấu nhiều nhưng không ăn hết, sẽ ném xuống đường cho ăn mày, làm như vậy có thể bỏ đi mỹ danh. Chỉ là nếu ăn mày nếm ra mùi vị không đúng, chuyện sẽ rất phiền toái. Cho nên một khi những thứ này nguội lạnh, mùi vị cũng sẽ thay đổi theo."

An Nhược Thủy như suy tư gì đó, gật đầu: "Cũng may loại thủ pháp này hiện tại đã sắp thất truyền, nếu không lâu như vậy, không biết có bao nhiêu tham quan ô lại sẽ gieo họa cho bá tánh."

"Ừm." Lạc Huyền Ca không có khái niệm này, cô không cảm thấy người khác khổ cực có bao nhiêu cao quý. Mọi người đi tới thế giới này vì để sinh tồn, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ trả giá nỗ lực, nếu đã lựa chọn con đường kia, vậy thì không ai oán không hối hận mà bước tiếp đi.

Bất quá bản thân đã từng chịu đói, quả dại vỏ cây đều đã từng ăn, cho nên đối với cách làm phô trương lãng phí lương thực, thật là đau lòng muốn chết.

Điểm này, ngược lại cùng ý tưởng của An Nhược Thủy không hẹn mà hợp.

Mấy món ăn đã lạnh, mùi vị đều thay đổi, An Nhược Thủy cũng mất hứng thú ăn uống. Dù gì nàng không quen gặm quả cà nấu chín mà không có gia vị dầu muối tương giấm thêm vào.

Lạc Huyền Ca cười cười: "Những thứ này đều đã nguội, chị chờ lát nữa. Em hầm canh cho chị rồi, để em bưng đến."

An Nhược Thủy thật kinh hỉ ngoài ý muốn nhưng đáy lòng cảm động nhiều hơn, thời điểm Lạc Huyền Ca sắp rời đi, nàng đột nhiên gọi lại.

Lạc Giáo Chủ ngây ngốc đầy mặt, quay đầu lại nhìn An Nhược Thủy, giống như đang dò hỏi nàng có chuyện gì.

An Nhược Thủy lên tiếng: "Tiểu Lạc."

"Hả?"

"Chỉ muốn nói với em, thật sự rất yêu em."

"Ơ." Đôi mắt Lạc Giáo Chủ lập tức lóe sáng, cô cảm thấy giờ phút này hẳn là nhào lên đòi hôn, nhưng An Nhược Thủy đã kéo chăn trốn vào, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều, chị muốn uống canh."

Lạc Giáo Chủ có chút thất vọng đi ra ngoài, chịu thương chịu khó bưng tới canh đã nấu xong.

Bất quá thời điểm An Nhược Thủy muốn chạm vào chén canh kia, Lạc Huyền Ca đột nhiên đè cổ tay nàng, giọng điệu vô cùng thanh lãnh: "Để em đút cho chị."

"Được a." An Nhược Thủy không hề nghi ngờ, rất vui mừng chờ Lạc Huyền Ca đút.

Nhưng lại thấy Lạc Giáo Chủ đem canh uống vào trong miệng, nghiêng thân về phía trước, lúc làn môi kia chạm lên, An Nhược Thủy hoàn toàn ngây người. Cái này và cách đút mà nàng tưởng tượng hình như không giống nhau a.

Mà Lạc Giáo Chủ thì càng đắc ý, thứ mình muốn trước giờ không có chuyện không thể lấy vào tay, nhìn xem...... Hiện tại được hôn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp