Lạc Huyền Ca ở bên dòng suối nhỏ ngủ một giấc, kéo y phục xuống che mắt, ánh sáng chói lòa làm cô trong lúc nhất thời có chút không thích ứng kịp.
Từ trên cây nhảy xuống, Lạc Huyền Ca dự định trước đi tìm An Nhược Thủy nói rõ ràng mọi chuyện, miễn cho nàng phát hiện mình biến mất sẽ lo lắng.
Thi triển khinh công qua đó, lại không thấy bóng dáng An Nhược Thủy.
Mà đám người Giang Hải Khê cũng đều vì An Nhược Thủy rời khỏi mà khẩn trương không thôi.
Tất cả mọi người đều loạn thành một đoàn tìm kiếm khắp nơi, Cố Tầm Tuyết mới vội vàng trở lại cũng cau mày, bộ dáng nghĩ mãi không hiểu.
Mấy vị bảo tiêu đã bắt đầu đi khắp núi tìm An Nhược Thủy, mà Lý Điềm cũng bắt đầu cầm điện thoại di động tìm sóng, nghĩ phải nhanh một chút liên lạc với An Tuấn Phong.
Lạc Huyền Ca lấy hòn đá nhỏ đánh Cố Tầm Tuyết một chút, Cố Tầm Tuyết thuận thế quay đầu lại, phát hiện Lạc Huyền Ca ẩn núp ở trên một thân cây um tùm rậm rạp, thầm nghĩ chắc đối phương cố ý bại lộ cho mình.
Cố Tầm Tuyết tìm một nơi kín đáo đi tới, rất nhanh Lạc Huyền Ca theo sau.
Cố Tầm Tuyết chậm rãi mở miệng: "Không thấy nữa. Tối ngày hôm qua Trương Dĩ Vân phát hiện cô biến mất, cả đoàn phim các cô đều tập hợp thành đội ngũ đi khắp núi tìm cô. Mà tôi cũng ở lại nơi đó điều tra, không nghĩ tới sáng sớm trở lại phát hiện An Nhược Thủy cũng không thấy nữa. Vừa rồi còn nghĩ có phải cô mang nàng đi, hiện tại xem ra......"
"Phế vật! Một đám phế vật!" Nội lực Lạc Huyền Ca đều đã tụ tập đến trên tay, bất quá hít thở mấy cái lại dịu xuống một chút, cô nhẫn nhịn tức giận: "Trước mắt nàng không có nguy hiểm, rơi vào hôn mê. Hiện tại trong mắt tất cả mọi người, tôi đã biến mất, chuyện này chúng ta tiến hành dựa theo kế hoạch lúc trước. Tôi sẽ đi tìm Nhược Thủy, cô khống chế tình huống nơi này, dùng thời gian nhanh nhất truyền tin tức ra ngoài. Hung thủ đứng sau sẽ luôn lộ ra dấu vết."
Cố Tầm Tuyết trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Vậy được! Cô cẩn thận một chút, tìm được nàng, nhất định phải nói cho tôi."
"Mời cô mau chóng rời khỏi tầm mắt tôi. Tôi sợ mình không nhịn được." Thanh âm Lạc Huyền Ca cực lực áp chế, phẫn nộ khát máu của kiếp trước vẫn luôn bao phủ đáy lòng.
Cố Tầm Tuyết cũng nghe ra giọng nói đối phương không thích hợp, không nói thêm nữa, trực tiếp rời đi.
Chờ Cố Tầm Tuyết đi khỏi, Lạc Huyền Ca như thở phào nhẹ nhõm, không muốn ở thế giới này lạm sát kẻ vô tội, tính cách khát máu của bản thân cần phải dần dần khống chế, nếu không sẽ dọa đến An Nhược Thủy, về sau chuyện bại lộ, cũng sẽ khiến người thế giới này không tha cho mình.
Thật may, trước đó cô đã thả tiểu trùng lên người An Nhược Thủy.
Ít nhất trong thời gian ngắn nàng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lạc Huyền Ca theo dấu vết cổ trùng lưu lại, ở giữa núi rừng cẩn thận tìm hướng đi của An Nhược Thủy.
......
Trên màn hình máy tính của An Tuấn Phong đột nhiên bắn ra một khung đối thoại, hắn nghi hoặc nhấn đóng nhưng khung đối thoại kia vẫn tồn tại, rất nhanh ý thức được có thể là dính virus.
Mà khung thoại còn phát tới tin nhắn.
Ngôi sao bảo vệ em: Muội muội anh đang ở trong tay tôi, muốn nàng bình an trở về, thì hãy ngoan ngoãn nghe lời.
An Tuấn Phong muốn trả lời đối phương nhưng lại chỉ có thể nhìn khung đối thoại kia gửi tin đến, bất kể hắn làm gì cũng không trả lời được.
Thời điểm An Tuấn Phong giận đến muốn mắng mẹ, khung đối thoại lóe lóe liền biến mất không thấy nữa.
Nếu không phải nhìn cái ly mình vừa tức giận đập vỡ đầy đất, An Tuấn Phong hẳn phải lầm tưởng vừa rồi chỉ là nằm mơ.
"Vào trong một lát." An Tuấn Phong kêu thư ký tiến vào.
Thư ký gõ cửa mà khẩn trương hết sức, dù sao cũng là lần đầu thấy giọng nói của giám đốc phẫn nộ như vậy.
Lúc An Tuấn Phong nhìn đến thư ký, tâm trạng tức giận chưa bình ổn, bả vai hắn khẽ run, hoảng hốt nói: "Điều tra, sắp xếp người đi điều tra ngay. Xem Nhược Thủy hiện tại thế nào."
"Vâng." Thư ký rốt cuộc đã hiểu tại sao An Tuấn Phong đột nhiên phẫn nộ như thế.
Nàng cũng không dám trì hoãn, gặp chuyện liên quan tới An Nhược Thủy, bọn họ bao giờ cũng càng phải để ý hơn so với chuyện khác, dù sao đối với tổng tài mà nói, thứ khác đều là chuyện nhỏ, chỉ có muội muội đặt ở trong tim mới là quan trọng nhất.
An Tuấn Phong nhìn đống hỗn loạn đầy đất, ngồi lên sô pha lấy di động gọi cho Lý Điềm, bất quá luôn luôn ở vào trạng thái không kết nối được.
An Tuấn Phong biết địa phương các nàng quay không có sóng điện thoại, bởi vậy đối với việc gọi cho Lý Điềm, kỳ thực hắn cũng không ôm hy vọng.
Lại nghĩ tới Lạc Huyền Ca, An Tuấn Phong lập tức gọi điện thoại, bất quá vẫn giống như lúc gọi Lý Điềm.
An Tuấn Phong đứng ngồi không yên, ở trong văn phòng đi qua đi lại, rất nhanh hắn như nghĩ tới điều gì, hoang mang rối loạn bấm điện thoại.
Bấm số chính là của một vị thám tử, bởi vì lúc trước từng có một vài nghiệp vụ, cho nên cũng coi như quen biết lẫn nhau.
An Tuấn Phong cấp thiết cần lấy được tin tức của An Nhược Thủy.
Sau khi điện thoại kết nối, lời hắn nói rất đơn giản, nhưng ngữ khí hốt hoảng bại lộ nội tâm nôn nóng của mình.
Chờ hắn cùng thám tử kia nói chuyện xong, An Tuấn Phong lập tức gọi lái xe đưa hắn đến địa phương quay phim.
......
Trong một hộ nông gia, An Nhược Thủy bị trói trên ghế, hôn mê chưa tỉnh.
Một ly nước lạnh tạt vào mặt nàng, An Nhược Thủy mơ màng tỉnh lại, thấy người trước mặt, nàng ngẩn người một chút cười nói: "Từ đại ca, thật đúng là không nghĩ tới, anh chịu hạ mình đến nơi núi sâu rừng thẳm, làm những chuyện xấu xa không thấy được mặt người này."
"An An, lời đừng nói quá khó nghe. Từ đại ca cũng là bất đắc dĩ." Từ Hạo ngồi bên cạnh nàng, vẫn bày ra dáng vẻ công tử văn nhã, duy nhất không giống nhau chính là đáy mắt tiều tụy làm hắn mất đi tinh thần.
"À, Từ Hạo. Anh có mệt hay không, một bộ mặt nạ có thể đeo hai mươi mấy năm, thật làm tôi ghê tởm." An Nhược Thủy tràn đầy chán ghét nói.
Bất quá nói xong câu này, không chỉ Từ Hạo mà ngay cả An Nhược Thủy đều sửng sốt. Trong quá khứ, An Nhược Thủy bất kể phẫn nộ bao nhiêu đều sẽ không nói ra mấy câu này, mà hiện tại tâm tình của nàng tựa như hoàn toàn không chịu khống chế của bản thân.
Bên trong cơ thể như tiến vào một linh hồn khác, có ý tưởng của riêng mình, phẫn nộ của riêng mình, giờ phút này đang cùng An Nhược Thủy sinh ra cảm xúc cộng hưởng.
Từ Hạo nhếch môi cười, nghe tiếng cười kia của hắn, An Nhược Thủy cảm thấy dựng tóc gáy.
Nàng liền rùng mình, bất quá rất nhanh cũng không còn loại cảm giác kinh khủng kia nữa, tựa như nội tâm của nàng so với Từ Hạo nội tâm còn u ám biến thái hơn.
"An An, em thay đổi rồi." Từ Hạo giơ tay nắm cằm của nàng, liếc mắt quan sát khuôn mặt nàng, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng mong đợi, cho dù Lạc Huyền Ca có bản lĩnh bay lên trời chui xuống đất, hiện tại cũng đừng hòng từ dưới lòng đất bò ra ngoài cứu em."
Ánh mắt An Nhược Thủy trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng vào mắt Từ Hạo: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Chuyện anh muốn làm rất đơn giản." Từ Hạo lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt An Nhược Thủy: "Gọi điện thoại cho anh trai em, nói cho hắn, lập tức cùng nữ nhân kia ly dị. Công khai thanh minh tin tức đã kết hôn mấy ngày trước, chỉ là đùa giỡn."
"An Gia tổ huấn, thủy chung đến già. Cho dù anh tôi ly dị, cũng sẽ không cùng anh một chỗ." An Nhược Thủy không còn tức giận như lúc trước, hiện tại thanh âm lộ vẻ rất bình tĩnh, cho dù giờ phút này rơi vào tay kẻ biến thái như Từ Hạo, nàng vẫn có thể dửng dưng.
Mà Từ Hạo để lộ tin tức Lạc Huyền Ca đã bỏ mạng, An Nhược Thủy tuy rằng nội tâm bi thống nhưng trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, lại có một loại cảm giác hờ hững.
Từ Hạo cảm thấy hắn có chút nhìn không rõ An Nhược Thủy, chẳng lẽ nha đầu này trước kia vẫn luôn diễn kịch?
Nếu không dựa vào tính tình An Nhược Thủy, hiện tại không thể nào còn bình ổn như vậy.
Từ Hạo buông An Nhược Thủy, hắn cầm di động ở trong căn phòng nhỏ đi qua đi lại, không để ý chút nào vò đầu bứt tai, sau đó lại hít một hơi thật sâu, mãnh liệt quay đầu nhìn chằm chằm An Nhược Thủy nói: "An An! Đừng ép Từ đại ca, Từ đại ca không muốn thương tổn em. Bởi vì như vậy, anh trai em sẽ đau lòng."
"Đừng ở chỗ này làm tôi ghê tởm." An Nhược Thủy cười lạnh: "Nhớ kỹ, anh họ Lưu. Nhà họ Từ thương hại đồng cảm anh, mới cho anh một cái họ, đừng không biết tốt xấu. Làm chó giữ cửa vài năm, anh cho rằng mình chính là chủ tử Từ gia?"
Từ Hạo bị mấy câu nói này kích thích, đã cận kề ranh giới điên cuồng nhưng vướng mắc sự tồn tại của An Tuấn Phong, bởi vậy vẫn nhẫn nhịn điên cuồng trong tâm, không hạ thủ với nàng.
An Nhược Thủy ngẩn người, vô lực nhìn Từ Hạo, nàng không biết tại sao vừa rồi lại nói câu kia, mặc dù sự kiện đó nàng và anh trai vẫn luôn biết nhưng trước nay sẽ không vì vậy mà xem thường Từ Hạo, cũng trước nay chưa từng trực diện nói ra kích thích Từ Hạo như thế.
An Nhược Thủy tưởng niệm Lạc Huyền Ca, nàng cũng tưởng niệm bản thân trong quá khứ, nàng tình nguyện giờ phút này đối mặt nguy hiểm là An Nhược Thủy hoảng hốt sợ hãi, mà không phải kẻ tâm lý âm u đã bị người trói gô lại cũng không quên dùng dăm ba câu kích thích Từ Hạo, khiến cả hai cùng điên cuồng.
An Nhược Thủy biết nàng nhập diễn rất sâu, thậm chí đến bây giờ đã có cảm giác bản thân và nhân vật chẳng phân biệt được, nhưng vẫn còn một chút ý thức, biết rằng tình huống hiện giờ của mình thực bất ổn.
Nếu thật sự chọc giận Từ Hạo, khả năng hắn sẽ trực tiếp giết mình.
Nhưng một linh hồn khác, lại rất hưởng thụ quá trình này. Hưởng thụ bộ dáng một người tội ác tày trời ở trước mặt mình lộ ra thống khổ, thậm chí còn hưởng thụ chờ lát nữa Từ Hạo thống khổ muốn giết nàng.
An Nhược Thủy cảm thấy một linh hồn khác ẩn bên trong nội tâm, vô cùng đáng sợ, so với Từ Hạo điên cuồng trước mặt càng điên cuồng hơn.
"An An, phải ngoan một chút. Từ đại ca hiện tại vẫn không muốn thương tổn em. Em...... hiểu không?!" Dao trong tay Từ Hạo đều đã đặt lên cổ An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy bình tĩnh liếc nhìn hắn, cười như gió thoảng mây bay: "Từ đại ca, tay cầm dao không được run. Như vậy chỉ có làm người khác càng xem thường anh thôi. Làm chó đã quen, nô tính của anh thật đúng là không đổi ngay được."
"An Nhược Thủy, đừng tưởng anh không dám động vào em!" Dao trong tay Từ Hạo sắp ở trên cần cổ trắng nõn của nàng hạ xuống một vệt máu đỏ.
An Nhược Thủy ngẩn người, ngay sau đó giật mép: "Tôi, tôi......"
Nội tâm đột nhiên thống khổ, giống như có người đang ngăn cản mình lên tiếng, rất nhanh trên trán trào ra lượng lớn mồ hôi lạnh, sắc mặt An Nhược Thủy dần dần trở nên bi thống.
Từ Hạo ngây ngẩn, chậm rãi gỡ xuống con dao đặt trên cổ nàng, lại nhìn sắc mặt An Nhược Thủy vẫn mồ hôi đẫm trán, Từ Hạo hoảng hốt ném dao nhỏ sang một bên.
"An An? Không sao chứ? Em làm sao vậy?" Từ Hạo đúng là khẩn trương, cũng thật sự lo lắng, nhưng lại không cởi trói cho An Nhược Thủy, chỉ gấp gáp thăm dò.
An Nhược Thủy lắc đầu, cuối cùng giãy giụa một hồi liền dần dần rơi vào hôn mê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT