Hứa Tụ giống Lý Điềm, là người đại diện đã có bảy năm kinh nghiệm, hơn nữa còn từng đến nơi này.

Ngay cả Khổng Nhiên cũng có thể nhìn ra người trong thôn có chút không hợp lý, Hứa Tụ làm sao có thể không nhìn ra chút nào được.

Cho nên vẫn là Lạc Huyền Ca đánh giá thấp thế giới này, đánh giá thấp Hứa Tụ.

Lạc Huyền Ca trở lại phim trường, Khổng Nhiên lập tức chạy tới: "Cô đi đâu vậy? Tìm được Hứa tỷ không?"

Lạc Huyền Ca gật đầu, sau đó cầm nước lên, uống từng ngụm từng ngụm, giải khát xong liền nói: "Vừa rồi tìm được nàng, hỏi chút chuyện nên hơi lâu."

"Ừm, vậy được. Cô mau qua đó. Đạo diễn vừa bảo tôi đi tìm cô." Khổng Nhiên nhắc nhở.

Lạc Huyền Ca vội vàng đi tới bên cạnh đạo diễn, cung cung kính kính nói xin lỗi, lại bảo đảm về sau sẽ không để đoàn phim chờ đợi mình. Sắc mặt đạo diễn vốn có chút tức giận liền hòa hoãn hơn, cuối cùng mỉm cười: "Không sao không sao. Vừa mới đến không quen là bình thường, có gì không biết hỏi nhiều một chút."

Lạc Huyền Ca lập tức cười đáp lại, bắt đầu một lượt quay mới.

Lần này không xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào, toàn đoàn phim từ đạo diễn tới nhân viên bình thường đều tăng chút hảo cảm với Lạc Huyền Ca.

Dù sao cảnh vừa rồi có độ khó rất lớn, thậm chí đạo diễn đều đã chuẩn bị để làm đi làm lại mấy lượt. Không ngờ Lạc Huyền Ca ngoài dự kiến hoàn thành vô cùng xuất sắc.

Kết thúc buổi quay sáng, thời điểm nghỉ ngơi, Lạc Huyền Ca không tháo trang sức thay quần áo, những người khác mặc diễn phục nóng đến đầu đầy mồ hôi, mà cô thoải mái vui vẻ ngồi một bên ăn dưa hấu đoàn phim mua được từ thôn dân.

"Huyền Ca, có chuyện này tôi vẫn luôn muốn hỏi cô một chút. Mà cũng không biết có nên hỏi hay không." Khổng Nhiên cũng cầm một miếng dưa hấu đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca, ngồi xổm vừa ăn vừa không nhịn được tâm tình.

Lạc Huyền Ca nhướn mày nhìn nàng một cái: "Không nên hỏi."

"Này, cô còn chưa biết tôi muốn hỏi cái gì a." Khổng Nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Huyền Ca, thấy sắc mặt đối phương như cũ, bình tĩnh gặm dưa.

"Cô thật sự một chút cũng không tò mò tôi muốn hỏi cái gì?" Khổng Nhiên chưa từ bỏ ý định, nói tiếp.

Lạc Huyền Ca cũng không phản ứng nàng, yên lặng ăn dưa xong, tiện tay cầm lên kịch bản tùy ý lật một cái.

Khổng Nhiên thấy Lạc Huyền Ca không phản ứng, nàng đột nhiên ủ rũ, nói thầm: "Sao một chút cũng không như kịch bản a."

Lạc Huyền Ca cười khẽ, thân là Ma Giáo Giáo Chủ, tuy rằng có lòng hiếu kỳ nhưng cô đều có thể khống chế được. Dù sao trên giang hồ thường nói, biết càng nhiều lấy được càng ít, đến cuối cùng khả năng ngay cả mệnh cũng sẽ bồi đi vào.

Khổng Nhiên cũng mất hứng thú hỏi tiếp, bĩu môi đi lấy hai miếng dưa, thuận tiện đưa cho Lạc Huyền Ca, không ngờ người kia lắc lắc đầu cự tuyệt:

"Không ăn, cô giữ lại giải nhiệt đi."

Khổng Nhiên lập tức quên mất chuyện vừa rồi, ha hả cười nói: "Huyền Ca, tôi biết là cô tốt nhất."

"Ừm." Lạc Huyền Ca lật kịch bản, trong đầu tự động diễn luyện ra cảnh tượng miêu tả bên trong.

Kỳ thực những màn diễn này độ khó rất lớn, bất quá trong đoàn phim này trừ Lạc Giáo Chủ là người mới ra, tiền bối khác đều là nghệ sĩ lâu năm trong nghề, cũng từng hợp tác với nhiều cộng sự.

Cho nên bọn họ ở chung một chỗ đóng phim rất dễ dàng tìm được cảm giác diễn xuất, chỉ có một mình cô cần suy nghĩ dần dần.

Trương Dĩ Vân lúc này đã cởi ra diễn phục, dù sao hôm nay thật sự quá nóng, nàng cũng không ngại lát nữa đổi đi đổi lại phiền phức, chỉ muốn hiện tại có thể mát mẻ hơn.

Chậm rãi đi đến bên Lạc Huyền, Khổng Nhiên thấy vậy lập tức chuyển ghế tới cho nàng, Trương Dĩ Vân gật đầu cười cười, Khổng Nhiên tức khắc rơi vào trạng thái não bổ si mê.

Lạc Huyền Ca biết Trương Dĩ Vân tới, lại không lập tức ngẩng đầu chào hỏi đối phương, tiếp tục đọc kịch bản.

Ánh mắt Trương Dĩ Vân cũng thêm mấy phần tán thưởng, người trẻ tuổi này ngoại hình không tệ, ở trong đoàn phim diễn xuất thực lực lại cố gắng vươn lên, tạm bỏ qua những thứ này không xét, chỉ nói Lạc Huyền Ca hiện tại diễn phục cũng không thay, đã vội vội vàng vàng ăn một miếng dưa hấu liền tiếp tục nghiên cứu kịch bản. Bằng vào điểm này, nghệ sĩ lâu năm đang có mặt ở đây đều không người nào có thể làm được.

Trương Dĩ Vân nhẹ giọng ho khan một chút, Lạc Huyền Ca cũng thuận thế ngẩng đầu, vui mừng nói: "Tiền bối, sao ngài cũng tới đây?"

"Ừm, thấy một mình cô ở chỗ này. Tới ngồi cùng cô." Trương Dĩ Vân quét mắt nhìn kịch bản, trên đó dùng bút ghi lại không ít nội dung, còn có một số là chữ viết của người khác, nàng rất hứng thú hỏi ra: "Những thứ này là ai giúp cô chú thích?"

"May mắn quen biết Hứa Như tiền bối, tới đoàn phim xin mấy ngày, nàng liền dành thời gian giúp tôi xem qua kịch bản." Lạc Huyền Ca thành thật trả lời, nhân vật này mặc dù là diễn đúng bản sắc Giáo Chủ, nhưng diễn xuất trước sau vẫn là diễn xuất, cô không thể thật sự ở trong phim đánh võ giết người, cũng không thể phỏng đoán được tâm tư nhân vật khác bên trong kịch bản, dù sao không phải tất cả mọi người đều não bổ giống cô, tốt nhất là để Hứa Như giúp đỡ phân tích một chút các nhân vật khác, như vậy mới có thể diễn ra một tuồng kịch tốt hơn.

Trương Dĩ Vân cũng không biết ý tưởng của Lạc Huyền Ca, thấy những thứ này trên kịch bản, nàng mỉm cười nói: "Hứa Như đứa trẻ kia không tồi, cô cùng nàng quan hệ rất tốt?"

"Đúng vậy. Nàng là Tiểu... Nàng là nữ diễn viên duy nhất được biên kịch Tiếu khen ngợi lúc sinh thời. Tôi rất khâm phục nàng." Lạc Huyền Ca vốn định nói 'Nàng là Tiểu Manh tỷ tỷ, cho nên tôi cùng nàng quan hệ cũng không tệ lắm', nhưng ngẫm lại quan hệ của Hứa Như và Mạnh Tiểu Manh cũng không phải mọi người đều biết, cho nên lập tức sửa đổi.

Trương Dĩ Vân ngẩn người, sau đó ngữ khí vô cùng tiếc hận: "Là người kia a. Tuổi còn trẻ tài hoa hơn người, lại không thoát được khỏi nhà tù do bản thân tạo dựng trong lòng, thật đáng tiếc a."

"Ừm, bất quá《 Manh Tâm 》của nàng đã sắp khai máy, do hai vị tiền bối An Nhược Thủy cùng Vương Cao Nghị đóng vai chính. Còn cả Hứa Thiến tiền bối đặc biệt diễn vai khách mời."

Lạc Huyền Ca thuận miệng nói một chút, Trương Dĩ Vân ngẩn người, sau đó phản ứng lại: "An Nhược Thủy và Vương Cao Nghị, hai người nhận vai chính khả năng có chút mong đợi, chính là không ngờ Hứa Thiến cũng nhận bộ phim này."

"Ừm......" Chuyện Lạc Huyền Ca vừa nói cũng không phải bí mật, đều đã chính thức xác nhận rồi, thậm chí ngày hôm qua công ty giải trí An Thị đã tuyên bố danh sách diễn viên mới nhất, chỉ là mọi người bận bịu sự nghiệp, sáng sớm đã thu dọn hành lý, chạy một đường tới trưa, buổi chiều lại phải làm quen với hoàn cảnh lạ lẫm, cho nên cũng không có thời gian đi chú ý mấy tin tức nổ trời trên mạng.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Tôi đi trước trang điểm thay y phục. Cô cũng đi bổ trang đi." Trương Dĩ Vân thấy những người khác đều bắt đầu lục tục bận rộn làm việc, nàng cũng không chậm chạp nữa, đứng dậy đồng thời thúc giục Lạc Huyền Ca.

Lạc Giáo Chủ lập tức đứng dậy, sửa lại trang phục trên người một chút, sau đó nói với Khổng Nhiên: "Suất diễn buổi chiều không nặng, nếu cô mệt thì trước cứ về nghỉ ngơi. Còn nữa, nói qua với Hứa tỷ, nếu cô có thể trở về thì theo nàng về đi. Nơi này để một mình tôi ở lại cũng được."

"Hả?" Nếu đổi là người bình thường, nhất định sẽ phải lầm tưởng Lạc Huyền Ca muốn đuổi trợ lý, bất quá Khổng Nhiên lại nghe ra đối phương là thật lòng không muốn để nàng ở đây vất vả mệt nhọc.

Khổng Nhiên ngẩn người một chút, đang chuẩn bị nói với Lạc Huyền Ca, nàng không sợ chịu khổ, có thể ở lại, người kia đã bị chuyên viên trang điểm gọi qua.

Chốc lát sau Hứa Tụ đi đến, nhìn Khổng Nhiên ngây ngốc đứng tại chỗ, liền nhẹ giọng ho khan để nàng hoàn hồn.

"Ngây ngốc làm cái gì?" Hứa Tụ hỏi.

Khổng Nhiên bị dọa kinh sợ, vội vàng trả lời: "Hứa tỷ, Huyền Ca vừa nói tôi cùng cô trở về."

"Ừm. Đến lúc đi, tôi tới gọi cô." Hứa Tụ không hỏi nguyên nhân cũng không ngăn cản phản đối, tựa như chuyện này nàng đã sớm biết được.

Khổng Nhiên bị thái độ hai người làm cho có chút mơ hồ, thân là trợ lý lưu lại chiếu cố nghệ sĩ không phải rất bình thường sao?

Nào có đạo lý nghệ sĩ ở chỗ này chịu khổ chịu mệt, mình đi về nghỉ?

Cũng không biết Hứa tỷ có phải bị cái gì kích thích không, sao lại nhận lời đưa mình về chứ?

"Kỳ thực, tôi có thể không cần..."

"Được rồi. Cùng tôi trở về. Trong công ty có một nghệ sĩ mới đến, trước mắt còn chưa tìm được trợ lý, cô qua thay vài ngày." Hứa Tụ nói xong liền rời khỏi.

Khổng Nhiên bĩu môi một cái, kiếm cớ có thể có lý chút hay không, An Thị lớn như vậy lại thiếu người?

An Thị lớn như vậy đúng là không thiếu trợ lý, nhưng người nào đó thiếu vợ a. Hứa Tụ không ngại giúp một chút, làm chuyện nhân nghĩa thuận nước đẩy thuyền.

"Vậy Hứa tỷ, bao lâu nữa thì cô trở về a?" Khổng Nhiên tuy rằng không muốn đi nhưng phải nghe cấp trên sắp xếp, cho nên đành từ bỏ tâm nguyện nhỏ bé muốn lưu lại nơi này.

Hứa Tụ lắc đầu: "Muộn nhất là ngày kia."

......

Bên trong An Thị, An Tuấn Phong nhìn nghệ sĩ thật vất vả 'đào' tới, hắn pha cho đối phương ly cà phê, ngữ khí quen thuộc hỏi: "Sao? Hiện tại chịu tới chỗ tôi phát triển rồi?"

"Đúng vậy, chính là không biết An tổng có thể thu nhận hay không." Trong lúc nói chuyện, mặt mày nữ nhân đều mang vẻ yêu mị.

An Tuấn Phong nhìn bạn học cũ, không khỏi cười cười: "Tính tình này của cô phải đổi! Người ta là nữ hài quy củ, sao có thể đi theo cô lêu lổng chứ."

"Ha ha, cũng không thể nói như vậy. Cái gì gọi là người ta nữ hài quy củ, mà tôi chính là lêu lổng?" Nữ nhân cầm cà phê, nhấp một ngụm liền chán ghét nói: "Chậc, tay nghề thụt lùi."

"... Giang Huỳnh Huỳnh, cái miệng của cô có thể đừng thiếu sót như vậy hay không. Nghiêm túc nói chuyện, chúng ta vẫn là bạn bè."

"Không thể. Đàn ông các anh ấy mà, chỉ thích giọng điệu này của tôi. Tật xấu này tôi không đổi được." Giang Huỳnh Huỳnh câu môi mỉm cười tựa như đóa hoa bắt mắt yêu diễm, nhưng chỉ cần có người tin nụ cười này của nàng, vậy thì kịch độc ẩn trong đóa hoa kia liền có nơi phát tác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play