Nơi này thoạt nhìn thật sự quá mức âm u, nếu không có Lạc Huyền Ca bồi bên người, An Nhược Thủy giờ phút này e rằng đã lòng đầy kinh sợ rời khỏi.
"Đợi một chút." Tộc trưởng đem mấy hòn đá lấy từ chỗ từ đường đặt từng cái lên bia đá bên ngoài sơn động, rất nhanh trong động truyền đến mấy tiếng vang, tộc trưởng nhìn hai người: "Được rồi, đi theo ta."
An Nhược Thủy không rõ nguyên do, mà Lạc Huyền Ca lại rất quen thuộc chuyện này, dù sao cũng là tự mình nghiên cứu ra nó, đem hòn đá kia lắp trên bia đá, sau khi tiến vào hang động, cơ quan ám đạo bên trong sẽ không bị kích hoạt.
Hiện tại tộc trưởng mang các nàng vào động, có lẽ bên trong cất giấu bảo bối gì cũng không chừng.
Vào đến bên trong, tộc trưởng đốt cây đuốc trên tường đá, An Nhược Thủy đột nhiên có một loại cảm giác quay phim kinh dị, kinh hãi né tránh đến bên Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ cũng thuận thế đưa tay ra ôm nàng vào lòng.
"Đừng sợ, nơi này rất an toàn." Lạc Huyền Ca nhỏ giọng an ủi, cho dù nơi này nguy cơ tứ phía, bản thân cũng có lòng tin dẫn An Nhược Thủy bình an vô sự ra ngoài.
Chờ An Nhược Thủy trấn định lại, dường như ý thức được động tác của mình, tràn đầy áy náy nhìn tộc trưởng, có cảm giác mình đi theo vướng chân hắn.
Tộc trưởng cũng không để ý nhiều, dù sao trong lòng hắn còn chứa một đại sự.
Sau khi dẫn hai người vào sơn động, nơi này được cây đuốc chiếu sáng lên, tộc trưởng chỉ vào bích họa trên vách đá, hỏi Lạc Huyền Ca: "Cô biết mấy thứ này không?"
Lạc Huyền Ca liếc mắt một cái, lại không dám tin tưởng lui về phía sau hai bước, lắc đầu phủ nhận: "Sao có thể."
"Nhìn bộ dáng này của cô, là nhận biết những bích họa này?" Ánh mắt tộc trưởng bỗng trở nên sắc bén.
Lạc Huyền Ca lại trầm mặc, một lòng một dạ nhìn bích họa nơi này, người ở phía trên, hoa cỏ, trùng thú, thậm chí là một thanh kiếm không bắt mắt trong chỗ nào đó đều có thể làm bản thân nhớ lại kiếp trước.
"Lạc Huyền Ca, nói cho ta. Cô rốt cuộc là người nào!" Tộc trưởng tựa hồ nhìn thấu hết thảy, truy vấn đối phương.
Lạc Huyền Ca duỗi tay vuốt ve bích hoạ: "Tôi là người nào?"
Chỉ cười lạnh, không nói.
Lẳng lặng nhìn tất cả bích hoạ nơi này, cuối cùng thu lại nụ cười nơi khóe miệng, lau nước mắt chẳng biết từ lúc nào chảy ra.
"Tôi là chủ nhân nơi này! Đại ma đầu tám trăm năm trước, Lạc Huyền Ca!"
Tộc trưởng sớm đã có suy đoán như vậy, ngoại giới đều xác định Cổ Võ là danh môn chính phái, nhưng mỗi đời tộc trưởng trước khi sắp lên nhậm chức đều sẽ được đưa tới nơi này, sau đó tiến hành truyền khẩu giáo đạo môn quy của Cổ Võ.
Tộc trưởng vốn cho rằng tiền bối sẽ để hắn trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu giúp đỡ chính nghĩa, nhưng tộc trưởng tiền nhiệm trước khi lâm chung lưu lại cho hắn vài câu, để hắn biết sự tồn tại của Cổ Võ cũng không hề cao quý như ngoại giới đàm luận.
"Ta vốn định đem chức tộc trưởng truyền cho A Tuyết, nhưng chí hướng đứa nhỏ kia không ở nơi này. Hiện giờ toàn bộ Cổ Võ chỉ có cô mới có thể gánh vác trọng trách, mà trước đó ta phái người điều tra, lại không tìm được công phu của cô rốt cuộc từ đâu tới, nhìn họa kỹ của cô ở show thực tế, lại giống hệt với ghi chép trong nội tộc ta, hơn nữa còn món cá ngũ cốc trước kia cô từng làm, ta liền có một ít suy đoán. Hôm nay vốn định dò xét một phen, không ngờ cô lại thừa nhận."
Lạc Huyền Ca cũng không nói gì, trầm mặc nhìn tộc trưởng chờ hắn nói tiếp.
Tộc trưởng không biết là vui sướng hay là thất vọng, hỏi: "Nói vậy, một thân tuyệt thế võ nghệ của cô không được ai truyền thừa, chi bằng thừa kế môn phái Cổ Võ ta, đem những thứ kia truyền xuống chấn hưng Cổ Võ."
"Cuộc đời này sinh là Giáo Chủ Mị Ảnh Giáo, cho dù đã chết, bổn tọa vẫn là Giáo Chủ Mị Ảnh Giáo. Vị trí tộc trưởng Cổ Võ này, bổn tọa chướng mắt." Lạc Huyền Ca có thể cúi mình che giấu dung mạo đi ngụy trang, nhưng sẽ không đi làm thủ lĩnh một môn phái khác, đây là cố chấp, đồng thời là ngạo cốt của Giáo Chủ.
Tộc trưởng ngẩn người, ngay sau đó lập tức sửa chữa: "Chỉ cần cô nguyện ý, Cổ Võ có thể tùy cô thay đổi."
Người ngoài không biết sự tồn tại của Cổ Võ, nhưng tộc trưởng biết, Tuyên Dương công chúa liệu sự như thần, biết được Ma Giáo cho dù võ công cao cường, cũng không cản được hai chữ sợ hãi mà đời sau bá tánh thường dân đối với Ma Giáo, cho nên vào lúc ẩn lui đem Ma Giáo giải tán, lại thay hình đổi dạng làm lại từ đầu xuất hiện trước mặt người đời.
Có hoàng ân che chở, sự tồn tại của Cổ Võ thay đổi Mị Ảnh Giáo đang lúc suy tàn, Cổ Võ chính là tín ngưỡng của võ lâm hiệp nghĩa lúc ấy, đây cũng là nguyên do thời điểm võ lâm giang hồ không còn tồn tại, Cổ Võ như cũ được bảo tồn.
Không có kẻ thống trị nào không thích ủng hộ thế lực của bọn họ, không có bá tánh nào không thích môn phái mang theo thần thoại truyền kỳ, không có nhân sĩ hiệp nghĩa nào có thể ngăn cản dụ hoặc 'thay trời hành đạo, danh môn chính phái'.
Chính vì vậy, Mị Ảnh Giáo mới có thể ở trong dòng sông lịch sử lâu đời, dùng loại biện pháp này bảo lưu.
Lạc Huyền Ca cũng không biết những thứ này, chỉ biết Cổ Võ là môn phái mà nguyên chủ sáng lập sau khi đến thế giới của cô phá hủy Mị Ảnh Giáo, cô không làm được loại chuyện đem võ công tâm pháp của mình truyền cho người Cổ Võ.
Lấy ra chính là một quyển sách, trang giấy đều đã ố vàng, chữ viết rất mơ hồ mà Lạc Huyền Ca liếc mắt một cái đã nhận rõ, đây là chữ của Tuyên Dương. Dù sao cũng là chính mình nắm tay nàng dạy ra, bản thân tuyệt đối sẽ không thể không biết.
Hơn nữa lời phía trên này đều là dùng ám thoại của Mị Ảnh Giáo viết ra, không phải người Mị Ảnh Giáo thì suốt đời cũng không cách nào giải đọc.
Phía sau chính là phong thư Tuyên Dương viết cho mình, nhắc lại một vài chuyện thú vị thuở niên thiếu, còn có một ít cảm khái sau khi chinh chiến tứ phương, càng không ngờ là phía trên còn ghi lại một lượng lớn nội công tâm pháp của Ma Giáo, đều là những thứ bản thân chưa luyện thành.
Nghĩ đến bức tranh bị phú thương cất giữ, Lạc Huyền Ca đột nhiên cảm thấy không cần phải tìm về nữa, dù sao Tuyên Dương đã có dự kiến trước, ghi lại toàn bộ những thứ này.
An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca thay đổi sắc mặt, liền tiến lên cẩn thận dò hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao." Lạc Huyền Ca thật cẩn thận đóng lại cuốn sách, nhìn về phía tộc trưởng: "Tôi đồng ý lời của ông. Cổ Võ cũng không cần sửa đổi, như hiện giờ rất tốt."
Dù sao mượn dùng danh nghĩa Cổ Võ, có thể để Mị Ảnh Giáo của mình vĩnh cửu truyền lưu, đây cũng không tính là thẹn với tổ tiên trong giáo.
An Nhược Thủy không rõ nguyên do nhìn hai người trước mặt, nàng không biết Lạc Huyền Ca vì cái gì đột nhiên đáp ứng, bởi lúc trước Lạc Huyền Ca nhắc tới Cổ Võ, luôn là bộ dáng xem thường cùng khinh bỉ.
Tuy rằng đôi lúc cũng có kính nể nhưng lại không cảm khái như bây giờ, thậm chí đáy mắt còn cất giấu cảm kích.
Tộc trưởng ngược lại không khẩn trương như lúc trước, bất quá vẫn lưu ý quan sát An Nhược Thủy. Vốn định dụ ra thân phận thật của Lạc Huyền Ca, lại nghe Lạc Huyền Ca nói bất kể cái gì cũng sẽ nói cho An Nhược Thủy, hắn nghĩ có thể An Nhược Thủy đã sớm biết thân phận thật của Lạc Huyền Ca.
Bây giờ nhìn vẻ mặt An Nhược Thủy, khả năng nàng thực sự đã biết trước. . Truyện hay luôn có tại ~ tr ùmtruyện.C O M ~
"Ta ra ngoài giúp tiểu tử kia an bài thân phận đệ tử nội môn, các cô tùy ý." Tộc trưởng đối với Lạc Huyền Ca có kính sợ, nhưng xét cho cùng không phải người thời đại kia, hắn không làm được giống như giáo đồ lúc ấy, đối Giáo Chủ toàn thân toàn tâm tin phục, cũng không có loại cảm giác nguy cơ Giáo Chủ tùy thời đều có thể đoạt tính mạng hắn.
Bởi vậy làm tộc trưởng đã lâu, cho dù biết Lạc Huyền Ca là chính chủ, hắn cũng không làm được đột nhiên cúi mình hạ thấp, ra vẻ đáng thương với một người tuổi còn trẻ.
Chờ tộc trưởng rời đi, An Nhược Thủy tiến đến bên Lạc Huyền Ca đang nhìn bích họa trên tường: "Em thật sự sẽ tiếp nhận vị trí tộc trưởng?"
"Ừm, bởi vừa rồi đã biết một số chuyện." Lạc Huyền Ca đưa cuốn cổ thư cho An Nhược Thủy, giải thích nội dung trên đó cho nàng.
Chờ An Nhược Thủy biết rõ, Lạc Huyền Ca nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, chị sẽ không phản đối em tiếp nhận vị trí tộc trưởng, đúng không?"
"Ừm." An Nhược Thủy đương nhiên sẽ không ngăn cản người kia, Lạc Huyền Ca bất quá là lấy lại đồ thuộc về mình.
Lạc Huyền Ca quan sát bốn phía một lần, sau đó cười nói: "Xây hang động này rất phiền toái, bất quá cũng là vững chắc nhất, nếu không sẽ không tồn lưu 800 năm. Cơ quan ám đạo hẳn còn hữu dụng, hơn nữa bên trong nhất định ẩn giấu không ít vàng bạc châu báu. Chị cẩn thận một chút, nơi này được Cổ Võ tôn sùng là cấm địa, thường thường sẽ có một số kẻ tự tin quá mức muốn tìm tòi đến cùng. Vì vậy nơi này chắc hẳn lưu lại hài cốt của những người kia. Tộc trưởng cho dù biết được cũng sẽ không dọn dẹp hết, chưa nói đến việc hắn mang hài cốt ra không tiện giải thích với ngoại giới, chỉ bằng vào quy củ tổ tiên truyền xuống, hắn cũng sẽ không dọn dẹp hài cốt trong hang động, dù sao hài cốt càng nhiều đại biểu tài sản hang động càng nhiều. Với hậu nhân mà nói là một loại cảnh cáo, cũng là một loại dụ hoặc."
Lạc Huyền Ca nói một hồi làm An Nhược Thủy lập tức cảm giác như ở nơi vực sâu vạn trượng, rất sợ không cẩn thận sẽ táng thân tại đây.
Lạc Huyền Ca thấy nàng sợ hãi khẩn trương, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, tiến lên an ủi: "Đừng sợ, tộc trưởng dám để chúng ta ở lại nơi này, nghĩa là hắn dám bảo đảm nơi này đối với chúng ta không có uy hiếp. Hơn nữa, cho dù có...... Em cũng có thể dẫn chị bình yên vô sự rời đi."
Trong lòng An Nhược Thủy vẫn còn sợ hãi, dù sao Lạc Huyền Ca nói nơi này có lưu lại hài cốt, nàng tiêu trừ sợ hãi đối với cái chết, lại dâng lên kính sợ đối với quỷ thần. Trước kia nàng theo chủ nghĩa vô thần nhưng sau khi biết chuyện nhân sĩ xuyên không, chủ nghĩa vô thần của An Nhược Thủy bắt đầu dao động. Sau đó lại gặp Lạc Huyền Ca, biết được đối phương là nhân sĩ hồn xuyên, chủ nghĩa vô thần của nàng liền hoàn toàn tan rã. Nàng bây giờ đối với những thứ nhìn không thấy sờ không được, thập phần kính sợ. Dù sao mấy thứ kia, có lẽ thật sự tồn tại.
"Nếu không thì chúng ta ra ngoài trước. Trong đây hẳn là đã một thời gian dài không có người vào, chúng ta ở lại quá lâu cũng không tốt." Lạc Huyền Ca tùy ý tìm cớ, dù sao cả hai người đều có nội lực, không tồn tại vấn đề ở lâu không tốt.
Các nàng dọc theo đường nhỏ đi ra ngoài, đứng ở cửa sơn động, An Nhược Thủy thoáng nheo mắt, độ sáng ở hai bên trong ngoài động làm mắt nàng hơi khó thích ứng.
Lúc An Nhược Thủy chuẩn bị nắm tay Lạc Huyền Ca, lại phát hiện Lạc Huyền Ca đã rời khỏi bên cạnh nàng, đến chỗ tấm bia đá kia.
An Nhược Thủy tò mò đi theo, nhìn trên bia đá có một ít văn tự ký hiệu kỳ quái, nàng vốn muốn hỏi Lạc Huyền Ca xem những thứ kia có ý gì, nhưng người bên cạnh thấy nàng tò mò liền giải thích trước.
"Những thứ này là một ít cảnh cáo đối với người tự tiện xông vào hang động. Hy vọng bọn họ có thể trân ái sinh mệnh, đừng đi vào trong tìm chỗ chết."
An Nhược Thủy nghe giải thích bật cười thành tiếng, không nghĩ tới Giáo Chủ Ma Giáo nghiêm trang mặt lạnh, lúc nói ra lời này, lại đáng yêu bất ngờ.
Lạc Huyền Ca thấy nàng không hề sợ hãi, cũng nhàn nhạt thở ra. An Nhược Thủy sắp phải đi quay bộ phim kia rồi, tình tiết bên trong câu chuyện quá mức áp lực, Lạc Huyền Ca hy vọng trước khi nàng còn chưa diễn, tặng nàng thêm nhiều ký ức vui vẻ một chút, miễn cho đến lúc đó An Nhược Thủy thật sự nhập vai quá sâu mà không ra được.
"Đi thôi. Xem chuyện của đại ca thế nào." Lạc Huyền Ca lấy xuống hòn đá tộc trưởng lưu lại, đó cũng coi như chìa khóa mở hang động, bởi không có hòn đá nhỏ này, người đi vào rất khó trở ra.
Chờ An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca rời khỏi, đột nhiên lại có một người từ chỗ tối lặng lẽ bước ra, đứng trước tấm bia đá, suy nghĩ sâu xa điều gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT