"Cô nghỉ ngơi cho khỏe. Không phải giờ làm việc, khả năng tôi tìm cô không lớn. Đừng tắt điện thoại là được, dù sao cũng không thể loại trừ tình huống đặc biệt." An Nhược Thủy nói với nàng.

Lý Điềm cười hì hì gật đầu: "Tuân lệnh! Bảo đảm mở máy 24/24."

Bất kể là đi làm hay tan sở, chỉ cần Lý Điềm vẫn còn là trợ lý của An Nhược Thủy, nàng đều sẽ vì nghệ sĩ nhà mình phụ trách tới cùng, điện thoại di động đương nhiên sẽ không tắt máy.

Huống chi, ngày mai Hứa Tụ cũng muốn đi xem mắt, nàng càng không thể tắt di động.

Ngộ nhỡ Hứa Tụ đột nhiên gọi điện thoại cho mình, muốn cùng mình bỏ trốn làm sao bây giờ?

Ba người đơn giản trò chuyện, rất mau đề tài lại xả tới trên người Lạc Huyền Ca. Lý Điềm sợ ngày mai bản thân thật sự cùng Hứa Tụ chạy trốn, Lạc Huyền Ca lại biến thành nghệ sĩ bé nhỏ đáng thương không ai dẫn dắt.

Tuy nói hiện tại dựa lưng vào An Nhược Thủy và An Thị, nhưng Lý Điềm vẫn rất không yên tâm đứa nhỏ đặc biệt lắm chuyện phiền phức này.

"Tiểu Lạc, hiện tại cũng đã tham gia xong show thực tế, về sau có tính toán gì?"

"Đại ca nói đã sắp xếp cho tôi một bộ phim không tệ, đóng vai Giáo Chủ Ma Giáo. Tôi cảm thấy mình có thể." Diễn đúng bản sắc, nhất định có thể được.

Lý Điềm nhíu mày một cái: "Nhân vật phản diện sao."

Từ lúc Lạc Huyền Ca xuất đạo, diễn không nhiều nhưng ít nhất đều là vai chính diện, đột nhiên đóng một nhân vật phản diện, fan hâm mộ cùng người xem không tiếp thụ nổi làm sao bây giờ?

Lạc Huyền Ca còn chưa giải thích, An Nhược Thủy liền chen vào: "Giống với 'Phong Thanh' lúc trước, là tiểu nhân vật giang hồ, từng bước bị ép trở thành thủ lĩnh Ma Giáo. Vẫn là nữ chính, không phải nhân vật phản diện."

"À, như vậy ngược lại có khả năng. Thể loại phim nữ chính hắc hóa ở giai đoạn về sau, hiện tại rất được chào đón." Lý Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đã biết Lạc Huyền Ca có ý phát triển trên con đường đóng phim, nàng liền yên tâm rồi.

Như vậy nàng cũng có thể an lòng dẫn theo Hứa Tụ bỏ trốn.

Rất nhanh, An Tuấn Phong đầu đầy mồ hôi đã trở lại.

Nhìn ba người trong phòng khách, hắn đổ vào miệng từng ngụm nước lạnh, ngữ khí hoảng hốt: "Ông nội Linh Linh đã rơi vào hôn mê, bất quá cũng may đã gặp anh rồi, lão nhân gia cũng coi như hoàn thành tâm nguyện."

"Nhìn anh làm gì?" An Tuấn Phong cảm thấy ánh mắt muội muội rất kỳ lạ, nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ muốn nhìn thấu anh trai này.

An Nhược Thủy hơi nhướng mày: "Đã gọi Linh Linh rồi, đại ca...... Khi nào dẫn chị dâu về nhà vậy?"

"Đem nàng về thì chuyện em với Tiểu Lạc giải thích ra sao?" An Tuấn Phong nhíu mày, cảm thấy rất khó xử.

An Nhược Thủy cười khẽ: "Có gì đâu, cũng không thể cả đời không cho chị dâu vào nhà, phải chứ. Hơn nữa, em cùng Tiểu Lạc có nhà riêng, không thể bởi vì chúng em, làm chậm trễ anh và chị dâu được."

Lý Điềm cũng hứng thú bừng bừng nói một câu: "An tổng, lúc nào để cho phu nhân dạo một vòng quanh công ty đi. Giống như trong tiểu thuyết vậy, ai cũng không biết thân phận nàng, sau đó ở công ty dạo một vòng, rồi anh lại dẫn người đi. A... Nghĩ thôi cũng thấy thú vị."

"Tôi nói này trợ lý Lý! Ngày thường cô đều xem cái gì a?" An Tuấn Phong bị Lý Điềm chọc cười, thật biết nghĩ, loại tình tiết này cũng có thể đặt trên người hắn?

Lý Điềm mím môi, rất nhanh cười nói: "Anh đều đã kéo người qua đường kết hôn chớp nhoáng rồi, chuyện này so với motip 'bá đạo tổng tài yêu em' mà tôi từng đọc còn Mary Sue hơn nhiều lắm! Quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh khiến cho ta cảm thấy, anh thật sự là tổng tài bá đạo, mà không phải là đại ca ấm áp nhà bên. A ha ha."

"Tháng sau khấu trừ tiền thưởng!"

An Tuấn Phong nhẹ nhàng nói một câu, làm Lý Điềm rốt cuộc cười không nổi nữa: "An tổng! Hôm nay đại hỉ, anh không thể như vậy a!"

"Hừ!" An Tuấn Phong nhướng mày cười tà mị: "Sao? Bây giờ mới cảm giác được tôi thật sự là bá đạo tổng tài?"

"......" Nói nhiều ắt có sai, nói nhiều ắt có sai!

Lý Điềm yên lặng nhắc nhở đôi câu, không bao giờ tái phạm.

An Nhược Thủy nhìn đại ca cùng Lý Điềm hỗ động, nàng cũng không khỏi bật cười, rất nhanh bác Lưu đến gọi bọn họ qua dùng cơm.

"Từ đại thiếu sao còn chưa tới? Chẳng lẽ là có chuyện gì trì hoãn?" Bác Lưu không nhìn thấy người, không nhịn được bắt đầu lẩm bẩm.

An Nhược Thủy cười lạnh, Từ Hạo không tới, e là bởi vội vàng điều tra hôn sự của đại ca.

Bất quá dựa thủ đoạn của Từ Hạo, chuyện này cũng không lừa được hắn, dù đại ca đã đích thân an bài mà chuyện nàng cùng Lạc Huyền Ca ẩn hôn còn bị hắn tra ra được. Cũng may khi đó Lý Điềm điều tra kịp thời, không để đám người kia tiếp tục đồn thổi, nếu không nàng cùng Lạc Huyền Ca đột nhiên bại lộ, hình tượng cả hai trong lòng công chúng sẽ giảm bớt rất nhiều, nói không chừng sẽ còn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến An Thị.

Cũng là từ thời điểm đó, An Nhược Thủy càng thêm kiên định sớm ngày công khai.

"Từ Hạo?" Ánh mắt An Tuấn Phong khẽ biến: "Hắn bảo hôm nay muốn tới đây?"

"Đúng vậy, bất quá hắn xem bài đăng của em rồi. Phỏng chừng không còn tâm tư mà đến." An Nhược Thủy vừa nói vừa thay Lạc Huyền Ca gắp đồ ăn.

Giờ phút này Lạc Giáo Chủ chỉ cần vùi đầu ăn nhiều là được, dù sao An Nhược Thủy cùng An Tuấn Phong đàm luận Từ Hạo, bản thân không quen lắm, cũng không biết hai huynh muội này vì cái gì đột nhiên đổi sắc mặt.

Bất quá cảm giác, mình có thể tìm một cơ hội đến nhà Từ Hạo tìm hắn nói chuyện tâm tình, dù sao người này luôn có khả năng nhiễu loạn tâm trạng An Nhược Thủy, Lạc Giáo Chủ cảm thấy đã đến lúc người nọ không nên tồn tại nữa.

"A, hắn mà dám. Được rồi... Hôm nay anh sinh nhật, không đề cập tới mấy thứ này, trợ lý Lý ăn nhiều một chút." An Tuấn Phong trước sau như một khuyên nhủ Lý Điềm ăn thêm.

Mà hôm nay Lý Điềm bị trừ tiền thưởng, phẫn hận cầm đũa đâm đâm chén: "An tổng, ngài hiện tại đều đã là nhân sĩ kết hôn. Tiếp tục nói chuyện với tôi mờ ám như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm. Đến lúc đó tôi cũng mặc kệ a."

"......" An Tuấn Phong nhìn ra vẻ mặt nàng tràn ngập chấp nhất với tiền thưởng, bật cười: "Ăn cơm đi. Tiền thưởng không trừ, mặc dù tôi đã kết hôn nhưng vẫn là đại ca nhà bên của cô."

"A..." Lý Điềm hưng phấn muốn ôm An Tuấn Phong, với một kẻ mê tiền mà nói, tiền thưởng bị trừ đột nhiên trở lại, đây là chuyện hưng phấn cỡ nào a.

Giống như nữ thần gả cho người khác, đột nhiên ly dị nhào về phía mình ôm ấp. A ha ha...

Lý Điềm lắc đầu một cái: Aish, tưởng tượng vớ vẩn. Xùy xùy xùy, nữ thần sẽ không gả cho người khác!

Một bữa cơm ăn rất yên ổn nhưng thời điểm kết thúc Lý Điềm dẫn đầu rời đi, An Tuấn Phong cũng đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sắc mặt hắn khẽ biến: "Tổ phụ của Linh Linh đã qua đời. Anh phải đi một chuyến."

"Thật là có tự giác cháu rể." An Nhược Thủy nhìn đại ca rời khỏi, không nhịn được cảm thán một câu.

Lạc Huyền Ca im lặng, tiếp tục ăn cơm.

"Tối nay đại ca hẳn sẽ không về. Chúng ta buổi tối liền ở lại nhà cũ, đừng đi nữa." An Nhược Thủy nói, Lạc Huyền Ca gật gật đầu: "Sao chị biết?"

"Dù gì chị dâu rất hiếu thuận a, đại ca nhất định sẽ bồi nàng." An Nhược Thủy trả lời.

"Ừm, hôm nay rốt cuộc có chúc mừng hay không? Hôm nay là sinh nhật của đại ca, nhưng cũng là ngày ông nội chị dâu qua đời." Lạc Giáo Chủ thấy mình có chút phân biệt không rõ.

An Nhược Thủy ngược lại không để ý mấy thứ kia, tâm tư nàng còn đang nghĩ Từ Hạo rốt cuộc có mục đích gì.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều. Ăn thêm một chút, gần đây quay show thực tế, thấy em gầy đi." An Nhược Thủy đau lòng gắp không ít thức ăn cho Lạc Huyền Ca, nguyên thân vốn là kiểu người ăn không mập, hiện tại quay show thực tế chạy tới chạy lui tiêu hao năng lượng vô cùng lớn, gầy xuống là chuyện rất dễ hiểu.

Lạc Huyền Ca liên tục nói không ăn được nhiều như vậy, nhưng An Nhược Thủy cố tình không chịu buông tha: "Ngoan, ăn hết mấy thứ này vào."

"Sao chị không ăn nữa?" Lạc Huyền Ca hỏi, dù gì An Nhược Thủy vẫn luôn bận giúp mình gắp đồ ăn, chính nàng lại không dùng bữa.

An Nhược Thủy ngẩn người: "Chị không đói lắm. Ăn đi, chị uống chút rượu."

An Nhược Thủy tự mình rót một ly, lại thay đối phương rót một ly.

Lạc Huyền Ca nhìn rượu vang đỏ trước mặt, cô từng nhìn thấy nhưng chưa được nếm, cũng không biết loại rượu này hương vị thế nào. Thân là người trên giang hồ 800 năm trước, bản thân kỳ thực rất thích rượu, chỉ tiếc kiếp trước tửu lượng không tốt lắm, thường dễ dàng say.

Sau vì để duy trì uy nghiêm của Giáo Chủ, liền hạ lệnh cấm mọi người trong giáo uống rượu trước mặt mình.

Miễn cho đến lúc đó thèm uống nháo ra đại loạn.

Hiện giờ đã biết nguyên thân không phải thể chất một ly liền gục, Lạc Huyền Ca rất vui vẻ uống rượu An Nhược Thủy rót cho.

Uống một hơi cạn sạch, phát hiện hương vị có điểm kỳ quái, khác với tất cả mùi rượu từng uống trước đây.

Lạc Huyền Ca thừa dịp An Nhược Thủy không chú ý, trực tiếp cầm chai lên đổ một nửa vào bụng, cuối cùng có chút cảm giác mơ hồ.

Lắc lắc đầu, nhìn An Nhược Thủy, phát hiện không nhận rõ người lắm.

"Tiểu Lạc? Tiểu Lạc?" An Nhược Thủy vốn tưởng rằng Lạc Huyền Ca muốn nhìn kỹ rượu trong bình, giống như lúc nàng lần đầu tiên uống bia, nhìn chằm chằm chai bia nửa ngày.

Nhưng mà không nghĩ tới hôm nay Lạc Huyền Ca cầm lên liền trực tiếp tu ừng ực xuống.

"Tiểu Lạc?" Giọng An Nhược Thủy làm Lạc Huyền Ca nghe có chút mơ hồ, có chút không rõ là ai đang nói, nhưng ngoài ý muốn cảm thấy thanh âm rất êm tai, vô cùng dụ dỗ, giống như đang mê hoặc linh hồn mình vậy. Hãy tìm đọc trang chính ở # T r ù m T r u y ệ n .c om #

An Nhược Thủy hơi hối hận, vì cái gì lại để bác Lưu rời đi sớm như thế, nếu không hiện tại cũng sẽ không còn lại một mình nàng ở đây chiếu cố Lạc Huyền Ca say rượu.

Gia hỏa này giờ phút này không khóc không nháo, chỉ ôm nàng, ở trên người nàng ngửi ngửi.

Chẳng lẽ còn có thể ngửi ra hương vị gì khác?

An Nhược Thủy khẽ cười, vỗ vỗ sau lưng người kia: "Tiểu Lạc, em say rồi. Đừng lộn xộn, chị đỡ em lên giường ngủ."

"Ừm, lên giường. Làm chuyện xấu hổ xấu hổ sao?" Khuôn mặt Lạc Giáo Chủ đỏ bừng nhìn nàng.

An Nhược Thủy vốn đang nghe, đột nhiên sửng sốt, nhìn đến dáng vẻ Lạc Huyền Ca thần chí không rõ, cứ như vậy bật cười: "Say thành như vậy còn làm chuyện xấu hổ xấu hổ, em ngay cả giường cùng sàn nhà đều phân không rõ."

"Nói bậy! Em có thể phân rõ, em...... Bổn tọa ba tuổi biết đọc biết viết, năm tuổi tập võ luyện quyền, bảy tuổi giết người đoạt mệnh, mười tuổi danh chấn thiên hạ. Bổn tọa thông minh, say gì chứ. Rất tỉnh!"

Ngay cả bổn tọa cũng nói ra, e rằng thật sự rối tinh rối mù không biết gì nữa.

An Nhược Thủy bất đắc dĩ tiến lên đỡ Lạc Huyền Ca đang xộn lộn, mà Lạc Huyền Ca lại đẩy nàng: "Đừng đụng vào bổn tọa!"

An Nhược Thủy thấy đối phương say đến mức không nhận người, thậm chí còn đẩy mình ra, nội tâm vô cớ dâng lên lửa giận, nhưng mà câu kế tiếp của Lạc Huyền Ca liền dập tắt hỏa khí trong lòng nàng.

"Bổn tọa đã có gia thất! Ngoại trừ phu nhân, tuyệt không cần oanh oanh yến yến, ngươi mau ra ngoài!" Lạc Giáo Chủ choáng váng bắt đầu rời bàn ăn, đi hai bước trên sàn nhà, lò dò tới sô pha, ầm một tiếng ngã xuống ghế liền chuẩn bị ngủ.

An Nhược Thủy đến gần sô pha muốn đưa đối phương về phòng nghỉ ngơi, dù gì nằm ở chỗ này ngủ rất khó chịu.

Bất quá lôi kéo nửa ngày, Lạc Huyền Ca lại cùng nàng giằng co, gắt gao bám chặt không rời, miệng còn liên tục lẩm bẩm: "Buông tay! Bổn tọa không dạo thanh lâu! Ngươi còn tiếp tục lôi kéo bổn tọa, bổn tọa giết cả nhà!"

"......" An Nhược Thủy bị câu kia chọc dở cười dở khóc, người này say đến mức suy nghĩ cái gì vậy?

________________________________________

*Tác giả có lời muốn nói:

A —— ngày mai Giáo Chủ phải trưởng thành rồi. Bất quá, vì bảo trì thanh thủy trước sau như một, các bạn không cần mong chờ chuyến xe ngày mai đâu.

Lạc Giáo Chủ thật sau khi thông suốt: A, trời tối rồi.

Lạc Giáo Chủ giả sau khi bị trói: Hu hu hu~ sao trời đã sáng a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play