"Được rồi, chúng ta xuất phát đi." Lạc Giáo Chủ đã chuẩn bị xong, quyết định trở về nhà cũ sẽ tặng An Tuấn Phong một bức họa, dù gì cô cũng đã cho đại ca lọt hố một lần.

Cũng không biết hiện tại trên mạng nháo thành cái gì nữa, đáy lòng Lạc Huyền Ca vẫn vô cùng áy náy.

"Nhanh lên xe, lại ngây ngẩn gì vậy?" An Nhược Thủy nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của đối phương, nhịn không được thúc giục. Lạc Huyền Ca hoàn hồn xong liền chui vào ghế phụ.

Thấy An Nhược Thủy không lập tức lái xe mà vẫn nhìn chằm chằm mình, Lạc Huyền Ca liền biết nàng đang đợi câu trả lời, hết sức do dự nói: "Có phải em đã hại đại ca thê thảm?"

"À, không có." An Nhược Thủy nghe xong vốn định nghiêm trang an ủi một chút, lại không ngờ bản thân không nhịn được cười.

Chờ Lạc Huyền Ca lấy lại tinh thần, An Nhược Thủy đã khởi động xe.

"Lát nữa về nhà cũ, em trước đừng nói chuyện. Chị cùng đại ca tâm sự, nếu đại ca cầm đao tới tìm em, có thể chạy bao xa thì chạy đi." An Nhược Thủy thấy biểu tình Lạc Huyền Ca ngập tràn vẻ bối rối, nàng bỗng nổi hứng đùa giỡn gia hỏa này.

Lạc Giáo Chủ nghe xong, không dám tin hỏi lại: "Đại ca thật sự muốn giết em sao?"

"Chuyện này chị không chắc lắm, nghe thư ký trưởng nói đại ca đang họp thì bị người ta nổ pháo oanh tạc, phỏng chừng sẽ không để em yên." An Nhược Thủy nghĩ đến thông báo thư ký gửi cho mình, liền nhịn không được bật cười thành tiếng.

Đại ca nàng gia trưởng chỗ nào, rõ ràng thật sự rất ấm áp a, tối qua không hiểu gì đã bị người mắng, chắc hẳn trong lòng đại ca ủy khuất cực kỳ.

E là thời điểm biết sự thật, tâm tư muốn bóp chết Lạc Huyền Ca đều có.

"Được rồi, đùa em chút thôi. Đừng lo lắng, đại ca sẽ không đối xử với em như vậy." An Nhược Thủy thấy biểu tình Lạc Huyền Ca không thích hợp, tựa hồ có loại xúc động muốn nhảy khỏi xe, nàng vội vàng lên tiếng an ủi.

Lạc Huyền Ca trấn định hơn một chút, lại nhỏ giọng nói: "Có phải em làm vậy rất quá đáng không?"

"Không có, em cũng là xuất phát từ lòng hảo tâm mà." Trái tim An Nhược Thủy đã chậm rãi từ chỗ anh trai nghiêng về Lạc Huyền Ca, tuy rằng đại ca đối xử với nàng cực kỳ tốt, nhưng nàng cũng không muốn nhìn Tiểu Lạc tự trách.

"Em thật tính toán vẽ tranh coi như quà tặng sinh nhật đại ca?" An Nhược Thủy hỏi, tuy nàng tin tưởng năng lực vẽ tranh của người kia, bất quá chỉ sợ Lạc Huyền Ca nhất thời rút não vẽ ra một bức họa bi thảm.

Lạc Huyền Ca gật đầu: "Ừm, em từng lên mạng tra xét rồi. Tranh của em ở hậu thế vô cùng có giá trị lưu trữ, tuy rằng hậu nhân chỉ cất giữ được vài bức, còn hai bức lưu lạc hải ngoại, nhưng mà em cũng coi như lưu danh sử sách a."

"Sách sử ghi lại là họa sĩ của Tuyên Dương công chúa, không phải em."

"Nhưng họa sĩ kia chính là em, lúc ấy em muốn rời khỏi hoàng cung, kết quả bị tay sai triều đình ngăn cản, lại thân trúng kịch độc, rơi vào đường cùng đành phải giết họa sĩ muốn đi báo tin kia, thay thế hắn ở trong cung. Mấy bức họa kia chính là lưu lại khi đó. Nếu không hắn sao có thể đột nhiên nổi tiếng về sau này."

Lạc Giáo Chủ vô cùng đắc ý giải thích, mà An Nhược Thủy lại lần nữa cảm giác được gia hỏa này coi mạng người như cỏ rác.

Bất quá An Nhược Thủy cũng không cảm thấy đối phương làm vậy có gì sai, Tiểu Lạc vốn là là Ma Giáo Giáo Chủ, trong tình cảnh họa sĩ muốn báo tin bắt giữ mình, Lạc Huyền Ca giết hắn là có thể hiểu được.

"Cho nên, phàm là người thời ấy có chút thành tựu lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đều có thể là em ngụy trang?" An Nhược Thủy tựa hồ đột ngột nghĩ đến cái gì, cảm thấy rất hứng thú.

Lạc Huyền Ca lắc lắc đầu: "Không phải a, quá nhiều người đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, làm sao có thể mỗi một người đều là em được. Em cũng không nhớ rõ rốt cuộc từng ngụy trang bao nhiêu người, chỉ là chuyện quá khẩn cấp nhất định phải giết người đoạt thân, em cũng không còn biện pháp."

"Được rồi, những chuyện đó đều đã qua. Hiện thế sẽ không xuất hiện loại tình huống này nữa." An Nhược Thủy cảm thấy đối phương lại rơi vào hồi ức kiếp trước, nàng sợ Lạc Huyền Ca càng lún càng sâu, vì vậy liền mở miệng an ủi.

Kết quả không ngờ lại nghe được Lạc Huyền Ca nhỏ giọng nói thầm một câu 'em thấy chưa chắc'.

"Cái gì chưa chắc?" An Nhược Thủy không nghe rõ, hoặc là nghe rõ lại không biết lời Lạc Huyền Ca nói có ý gì.

Lạc Huyền Ca bỗng nhiên nở nụ cười, không muốn để An Nhược Thuỷ quá mức lo lắng: "Em nói chị lái xe quá nhanh."

"Loại tốc độ này so với khinh công của em, đã là tốc độ rùa bò." An Nhược Thủy không nhịn được phản bác, nàng lái xe rất vững, hơn nữa luôn cẩn thận cũng không lái nhanh.

"Dừng xe dừng xe!"

Lúc này đã đến đường núi về nhà cũ, Lạc Giáo Chủ hưng phấn vỗ cửa xe, kêu nhanh một chút dừng xe.

An Nhược Thủy bị dọa, phanh gấp đỗ vào ven đường hỏi người kia: "Sao vậy?"

"Em muốn dùng khinh công bay trở về." Lạc Huyền Ca thích nhất chính là ở con đường này sử dụng khinh công, trước kia là vì nơi này không có camera giám sát, không cần lo bại lộ thân phận, hiện tại chính là bởi ngồi trong xe lâu làm bản thân cảm thấy có chút không thích ứng, lần sau muốn dùng khinh công bay tới một hồi.

An Nhược Thủy liếc mắt một cái, tiếp tục lái xe, Lạc Giáo Chủ không rõ nguyên do nhìn về phía nàng: "Trước hết chị để em xuống xe a."

"Xuống cái gì? Đàng hoàng ngồi trên xe." Ngữ khí An Nhược Thủy lạnh lẽo.

Lạc Giáo Chủ thấy nàng thực sự không muốn thả mình khỏi xe, cũng không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn ngồi yên, khuôn mặt dựa vào cửa sổ nhìn cây cối ven đường.

"Thật sự muốn bay như vậy?" An Nhược Thủy trong lúc vô tình liếc người kia một cái, nhịn không được đau lòng.

Lạc Huyền Ca ủy khuất chớp chớp mắt, thu hồi tầm mắt nghiêm trang ngồi yên, lại trung khí mười phần trả lời: "Không có!"

"Cơ hội chỉ có một lần, ai bảo em không thành thật chứ." An Nhược Thủy thấy đối phương ủy khuất không sâu như vừa rồi, cho nên cũng không dừng xe, tiếp tục lái về phía trước.

"Tại sao muốn xuống bay như vậy? Ngồi xe không quen?" An Nhược Thủy thật không nghĩ ra, tuy rằng khinh công rất thuận tiện nhưng sẽ không thấy mệt sao?

Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Ngồi xe không có cảm giác an toàn."

Mặc dù Lạc Giáo Chủ dùng thân thể ở thế giới này nhưng linh hồn lại là cổ nhân tám trăm năm trước, đối với những chiếc xe này, cô cảm thấy dị thường xa lạ. Hơn nữa báo chí ngày ngày đưa tin có tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, tai nạn máy bay. Lạc Huyền Ca cũng không biết nội lực công phu có thể bảo vệ mình lúc phát sinh những thứ nguy hiểm kia hay không.

"Được rồi, đừng buồn lo vô cớ. Ngồi xe của chị, có thể tuyệt đối yên tâm." An Nhược Thủy đột nhiên nhớ lại, gia hỏa này không chỉ có logic thần kỳ, năng lực não bổ càng là hạng nhất.

Lạc Huyền Ca muốn tìm đề tài để giảm bớt một chút lo sợ, liền hỏi An Nhược Thủy: "Ngoại trừ chúng ta còn có ai sẽ đến nhà cũ mừng sinh nhật đại ca?"

"Chắc sẽ có Từ Gia, chị đã mời nàng. Từ đại ca không biết tới không, Lý Điềm gần đây không có việc bận cũng không nghỉ phép, hẳn là sẽ tham dự."

"Không còn ai khác sao?" Lạc Giáo Chủ cảm thấy sinh nhật này trôi qua thực lạnh lẽo.

An Nhược Thủy lắc đầu nói: "Đại ca không có bạn bè gì, họ hàng trong nhà cũng ít ỏi, chi thứ của An Thị đều ở nước ngoài, sẽ không ai chạy về mừng sinh nhật đại ca."

Cẩn thận ngẫm lại, An Nhược Thủy cảm thấy đại ca thật sự rất đáng thương.

Rốt cuộc cũng tới nhà cũ An Gia, quản gia tiên sinh đã sớm chờ trước cửa.

T

hấy xe An Nhược Thủy đi tới, hắn lập tức trở về thông báo cho An Tuấn Phong, rất nhanh An đại tổng tài liền đầy mặt hớn hở tới nghênh đón muội muội, và cả một người khác hắn tạm thời không muốn gặp cho lắm.

"Đại ca, em rất nhớ anh." Xuống xe, An Nhược Thủy liền nhào về phía anh trai mình, An Tuấn Phong giơ tay xoa tóc nàng, trong mắt cũng tràn ngập nỗi nhớ.

Mà nhìn về phía Lạc Huyền Ca ở bên cạnh, hắn lập tức phun ra toàn bộ khí thế tổng tài, vốn là để thư ký ngày mai gửi kết quả điều tra tới, cuối cùng hắn thực không chịu nổi những số điện thoại xa lạ kia oanh tạc, thúc giục thư ký mau chóng tra rõ ràng, kết quả lại tra được là Lạc Huyền Ca giở trò quỷ.

"Thế nào? Nhìn anh không vừa mắt, bắt đầu trả thù sao?" An Tuấn Phong không chút khách khí trừng mắt.

Vốn là Lạc Giáo Chủ không sợ hãi nhưng đáy lòng chột dạ, chỉ có thể sờ sờ mũi cười gượng: "Không có."

"Giải thích một chút, em phát tư liệu về anh lên mạng cẩu lương làm cái gì?"

"Nhược Thủy nói......" Nhược Thủy nói anh thiếu bạn, em muốn tìm cho anh một người.

"Khụ khụ!"

Lạc Giáo Chủ đang chuẩn bị giải thích lại nghe An Nhược Thủy ho khan, bị dọa liền lập tức đổi lời: "Em thấy anh ngày thường một mình quá tịch mịch, muốn giúp anh tìm một đối tượng. Cho nên liền phát tư liệu lên mạng cẩu lương."

"An Tuấn Phong này tìm đối tượng còn cần mạng cẩu lương?! Đầu óc em có phải ném hết ra ngoài rồi?" An Tuấn Phong nổi trận lôi đình a, sống bao nhiêu năm, lần đầu bị nhiều người như vậy mắng chửi, còn mắng đến cực kì khó nghe!

"Anh, được rồi! Đừng nói Tiểu Lạc nữa, em ấy đã biết sai, cũng là có lòng, chẳng qua dùng sai phương pháp, anh tắt máy đi chẳng phải là xong sao." An Nhược Thủy mở miệng khuyên hắn.

An Tuấn Phong khó mà tin nổi nhìn nàng, tư tưởng của muội muội cũng không thân cận mình nữa rồi, lại vì xú nha đầu kia mà đi rống anh trai.

Trái tim bé nhỏ của An đại tổng tài lập tức vỡ nát, bất quá xét cho cùng vẫn là em ruột sủng từ nhỏ đến lớn, đừng nói muội muội rống hắn, đi lên đánh hắn mấy quyền hắn cũng không ngại, nói không chừng còn thương tiếc muội muội đánh có đau tay hay không.

"Được rồi, anh cũng biết không phải em cố ý. Vào nhà đi." An Tuấn Phong nể mặt muội muội, không cùng Lạc Huyền Ca so đo.

Lạc Giáo Chủ nhìn bóng lưng phu nhân và An đại ca, trong lòng cảm thán một hồi, vẫn là phu nhân đối xử với mình tốt nhất.

"Tiểu Gia hôm nay không tới sao?" An Nhược Thủy từ chỗ An Tuấn Phong biết được tin này, thực ngoài ý muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play