"Trong mắt anh em giống tội phạm lắm à?" Sở Thành cả kinh, "Anh ruột đấy."

Hiếm khi Sở Tín cười, anh bình tĩnh nói, "Em giờ cũng không kém bao nhiêu đâu. Tiểu Thành," anh nhìn Sở Thành nghiêm túc nói, "Em muốn anh tin em có chừng mực thì em nên có chừng mực."

Sở Thành nghe vậy, nghĩ anh đúng là thích buồn lo vô cớ, "Anh yên tâm đi, tụi em sắp kết thúc rồi, tầm 2 tháng nữa thôi, nhanh lắm."

Lần này tới lượt Sở Tín kinh ngạc, anh liếc mắt nhìn dây chuyền trên cổ Sở Thành, trong lòng có hơi ngờ vực nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ bảo, "Thế thì tốt."

"Bởi vậy anh khỏi lo, em nói được là làm được."

"Ừ." Sở Tín cất bước đi về phía trước.

Sở Thành đi cạnh anh nhẹ giọng nói, "Phải rồi, cảm ơn anh đã không nói chuyện này cho bố mẹ."

"Không có gì, người trẻ tuổi thường thích chơi đùa, em có khả năng cũng có tư cách, chuyện này chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm trong đời em, không đáng để bố mẹ biết."


Sở Thành bất giác cụp mắt xuống bỗng có chút buồn bực, anh cảm thấy lời này của Sở Tín không đúng nhưng hình như cũng chẳng có gì sai, giữa anh và Quý Khinh Chu không có sự kết nối nào, gặp nhau là do ngẫu nhiên sau này sẽ mỗi lúc một xa, đây chính là quỹ đạo cuộc sống của bọn họ, điều này rất bình thường, không có vấn đề gì cả.

Nhưng Sở Thành lại nhớ tới tối qua, khi Quý Khinh Chu nằm trên lưng anh nói với anh rằng "Anh tốt với em nhất", nhớ tới lúc Quý Khinh Chu nhìn anh trong mắt ngập tràn quyến luyến, khó giải thích được mà thấy hơi khó chịu.

°

Lúc Sở Thành về nhà đón sinh nhật thì Quý Khinh Chu đến bệnh viện thăm Uông Phương, trò chuyện cùng bà mấy câu, đến tối mới rời khỏi bệnh viện. Cậu ở nhà một mình có hơi chán, trong lúc vô tình thì nhìn thấy những bông hồng đang treo ngược ở bên ngoài. Mấy bông hồng này đã sớm khô lại nhưng vẫn còn treo trên ban công, hệt như một bức tranh sơn dầu đã vẽ được một thời gian dài trước đây. Sở Thành nói không động vào thì thực sự không động vào, Quý Khinh Chu bước qua xem thử rồi gỡ dây buộc ra.


Cậu tìm thấy chiếc bình thủy tinh mà cậu đã cất đi lúc trước, cắm số bông hồng đã phơi vào đó. Những bông hồng này đã khô héo theo thời gian, màu sắc cũng đã phai đi dần. Quý Khinh Chu đặt chiếc bình lên bệ cửa sổ, cứ giữ lại vậy, cậu nghĩ, đợi đến lúc đi thì vứt những bông hồng này luôn thể.

Cậu lặng lẽ ngắm nhìn những bông hồng trước mặt, khẽ mỉm cười.

°

Hôm sau Sở Thành đúng hẹn đến tiễn Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu tạm biệt anh bên ngoài sân bay rồi cùng Tiểu Tiền đi vào trong. Sở Thành dõi mắt nhìn cậu rời đi, vô thức vuốt nhẹ lên mặt dây chuyền trên cổ mình, sau đó lái xe đến công ty.

Lúc tan sở, Mạnh Thịnh và những người khác đề nghị tổ chức tiệc mừng cho anh nhưng Sở Thành từ chối, "Hôm khác đi, em đón sinh nhật 2 lần rồi để em nghỉ ngơi tí, cuối tuần đi."


Mạnh Thịnh cũng không làm khó anh, "OK, thế thôi tụi anh về trước."

"Ừ, em xử lý xong này đã rồi về luôn."

Mạnh Thịnh nghe vậy thì giúp anh đóng cửa phòng làm việc lại trước khi đi.

Gần 6 giờ Sở Thành mới tan làm, anh vào thang máy xuống bãi đậu xe, đi về hướng xe của mình. Nhưng khi vừa rẽ qua chỗ ngoặt thì nhìn thấy có vài người đang xô xát với nhau.

"Mày cũng cứng quá đấy nhỉ, sếp nói rồi hôm nay nhất định phải nhìn thấy mày, giờ một là mày ngoan ngoãn đi theo tụi tao còn không thì đừng có trách tụi tao không biết nặng nhẹ, mày cũng là người có đầu óc mà, cần gì phải vậy chứ đúng không."

Sở Thành giương mắt nhìn, không nhiều, tổng cộng 4 người đều đang đứng trong tối, nhìn không ra bộ dạng thật, có 3 tên đứng đối diện anh đang lôi kéo 1 người.

"Anh buông tôi ra, tôi không đi."

"Tới phiên mày ý kiến à."

"Anh làm vậy là sao đây? Ỷ thế hiếp người chắc?"

"Mấy câu này mày giữ lại rồi nói với sếp tụi tao đi."

Vừa dứt lời thì người bị lôi kéo nãy giờ bất chợt đạp tên kia một đạp, "Má nó", tên bị đạp chửi một tiếng, thế là cả đám người bắt đầu lao vào ẩu đả.

3 đánh 1 kết cục rõ ràng, Sở Thành bất đắc dĩ nhìn tình cảnh hiện tại, tuy rằng không muốn xen vào nhưng chuyện xảy ra trước mặt không thể cứ thế mà mặc kệ.

Anh bước lên trước đẩy người bị lôi nãy giờ ra sau, không tốn bao nhiêu sức đã giải quyết xong 3 tên muốn bắt người nọ đi.

"Cút." Sở Thành nói.

Ba người kia nhìn anh rồi lại nhìn người đứng phía sau anh, bắt đầu dọa dẫm, "Được, mày ngon, giờ mày không đi với tụi tao sau này có gì tự chịu."

Bọn họ nói xong, người dẫn đầu cắn răng liếc Sở Thành một cái rồi mới đi.

Sở Thành cảm thấy bây giờ tính tình anh tốt hơn xưa nhiều quá, nội cái liếc mắt ban nãy thôi thì anh thời còn đi học hay là mới tốt nghiệp làm gì có chuyện cho đi dễ vậy, kiểu gì cũng sẽ đập cho một trận khiến bọn chúng phải quỳ xuống gọi anh là bố mới chịu tha. À khoan, Sở Thành sực nhớ, bây giờ không gọi bố được nữa, mình có con trai rồi, gọi vậy không được.

Sở Thành vừa nghĩ vừa đi về hướng xe của mình thì bỗng nghe thấy một tiếng cảm ơn, anh quay đầu lại phản xạ theo điều kiện bảo, "Không cần cảm ơn."

Nhưng khi hai chữ "Cảm ơn" vừa ra khỏi miệng Sở Thành liền ngây ra, anh nhìn người đứng ở khúc ngoặt, ối đm, chẳng phải là La Dư Tân đấy à? Vậy là mình vừa giúp La Dư Tân á? Sở Thành bắt đầu thấy hơi toang, 3 tên ban nãy đi đâu rồi? Đi xa chưa? Giờ quay lại được không?
Quý Khinh Chu mà biết anh giúp La Dư Tân, Sở Thành thực sự không dám tưởng tượng, anh nghĩ có khi con trai nhỏ của anh sẽ nổi loạn rồi đòi bỏ nhà ra đi mất. Đếch ổn tí nào, nghĩ thôi đã hãi.

Sở Thành nhớ lại hồi tiểu học giáo viên ngữ văn của anh có hỏi anh một câu, "Nếu người em không thích ngã xuống hồ em có cứu người đó không?" Sở Thành nhớ lúc đó anh đã trả lời là, "Có ạ." Giáo viên nghe vậy thì rất vui, đang định khen anh lại nghe anh dõng dạc nói tiếp, "Em sẽ vớt nó lên rồi đấm cho nó nhừ tử!"

Sự vui vẻ trên mặt giáo viên ngữ văn biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự lạnh lùng, "Ngồi xuống đi."

Sở Thành thấy tình huống hiện tại không khác gì mấy, có điều anh lớn rồi cũng không thể nói đánh là đánh được, thế nên anh lựa chọn quay người rời đi.
La Dư Tân thấy anh chỉ nói một câu "Không cần cảm ơn" liền quay đi mất thì hơi kinh ngạc. Sở Thành không nhận ra hắn à? Hay là anh ta không biết mình là ai? Lúc sắp xếp ván cờ này hắn đã phân tích ra các tình huống, trong đó cái tốt nhất chính là Sở Thành không biết đến hắn.

Sở Thành không phải người trong giới giải trí, đa số những người anh hợp tác đều là bên sản xuất nên có thể sẽ không biết nhiều về giới diễn viên cho lắm. Nếu anh ta chỉ coi Quý Khinh Chu như một con chim hoàng yến không hề quan tâm đến cậu ta, chỉ có trách nhiệm đưa tiền và tài nguyên thì có thể sẽ không biết tới hắn, nhất là khi hắn đã đặc biệt trang điểm để che đậy. Chỉ là hắn không ngờ rằng bản thân lại may đến vậy, thật sự để hắn rơi vào tình huống tốt nhất.

Hắn vội vã bám theo, nhẹ nhàng nói, "Vừa rồi thật cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa."
Còn sao nữa đi với bọn chúng luôn đi, đợi đã, đột nhiên Sở Thành chợt nghĩ, sao La Dư Tân lại có mặt ở đây? Chẳng phải tên này đang quay [Cơ Thiên Lệnh] à? Cho dù không quay phim thì sao lại xuất hiện trước công ty anh được?

Sở Thành vừa suy nghĩ vừa trả lại một câu, "Có gì đâu."

"Anh giúp tôi thế này, tôi nên báo đáp anh thế nào đây?"

"Không cần."

La Dư Tân thấy thái độ anh hơi lạnh lùng, lập tức thay đổi kế sách, "Nhưng mà có khi tôi lại phải nhờ anh giúp tôi thêm một chuyện nữa."

Sở Thành hừ cười trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì?"

"Do lúc nãy xung đột với bọn họ nên bây giờ dạ dày của tôi có hơi khó chịu, anh có thể đưa tôi tới bệnh viện được không? Xe của tôi bị bọn họ động tay động chân, tôi lo nếu tôi ra ngoài đón xe mà bọn họ vẫn còn chưa đi thì sẽ lại gây khó dễ với tôi."
"Xe cậu cũng đậu ở đây?"

"Phải," La Dư Tân đáp, "Tôi có chút việc cần làm ở đây, không ngờ vừa đi thang máy xuống đã bị bọn họ bám theo."

"Thế hẳn là cậu cũng có người quen ở đây, đã vậy thì để người quen của cậu đưa cậu tới bệnh viện đi."

"Anh ấy không có ở đây," La Dư Tân nhẹ nhàng nói tiếp, "Nên việc của tôi cũng chưa xong nốt."

Hắn nhìn Sở Thành, mở miệng thỉnh cầu, "Giúp người giúp đến cùng tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, anh vừa mới giúp tôi xong chứng minh anh rất hăng hái làm việc nghĩa, nếu tí nữa tôi đi ra đấy bị bọn họ bắt lại thế thì chẳng phải sẽ uổng phí công sức anh vừa bỏ ra hay sao."

Nhìn bộ dạng này của hắn, Sở Thành gần như đã chắc chắn hắn ta đến để tìm anh, chẳng thế thì minh tinh có tiếng như hắn đã không ở đây lại còn cứ cố bám riết lấy anh như giờ. Chưa kể đâu ra chuyện trùng hợp như này, đúng lúc La Dư Tân có việc phải tới đây, đúng lúc gặp phải đám người đấy lại còn đúng lúc đụng trúng anh. Trùng hợp nhiều lần thì không phải là trùng hợp, gắng sức dựng ra màn kịch hay ho tới vậy, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc La Dư Tân đang muốn giở trò gì.
"Vậy cũng được." Sở Thành nói.

La Dư Tân nghe vậy hào hứng đáp lại, "Cảm ơn anh, anh tốt bụng quá, tôi sẽ báo đáp anh thật đàng hoàng, anh không phải lo."

"Không cần," Sở Thành đáp, "Nghĩa vụ công dân thôi, là việc ai cũng nên làm."

La Dư Tân: ...

La Dư Tân hết biết phải nói tiếp kiểu gì, Sở Thành là người thế này à? Không giống với tưởng tượng của hắn cho lắm.

Sở Thành bước nhanh tới trước xe mở khóa xe rồi mở cửa ghế lái, anh vừa thấy La Dư Tân định chạm vào cửa ghế phụ thì lập tức đanh giọng, "Đừng có động vào."

La Dư Tân giật mình rụt tay về, nhìn Sở Thành đầy khó hiểu.

Sở Thành cũng giật hết cả mình, hôm nay anh lái chiếc Porsche này là vì để đưa Quý Khinh Chu ra sân bay, La Dư Tân mà động vào thật thì tới lúc Quý Khinh Chu biết, Sở Thành nghĩ bé kẹo dẻo ngoan ngoãn của anh sẽ thành bé kẹo nổ luôn mất.

Anh biết Quý Khinh Chu không ưa La Dư Tân, Quý Khinh Chu đối xử với ai cũng tốt chỉ trừ Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân, nhìn thấy hai tên này thôi là đã muốn đập cho một trận —— đấy là nếu em ấy đánh lại được.

"Xe này của anh bạn nhỏ nhà chúng tôi, con nít mà, tính chiếm hữu cao lắm, đồ của nhóc ấy không cho ai động tới cả, cậu mà động vào nhóc ấy biết lại quậy om sòm lên."

La Dư Tân nhìn chiếc xe trước mặt, anh bạn nhỏ? Hắn nghi hoặc tự hỏi, nhà Sở Thành có con nít à? Con của họ hàng sao? Hắn nghĩ Sở Thành chỉ đang làm quá, "Tôi không để lại dấu vết đâu, anh không nói cho em ấy biết thì sẽ không có vấn đề gì."

"Thế không được." Sở Thành cười nói, "Nhóc này là độc đinh, nhà có mình nhóc ấy thôi nên bình thường chiều lắm thành ra tính tình có hơi nóng nảy, nhóc ấy mà biết tôi để người khác động vào xe của mình còn giấu không nói dám là sẽ bỏ nhà đi bụi luôn không chừng."
La Dư Tân nghe vậy thì cười, bỏ nhà đi bụi? Trò trẻ con gì vậy, tầm này chắc chưa thành niên đâu, mới tới tiểu học thôi nhỉ? Nhưng hắn cũng không tiện nói qua nói lại với Sở Thành, đành xuống nước hỏi, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Xe cậu lái được thì lái đi không được thì bắt xe, tôi chờ ở ngoài, cậu có đụng trúng mấy người đó thì tôi cũng thấy được."

La Dư Tân thấy phiền hết sức nhưng hắn mới gặp Sở Thành nên không tiện ý kiến nhiều, thế là cũng phải gật đầu đồng ý, "Được, vậy chúng ta gặp nhau trước cổng."

"Được."

Sở Thành lái xe ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm, đợi một lúc thì nhìn thấy trong gương chiếu hậu La Dư Tân đang đi qua đây. Anh không nói gì, xem ra mấy tên kia vốn chẳng đợi ở đây mà chỉ phối hợp với La Dư Tân diễn tuồng chút thôi.
"Đón xe đi." Anh nói ngay vào điểm chính.

"Thế anh có đi cùng tôi không?"

"Dĩ nhiên."

La Dư Tân cảm thấy Sở Thành dễ nói chuyện hơn so với tưởng tượng của hắn.

°

Tác giả có lời muốn nói: 

Sở Thành: Làm bộ đấy, lừa mi thôi.

Sở Thành: Sao trẫm có thể bỏ qua vở tuồng [Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân] cho được?

La Dư Tân: Tôi thực sự không có ý đồ gì cả, tôi chỉ muốn làm quen với anh thôi.

Sở Thành: Khỏi, thấy mi là phiền, lối thoát hiểm đằng kia.

La Dư Tân: ...

°

Tròn 2 tháng mị đã comeback, sẵn tiện chúc mừng 100K view và link wt đã có mặt trên GG🥳

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play