Nhưng dù có phiền toái hơn nữa thì vẫn phải đón Tết.
Buổi sáng hôm đó, Quý Khinh Chu từ sớm đã làm xong thức ăn cho đêm giao thừa, cất vào hộp đựng cơm mang tới bệnh viện. Cậu không làm quá nhiều món, dù sao cũng chỉ có hai người là cậu và Uông Phương, ăn không hết nhiều vậy được.
Uông Phương nhìn cậu bỏ đồ ăn vào lò vi sóng, hâm nóng xong bưng ra đặt lên khay trà, bày bát đũa, xếp hoa quả và mấy món ăn vặt thì nghĩ con trai bà đúng là lớn thật rồi, còn biết chăm sóc người khác.
Quý Khinh Chu mở TV, dìu Uông Phương xuống giường, nói với bà, "Đúng lúc quá, tới Xuân Vãn rồi, chúng ta có thể cùng nhau xem Xuân Vãn."
Uông Phương cười ha ha đáp lời, ngồi xuống ghế sa lông cùng cậu.
Cơ thể bà không khoẻ nên Quý Khinh Chu không chuẩn bị thức uống mà đun một nồi nước ấm cho bà, Uông Phương uống một hớp, cảm khái nói, "Giờ Tiểu Chu làm cơm ngon hơn trước nhiều rồi."
"Quen tay hay việc mà." Quý Khinh Chu trả lời.
Uông Phương nghĩ nửa năm nay cậu ở bên ngoài phải tự mình phấn đấu, đau lòng cho cậu, nắm tay cậu cảm khái, "Nửa năm này vất vả cho con quá."
Quý Khinh Chu thấy thật ra vẫn ổn, tuy chẳng hiểu sao cậu lại xuyên đến thế giới này, nhưng cũng may vừa mới tới đã gặp được Sở Thành, thế nên cũng coi như suôn sẻ trải qua.
Cậu cười nói với Uông Phương: "Mẹ con ai lại nói với nhau mấy cái này, công việc của con không mệt còn kiếm được nhiều tiền, mẹ đừng lo."
Uông Phương mỉm cười gật đầu, Quý Khinh Chu gắp thức ăn cho bà, khuyên nhủ, "Mẹ ăn thêm đi."
"Được."
Cơm nước xong, Quý Khinh Chu đi rửa hộp, Uông Phương ngồi trêи ghế sa lông xem TV, thấy hơi tò mò hỏi, "Tiểu Chu này, mai mốt con có lên Xuân Vãn không?"
Quý Khinh Chu không nghĩ bà sẽ hỏi cái này, suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Cái này thì không nói trước được, Xuân Vãn chỉ mời mấy người nổi nổi thôi không phải ai cũng mời, nên cũng chưa chắc họ sẽ mời con."
"Vậy cũng không sao," Uông Phương nói, "Thế thì con có thể ăn Tết với mẹ, mà chắc cũng phải mai mấy minh tinh này mới về đến nhà nhỉ."
"Có vài người biểu diễn xong sẽ chạy về nhà, ở gần thì có thể về trước 12 giờ."
Uông phương "Ừ" một tiếng, vừa nói chuyện với cậu vừa xem Xuân Vãn.
- --
Sở Thành cũng đang xem Xuân Vãn, đây là truyền thống của nhà họ Sở, cho dù có bận việc khác thì cũng phải mở TV lên nghe Xuân Vãn.
Mẹ Sở đặt cái thớt lên khay trà, cầm lấy nhân sủi cào và mì vắt nói với 3 người đàn ông cách đó không xa, "Tiểu Thành qua cán da với mẹ, Tiểu Tín làm vằn thắn với ba đi con."
"Vâng, chờ con 5 phút để con xử lý xong công việc trêи tay đã." Sở Tín nói.
Sở Thành lưu luyến đặt điện thoại xuống, ngồi cạnh mẹ Sở, bắt đầu cán da với bà.
Không lâu sau, cả nhà bắt tay vào làm vằn thắn dưới sự chỉ huy của mẹ Sở. Mẹ Sở vừa cán da vừa nghe Xuân Vãn, không quên đốc thúc hai đứa con trai của mình, "Qua đêm nay là tụi con lớn thêm một tuổi nữa rồi, đến lúc yêu đương rồi đấy, hết Tết là tới Valentine, người ta ai cũng đi đón lễ, hai đứa tụi con không ghen tị à?"
"Có gì phải ghen tị," Sở Tín đáp, "Người yêu nhau có niềm vui của họ, độc thân cũng có niềm vui của độc thân, con thích độc thân."
"Còn con thì sao?" Mẹ Sở nhìn con trai út của mình, "Con cũng thích độc thân à?"
Con có độc thân đâu, Sở Thành nghĩ thầm, con có bé tình nhân mà? Nhưng anh cũng không thể không biết ngại đi nói với mẹ Sở là mình bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, nên chỉ nói, "Con sao cũng được."
"Tiểu Thành à," Mẹ Sở nhìn anh, bận tâm nói, "Con đừng học theo anh con, anh con thích nữ còn con thích nam, con phải tự biết lo cho mình chứ. Tình yêu khác giới chiếm đại đa số, bây giờ anh con còn độc thân nhưng kiểu gì sau này nó cũng sẽ gặp được người thích hợp với nó, còn con cứ mãi độc thân vầy lỡ không gặp được ai phù hợp với mình thì sao đây?"
Sở Thành thấy mẹ mình cứ lo mấy chuyện không đâu, "Với điều kiện của gia đình mình thì con mà muốn là có cả hàng dài mấy cậu trai xếp từ đây tới cuối phố còn được nữa là."
Bố Sở hừ một tiếng, "Nói thì hay lắm, cũng chẳng biết cậu giống ai, không thích con gái đi thích con trai, tôi thấy tụi An Minh, Tần Học chơi với cậu từ nhỏ tới giờ đều thích con gái, có mỗi cậu là khác người ta!"
"Giống mẹ con đấy," Sở Thành ngạo nghễ đáp, "Mẹ con thích đàn ông nên con cũng thích, nếu mẹ con không thích đàn ông thì làm gì tới lượt bố."
"Mẹ cậu là phụ nữ, cậu cũng là phụ nữ à?" Bố Sở cả giận nói.
"Từ giờ bố xem con như con gái cũng được, con không để ý đâu."
Bố Sở bị anh chọc tức ném quýt vào người anh, "Đẻ cậu còn không bằng đẻ con gái, con gái dễ thương ngoan ngoãn biết chừng nào, hừ."
Sở Thành cầm quýt trong lồng ngực lên để trêи bàn, cười cười, không chọc tức bố mình nữa.
Anh cúi đầu cán da sủi cảo, nghe âm thanh trong TV truyền đến, đột nhiên nghĩ, lúc này Quý Khinh Chu đang làm gì nhỉ? Đang xem Xuân Vãn à? Em ấy có làm vằn thắn không? Mai mùng 1 chắc Quý Khinh Chu cũng không có họ hàng để đi chúc Tết.
Sở Thành nghĩ tới đây tự nhiên thấy buồn bực trong lòng, "Mai nhà mình có ghé họ hàng không mẹ?" Anh hỏi.
"Có chứ, mai dì con qua đây, mốt thì tới bên nhà cô con, cậu mợ con đi chơi hết rồi mấy hôm nữa mới về."
Sở Thành gật đầu, thầm nghĩ vầy mới đúng là đón năm mới chứ, nào giống Quý Khinh Chu, phải đón giao thừa trong bệnh viện, mùng một cũng không đi chúc Tết họ hàng được.
Anh đang cán da thì nghe tiếng thông báo Wechat, cầm điện thoại lên xem, phát hiện là Quý Khinh Chu: Năm mới vui vẻ (*^▽^*), chúc anh năm mới tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý, an khang thịnh vượng, gặp nhiều may mắn.
Sở Thành nhìn emo tươi cười, nói trong lòng em còn cười được.
Anh trả lời: Em cũng vậy, chúc em sớm được nổi tiếng, tài vận hanh thông.
Quý Khinh Chu rất hài lòng với câu chúc này, hỏi anh: Anh đang làm gì thế?
"Đang làm vằn thắn với mẹ tôi." Sở Thành trả lời.
Quý Khinh Chu hơi kinh ngạc: Anh biết làm vằn thắn à, tôi cứ tưởng anh không biết nấu ăn cơ.
Sở Thành: Không biết nấu thật, tôi chỉ biết cán da thôi.
Quý Khinh Chu nghĩ anh cũng ngay thẳng ghê, cơ mà thiếu gia nhà giàu như Sở Thành biết cán da sủi cảo là tốt lắm rồi.
Sở Thành: Em có làm vằn thắn không?
"Không có." Quý Khinh Chu trả lời, "Chiều tôi bận nấu cơm không kịp làm vằn thắn, cũng không gấp, để mai đi."
Sở Thành nghĩ ngày mai mà cậu nói hẳn là làm vằn thắn ở nhà một mình vào ngày mai, lại hỏi, "Em còn trong bệnh viện à?"
Quý Khinh Chu: Ừ, đang xem Xuân Vãn này.
Sở Thành: Nay em không về à?
Quý Khinh Chu: Không về đâu, năm mới mà tôi ở chung với mẹ tôi luôn, Tiểu Tần cũng về nhà ăn tết rồi, tôi ngủ trong phòng chăm bệnh là được.
Sở Thành nghe vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng trả lời: Vậy em chào dì giúp tôi, chúc dì năm mới vui vẻ, sớm ngày mạnh khoẻ.
"Được." Quý Khinh Chu vui vẻ đồng ý, "Bà ấy ngủ rồi, để mai tôi nói với bà sau."
Sở Thành hơi kinh ngạc: Mẹ em ngủ rồi? Sớm thế?
Quý Khinh Chu: Cơ thể bà không khoẻ mà, 9 giờ hơn rồi cũng nên đi ngủ.
Sở Thành: Vậy giờ có mình em xem Xuân Vãn thôi sao?
Quý Khinh Chu lơ đễnh nói: Đúng rồi, tôi thấy chương trình Xuân Vãn năm nay có mấy cái vui lắm, hahaha.
Sở Thành nhìn dòng "Hahaha" của cậu, nghĩ cậu đang cố gắng vui vẻ, miễn cưỡng cười nói, Xuân Vãn năm nay có gì hay chứ? Cũng đâu phải anh chưa xem, vẫn chán y như năm ngoái mà?
Hầy, một mình xem Xuân Vãn còn phải giả vờ xem vui lắm, khổ quá đi mất.
Mẹ Sở thấy anh ngừng động tác trêи tay, thúc giục, "Sao con vừa làm vừa chơi điện thoại đấy? Lo làm đi."
Sở Thành bất đắc dĩ vâng một tiếng, nói Quý Khinh Chu mình phải đi cán da sủi cảo tiếp, Quý Khinh Chu trả lời rất tự nhiên: Vậy anh mau đi đi, cán cho tốt nhé, cố lên!
Sở Thành cảm thấy lời này của cậu là đang trái với lòng mình, đêm hôm Quý Khinh Chu tìm anh nhắn tin lẽ nào là vì bảo anh cán da sủi cảo cho tốt ư? Chắc chắn không phải! Nhất định là do cậu một mình quá cô đơn mới không nhịn được tìm anh tán gẫu, lại không ngờ anh sẽ vì loại lý do này mà tàn nhẫn bỏ dở cuộc trò chuyện với cậu.
Sở Thành thấy anh bên này cả nhà vui vẻ làm vằn thắn với nhau, còn Quý Khinh Chu bên kia lẻ loi một mình trong bệnh viện xem Xuân Vãn, hư không cô quạnh lạnh lẽo muốn trò chuyện với anh mà anh lại dùng lý do làm vằn thắn để từ chối cậu, trong nháy mắt liền nhớ đến lúc còn đi học giáo viên ngữ văn từng dạy "Lấy cảnh vui làm nền khiến nỗi buồn càng thêm bi đát", lập tức não bổ ra cảnh Quý Khinh Chu một mình cầm điện thoại, mặt ủ mày chau còn phải miễn cưỡng vui cười.
Khổ quá, thực sự khổ quá mà! Loại khổ sở này có thật ư? Bé tình nhân của anh đáng thương quá.
Sở Thành có chút ngồi không yên, anh thử thăm dò mẹ Sở, "Mẹ, con phải ra ngoài một chuyến."
"Cuối năm rồi con còn đi đâu?" . TruyenHD
"Thiệu Vĩnh thất tình, con đi an ủi nó."
"Nó yêu đương lúc nào thế?" Mẹ Sở không hiểu hỏi, "Sao chưa nghe con nhắc bao giờ?"
"Ây dà, mới hai hôm trước thôi, cũng chưa phải yêu đương gì, chỉ là nói chuyện khá hợp với một cô gái, hôm nay giao thừa mà Thiệu Vĩnh không có chuẩn bị quà cho người ta, hai người uống rượu xong cãi nhau một trận rồi chia tay luôn, Thiệu Vĩnh nó mới gửi Wechat cho con còn đang khóc đây này, già đầu rồi mà toàn nhắn huhuhu, con không đi cũng không được."
Mẹ Sở thấy người trẻ tuổi bây giờ chia tay cũng vội vàng quá, nhưng còn trẻ mà, gì cũng làm ra được, bởi vậy gật đầu, "Con đi đi, nhớ khuyên bảo nó, lời lúc say nói ra không tính, có khi mai là làm lành đấy."
"Vâng, con cũng định khuyên thế."
"Được rồi, con đi đi."
Sở Thành đứng lên, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì ngồi xuống lấy lòng mẹ Sở, "Mẹ, mẹ coi nó khóc tội quá trời, nó cũng chưa ăn gì mà đã uống rượu rồi, để con mang sủi cảo qua cho nó, món này dễ làm, luộc lên ăn nóng được."
Mẹ Sở không nghi ngờ gì, phóng khoáng nói, "Được, con mang nhiều vào để nó còn ăn, không chịu ngoan ngoãn ở nhà đón giao thừa đâu, giờ hay chưa, đây là bài học đấy."
Sở Thành ngoan ngoãn phụ họa theo, "Đúng, đây là một bài học."
Sở Thành nói xong, vào nhà bếp lấy hộp đựng cơm, kết quả lúc quay người lại xém chút va vào Sở Tín, "Cái đệt, sao anh đi không có tiếng vậy, anh là mèo à?"
Sở Tín cầm điện thoại lên huơ huơ, "Anh cho em một cơ hội nữa để nói thật."
°
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệu Vĩnh gào khản cổ: Giả đó! Không có thất tình! Ổn vô cùng luôn! Bạn trash! Trọng sắc khinh bạn! Cuối năm rồi còn không nói được gì hay! Anh ơi đánh nó đi!