Quý Khinh Chu chợt nhớ đến căn nhà cậu thuê trước kia sẽ kết thúc hợp đồng thuê vào tháng 3 này, nếu Uông Phương muốn ăn tết cùng với cậu, vậy thì cậu sẽ cùng bà trải qua năm mới ở căn nhà đó. Dù sao cũng không thể ăn tết ở nhà Sở Thành, cậu nghĩ, nơi này có quá nhiều dấu vết sinh hoạt của cậu và Sở Thành, vừa thấy liền biết ngay quan hệ của hai người bọn họ, hiện tại cậu chưa thể để Uông Phương biết mối quan hệ giữa cậu và Sở Thành được, phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ đến khi thân thể Uông Phương tốt hơn một chút, khi đó sẽ có cơ hội nói sau.

Quý Khinh Chu nghĩ ngợi một hồi, chờ đến khi Sở Thành tắm rửa xong bước ra, cậu liền nói những điều vừa rồi cho Sở Thành nghe. Sở Thành không có ý kiến gì, thời buổi này, hôn nhân đồng tính vừa mới hợp pháp, nhưng phần lớn đám đông đều vẫn giữ lấy quan niệm cũ, không muốn tiếp thu sự thật hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp, cũng không muốn tiếp thu đứa con của mình lại thích đồng tính.

Anh có thể come out với người nhà sớm, một là vì tính cách, hai là vì từ lâu anh đã là một người độc lập. Cha mẹ Sở cũng phải trải qua cả một quá trình từ không đồng ý cho đến đồng ý, nếu nói thời gian dài thì cũng không dài lắm, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm, may mắn đó là, anh có một người anh trai vô cùng che chở cho anh, ngay lần đầu tiên gia đình hội nghị, Sở Tín đã đứng về phía anh, tỏ vẻ yêu đương phải được tự do, vậy nên tuy trận chiến ngày không ngắn, nhưng cũng may bên cạnh anh vẫn luôn có một đồng minh, vì vậy, ngược lại cũng không gian nan cho lắm.

“Sáng mai anh đưa em qua đó.” Sở Thành nói.

“Không cần, anh còn phải đi làm mà, em rời giường tương đối trễ, em sẽ bảo Tiểu Tiền đưa em đi, Tiểu Tiền cũng có xe.”

“Ừ.” Sở Thành miễn cưỡng đồng ý.

Sáng hôm sau, đúng 10 giờ, Quý Khinh Chu tỉnh giấc ăn sáng, Tiểu Tiền đã tới theo thời gian đã hẹn. Bởi vì Sở Thành nói tan tầm anh sẽ qua đón cậu, cho nên sau khi Quý Khinh Chu tới bệnh viện, cậu liền bảo Tiểu Tiền về nhà.

Cậu đi thang máy lên lầu, khi đến trước cửa phòng bệnh, từ phía xa xa bỗng dưng nhìn thấy Tiểu Tần đang tranh chấp với một người nào đó, Quý Khinh Chu tập trung nhìn kỹ, cả người thiếu chút nữa dọa ngốc ngay tại chỗ, là La Dư Tân.

Cậu vẫn nhớ như in trong truyện gốc, tuy Uông Phương tự sát, nhưng nguyên nhân dẫn đến bà tự sát, là vì bà đã cùng có buổi nói chuyện với La Dư Tân, nói về hành vi lái xe của nguyên chủ và Phương Diệu Tuyên vào đêm hôm đó. Quý Khinh Chu nhịn không được có chút run rẩy, vậy là, La Dư Tân vẫn không chịu dừng lại sao?

Cậu nhanh chóng đi qua, kế đó liền nghe Tiểu Tần nói, “Ngài La, tôi nói rồi, nơi này không hoan nghênh ngài đến thăm, ngài có thể rời đi được rồi.”

“Một hộ sĩ như cô sao lại cố chấp như vậy, tôi cũng nói rồi, tôi là bạn tốt của Khinh Chu, tôi thay cậu ấy đến thăm mẹ của cậu ấy.”

“Bạn tốt ư?” Quý Khinh Chu lạnh lùng trào phúng một tiếng, “Từ khi nào mà tôi lại có một người bạn như anh vậy, tôi không biết cơ đấy.”

La Dư Tân kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía cậu.

Lúc này Quý Khinh Chu mới phát hiện, La Dư Tân vẫn đang ngụy trang, tuy vậy cậu cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện này, cậu bắt lấy cánh tay anh ta, túm anh ta qua một bên rồi nói, “Tiểu Tần, cô vào trong đi.”

Tiểu Tần nhân cơ hội lấy chìa khóa ra mở cửa, La Dư Tân cũng muốn đi vào, nhưng lại bị Quý Khinh Chu giữ lại.

“Cậu làm cái gì vậy? Buông tay!” La Dư Tân nói.

Quý Khinh Chu nhìn anh, “Vậy anh đang làm gì? Anh đến thăm mẹ tôi để làm gì?!”

“Tôi có chút chuyện tới bệnh viện, nhớ tới mẹ cậu cũng đang điều trị ở bệnh viện này, cho nên mới tốt tính ghé qua chào hỏi một chút.”

Quý Khinh Chu cười khẽ, “Tôi là thằng ngốc sao? Anh cảm thấy tôi sẽ tin những lời này của anh sao?”

“Vậy cậu cảm thấy tôi đến đây là để làm gì?” La Dư Tân hỏi lại.

Quý Khinh Chu lạnh nhạt nói, “Chuyện này phải hỏi anh mới đúng chứ.”

Cậu nhìn La Dư Tân, lười vô nghĩa với người này, cậu nói thẳng, “Có đi hay không, không đi tôi sẽ gọi điện thoại báo bảo an đấy, anh cũng là người của công chúng, nếu như bị bảo an kéo ra ngoài, anh muốn lên hot search ư?”

La Dư Tân nghe vậy, nhất thời không nói thêm gì. Nơi Uông Phương đang nằm là phòng bệnh vip, được hưởng nhiều đãi ngộ nhất, Quý Khinh Chu muốn gọi bảo an qua đây, căn bản anh ta sẽ không thể ngăn cậu lại được, xem ra, chỉ có thể tìm thời cơ khác thôi.

“Thôi được, tôi đi, cậu cũng thật là, lòng tốt với cậu cũng trở thành lòng lang dạ thú.”

“Tôi cần lòng tốt của anh ư?” Quý Khinh Chu khinh miệt nói, “Anh cách tôi xa một chút, là lòng tốt lớn nhất đối với tôi rồi.”

La Dư Tân nghe vậy, cũng không muốn dây dưa với cậu nữa, đi thẳng về phía thang máy, cũng tại ả hộ sĩ kia, La Dư Tân cắn răng, nếu không phải tại cô ả, mình đã vào bên trong từ sớm rồi, cũng sẽ nói ra hết những điều cần phải nói, hiện tại thì hay rồi, đến không một chuyến, còn phải đợi đến thời cơ khác.

La Dư Tân cảm thấy bực bội, gần đây anh ta vẫn luôn bận rộn, mỗi ngày đều có chuyện phiền lòng xử lý mãi không xong, được mỗi hôm nay rảnh rỗi, thế mà kế hoạch lại thất bại. La Dư Tân càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.

Quý Khinh Chu thấy anh ta đi rồi, lúc này mới vào phòng bệnh, Uông Phương vẫn đang ngủ trưa. Tiểu Tần thấy cậu vào, liền đi tới kể đại khái chuyện vừa rồi cho cậu nghe.

La Dư Tân đến sớm hơn cậu năm phút, bởi vì trước đó Quý Khinh Chu đã từng cầm ảnh La Dư Tân dặn dò với Tiểu Tần, nếu thấy người này, ngàn vạn lần đừng để anh ta tiến vào phòng bệnh. Vậy nên khi cô mở cửa thấy người tới là La Dư Tân, tuy người bên ngoài và trong ảnh chụp không quá giống nhau, nhưng cô cũng rất cẩn thận lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại. Cô giữ cửa như thế, La Dư Tân muốn vào cũng không vào được, đành phải ở ngoài cửa nói tình nói lý để cô mở cửa.

Nhưng dù vậy Tiểu Tần cũng rất kiên định không chịu mở cửa, sau đó thì Quý Khinh Chu đến nhìn thấy một màn vừa rồi.

“Cô làm rất tốt.” Quý Khinh Chu nói, “Về sau cũng đừng để anh ta vào trong.”

Tiểu Tần gật đầu, “Yên tâm đi anh Quý.”

Quý Khinh Chu vẫn có chút không yên tâm, La Dư Tân an tĩnh lâu như vậy, sao đột nhiên lúc này lại bắt đầu hành động giống như truyện gốc? Trong truyện gốc, anh ta bị nguyên chủ k1ch thích, cảm thấy nguyên chủ chiếm lấy sự quan tâm chăm sóc của Phương Diệu Tuyên dành cho anh ta, cho nên tâm sinh bất mãn, mới xuống tay với Uông Phương, muốn dùng chuyện này để ly gián tình cảm của nguyên chủ cùng Phương Diệu Tuyên.

Nhưng từ lâu cậu đã không còn có quan hệ với Phương Diệu Tuyên nữa rồi, La Dư Tân đâu cần phải làm như vậy?

Quý Khinh Chu nghĩ mãi không ra, thế nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, cậu điều chỉnh cảm xúc một chút, để chuyện này lắng xuống, xem như không phát sinh chuyện gì, ở cùng Uông Phương cả một buổi chiều, sau đó lại dặn dò Tiểu Tần không cần nói chuyện này cho Uông Phương biết.

Tiểu Tần vô cùng hiểu chuyện, cô đảm bảo, “Yên tâm đi anh Quý, lúc ấy dì ngủ rồi, dì không biết, cũng không cần phải biết.”

Quý Khinh Chu rất hài lòng, khen ngợi cô hai ba câu, chờ đến khi Sở Thành tới đón cậu, cùng anh rời đi rồi, cậu mới kể lại chuyện này cho Sở Thành nghe.

Sở Thành nghe vậy, nhưng lại vô cùng bình tĩnh nói, “Có lẽ cậu ta đang muốn trả thù em.”

“Trả thù em?”

“Đúng vậy.” Sở Thành nhìn cậu, “Có lẽ em không biết, Phương Diệu Tuyên đã hoàn toàn rút khỏi giới giải trí rồi.”

Tuy Quý Khinh Chu có nghe trước đó Sở Thành có nói nhà họ Phương sẽ ép Phương Diệu Tuyên rút khỏi giới giải trí, nhưng dù sao cũng chỉ là sẽ, không nghĩ tới, lại thật sự rút nhanh như vậy.

“Nhanh vậy sao?”

“Vốn dĩ nhà họ Phương đã không muốn Phương Diệu Tuyên làm một minh tinh, nhưng anh ta cứ khăng khăng muốn làm, có mẹ che chở, nên cha anh ta cũng đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Sau đó xảy ra chuyện của em, cha anh ta liền quyết định nhân cơ hội này ép anh ta hồi tâm làm việc chính đáng, ép anh ta giải tán phòng làm việc, đồng thời cũng nhốt anh ta trong nhà để học hỏi xử lý công vụ của công ty.”

“Phương Diệu Tuyên rút khỏi giới giải trí, trừ phòng làm việc của anh ta ra, người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là La Dư Tân, mấy năm nay La Dư Tân hưởng không ít tài nguyên của nhà họ Phương, cha Phương biết tính hướng con trai nhà mình, sợ Phương Diệu Tuyên thích La Dư Tân, nên sau khi chào hỏi với những đối tác, liền bảo nếu sau này cần nhà họ Phương đầu tư, chỉ cần đáp ứng một yêu cầu, đó là không dùng La Dư Tân. Đương nhiên La Dư Tân không muốn như vậy, cậu ta khuyên Phương Diệu Tuyên đừng rút khỏi giới giải trí, Phương Diệu Tuyên căn bản đã không muốn, hơn nữa còn có La Dư Tân vẫn luôn bên cạnh xúi giục, thế nên liền ầm ĩ trong nhà một trận, sau khi nháo xong, Phương Diệu Tuyên lại tiếp tục bị cha Phương giam lỏng lần nữa, cũng bởi vì việc này, mà La Dư Tân đã bị nhà họ Phương cắt hết một số tài nguyên. Em nói xem, cậu ta có thể hận em hay không?”

“Tuy có chút liên quan đến em, nhưng bản chất sự việc vẫn là anh ta có mâu thuẫn với nhà họ Phương, chỉ cần anh ta không xúi giục Phương Diệu Tuyên ầm ĩ với người trong nhà, chẳng sợ không có tài nguyên của nhà họ Phương, với danh tiếng hiện giờ của anh ta, cũng sẽ có được những tài nguyên khác, không đến mức rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.”

“Thế nhưng loại người như cậu ta, làm gì biết thừa nhận cái sai của mình, đương nhiên là đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác rồi.”

Quý Khinh Chu có chút phiền, “Thuê thêm bảo an ngoài cửa đi,” cậu nói, “Dù sao Tiểu Tần cũng chỉ là một cô gái, nếu thật sự xảy ra tranh chấp, chắc chắn cô ấy không thể là đối thủ của La Dư Tân, nếu thêm bảo an bên ngoài, lần sau La Dư Tân lại đến, cứ trực tiếp gọi bảo an kéo anh ta ra ngoài.”

“Ừ.” Sở Thành nói, “Lát nữa anh sẽ liên hệ với bên bệnh viện, em không cần phải lo lắng quá.”

Quý Khinh Chu gật đầu.

Đột nhiên Sở Thành nhớ tới chuyện gì đó, anh lấy di động ra, lục tìm đoạn ghi âm ở phòng bi da trước kia, “Em nói xem, nếu Phương Diệu Tuyên nghe thấy đoạn ghi âm này, anh ta sẽ làm gì đây?”

Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, “Anh tính gửi đoạn ghi âm này cho Phương Diệu Tuyên?”

“Vốn dĩ anh không có ý này, nhưng anh ta cứ một hai nhảy ra làm loạn trước mặt anh, nếu anh không làm gì, chẳng phải giống như đang bị người ta ức hiếp đấy sao.”

Quý Khinh Chu nghĩ, “Trước kia khi em tham gia chương trình giải trí với Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân, em làm trò trước mặt Phương Diệu Tuyên nói La Dư Tân chỉ xem anh ta như một lốp xe dự phòng, lúc ấy Phương Diệu Tuyên chưa nói gì, nhưng chắc chắn anh ta vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Sau này gặp lại em, anh ta còn nói anh ta đã tự mình điều tra, quả nhiên mỗi khi anh ta cách xa La Dư Tân, La Dư Tân liền bám lên người anh ta. Vậy nên, em cảm thấy chắc hẳn anh ta vẫn luôn để ý đến chuyện này.”

“Thế thì nhân tiện, anh sẽ để anh ta nghe một chút, hiểu biết một chút hoa hồng trắng của anh ta lén lút làm gì sau lưng anh ta.”

“Vậy hy vọng sau khi Phương Diệu Tuyên nghe xong, có thể trông coi hoa hồng trắng nhà anh ta kỹ một chút, đừng để anh ta chui rúc vào trong hoa viên nhà người khác nữa, đúng là một người phiền phức.”

Sở Thành cười cười, nhéo nhéo gương mặt cậu.

Sở Thành cho người điều tra mail của Phương Diệu Tuyên, sau đó gửi đoạn ghi âm qua hộp mail đó, sau đó lại nhắn tin cho Phương Diệu Tuyên, nhắc nhở anh ta kiểm tra mail, làm xong hết thảy việc này, anh mới lái xe quay về nhà.

Phương Diệu Tuyên nhìn tin nhắn trên điện thoại, tò mò đăng nhập vào mail, sau đó liền nhìn thấy trong hộp thư đến có một mail vừa mới gửi cách đây ít phút, anh ta tải tập tin đính kèm về. Vừa nhấn play, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm của La Dư Tân và Sở Thành.

Phương Diệu Tuyên nghe rõ từng câu từng chữ một, nghe thấy Sở Thành hỏi La Dư Tân, “Sao nào, Phương Diệu Tuyên không tốt sao? Không phải cậu đã có anh ta rồi sao, sao còn nghĩ đến chuyện tiếp cận tôi?”

La Dư Tân nói, “Tôi chỉ muốn làm quen với anh, kết bạn với anh mà thôi.”

Kế đó anh ta nghe được Sở Thành hỏi La Dư Tân, “Cậu bắt gặp Quý Khinh Chu ở bên ngoài nên mới đoán được tôi ở trong này, cố ý muốn đến gặp tôi, đúng không?”

“Cậu trăm phương ngàn kế để tiếp cận tôi, hao hết tâm tư muốn gặp được tôi, là vì cậu gấp gáp chờ không được, muốn làm chim hoàng yến của tôi sao?”

Bỗng dưng Phương Diệu Tuyên cảm thấy căng thẳng trong lòng, anh ta ngưng thở lắng nghe, lòng thầm nói: từ chối đi, phủ nhận anh ta đi, từ chối anh ta đi Dư Tân.

Thế nhưng La Dư Tân vẫn không nói gì.

Ngay khoảnh khắc đó, Phương Diệu Tuyên có chút giật mình, thậm chí còn không thể tin được, bên trong đoạn ghi âm này vẫn đang tiếp tục truyền đến tiếng của La Dư Tân.

Anh ta nghe được Sở Thành cười nhạo, cũng nghe được La Dư Tân vô lực biện minh. Nhưng Sở Thành nói vô cùng có lý, khiến La Dư Tân càng ngày càng yếu thế.

Sau đó, anh ta nghe được La Dư Tân tức giận rống to, “Anh tưởng tôi giống như Quý Khinh Chu không biết tự ái, tự nguyện làm mấy chuyện ti tiện này sao? Trừ phi anh thích tôi, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không cho phép anh chạm vào người tôi.”

“Vậy nên nếu tôi thích cậu, thì có thể ngủ với cậu rồi đúng không?” Sở Thành hỏi ngược lại.

La Dư Tân không nói gì, lúc này Phương Diệu Tuyên cảm giác cả người như đang rớt xuống một hầm băng.

“Tiếc là, tôi không có hứng thú với cậu.”

Đây là câu cuối cùng mà anh ta nghe được, một câu nói đến từ Sở Thành không hề che giấu sự khinh miệt và trào phúng. Thật buồn cười, anh ta đối xử tốt với La Dư Tân như vậy, anh ta chưa từng ép La Dư Tân bất cứ điều gì, La Dư Tân muốn gì, anh ta đều cho cái đó! Nhưng La Dư Tân, La Dư Tân lại muốn làm con chim hoàng yến của Sở Thành! Nguyện ý ngủ cùng với Sở Thành! Đã nhiều năm trôi qua, ngay cả hôn La Dư Tân cũng không cho phép anh ta hôn. Thế nhưng hiện tại, lại nguyện ý ngủ với Sở Thành! Vì cái gì?! Dựa vào cái gì?! Anh ta có nơi nào không bằng Sở Thành, vì cái gì Quý Khinh Chu đã vậy, mà La Dư Tân cũng thế, đều tình nguyện lựa chọn Sở Thành!

Phương Diệu Tuyên cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy tức giận vô cùng. Anh ta hung hăng ném chuột, lái xe ra khỏi nhà, gương mặt tràn đầy phẫn nộ đi đến nhà La Dư Tân.

=======================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play