Quý Khinh Chu dậy trễ hơn Sở Thành, hôm nay cậu có một buổi đại diện phát ngôn hoạt động trạm, nên 7 giờ hơn cậu đã rời khỏi giường, thay đổi quần áo. Bởi vì phải đến công ty hoá trang, nên ngày hôm qua cậu đã gọi điện thoại, báo địa chỉ mới cho Tiểu Tiền, để Tiểu Tiền sắp xếp xe bảo mẫu đến đón cậu.

Tiểu Tiền phát hiện Quý Khinh Chu thay đổi địa chỉ, nhưng không nói gì, thẳng đến hôm nay tới đón Quý Khinh Chu, cậu mới kinh ngạc hỏi, “Anh Quý, hiện tại anh đang ở đây sao?”

Quý Khinh Chu gật đầu.

Tiểu Tiền lại hỏi, “Cậu Sở chuyển nhà ạ?”

Tiểu Tiền và Chu Thành Phong là hai trong số ít người không biết quan hệ thật của hai người họ, nhưng biết hai người ở chung một chỗ. Quý Khinh Chu lắc đầu, cậu nói, “Tiểu Tiền, cậu là người của tôi đúng không?”

Tiểu Tiền gật đầu.

“Vậy thì được, tôi biết trước kia Sở Thành có dặn cậu, bảo cậu tường thuật mọi chuyện của tôi cho anh ấy, nhưng từ hôm nay trở đi, cậu đừng làm vậy nữa, nếu anh ấy hỏi, cậu cứ nói là tôi không cho cậu nói, anh ấy có bất mãn gì thì cứ tới tìm tôi, cậu không cần phải tường thuật lại chuyện của tôi cho anh ấy nữa.”

“Vì sao ạ?” Tiểu Tiền khó hiểu, “Hai người cãi nhau?”

“Không phải.” Quý Khinh Chu bình tĩnh nói, “Chúng tôi chia tay rồi, nên đừng để mấy chuyện lặt vặt này làm phiền anh ấy nữa, không thích hợp.”

Tiểu Tiền kinh ngạc, thậm chí cậu còn nghĩ có lẽ bản thân đang gặp ảo giác, “Anh anh anh, hai anh chia tay rồi á?”

“Đúng vậy.”

“Vì, vì sao?”

“Hết duyên hết phận, thì chia tay thôi.”

Tiểu Tiền không thể tin được, “Không phải mấy ngày trước ngài ấy còn ra mặt giúp anh sao? Vụ trên weibo ấy.”

Tiểu Tiền vừa nói vừa lấy điện thoại ra, cho cậu xem bài đăng hôm ấy Sở Thành viết về việc không tham gia tuyên truyền trên weibo, Sở Thành đã ghim bài đăng ấy lên đầu, thậm chí còn chứng thực: Diễn kịch chơi chơi, không cần chú ý, nếu thích tôi thì hãy theo dõi Quý Khinh Chu.

Quý Khinh Chu nhìn bài đăng trên màn hình, trong lòng có chút cay cay, cậu thở dài, “Không mâu thuẫn gì cả, tôi chỉ muốn cậu đừng nói chuyện của tôi cho anh ấy biết nữa thôi, anh ấy là vậy đó, cho dù chia tay, cũng sẽ nguyện ý đối xử tốt với tôi, anh ấy là một người tốt, một người rất tốt với tôi.”

Tiểu Tiền cảm thấy bản thân nghe không hiểu gì cả, “Vậy sao hai anh còn chia tay? Anh không thích ngài ấy nữa hã?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là hết duyên hết phận thôi, được rồi, cậu đừng hỏi nhiều nữa, cứ nghe lời tôi nói là được, hiểu không?”

Tiểu Tiền không hiểu, nhưng cậu vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, cậu gật đầu đồng ý. Cậu nhìn màn hình điện thoại, chỉ cảm thấy cứng họng nghẹn lời, cậu tốn thời gian cố gắng xây dựng siêu thoại #Thừa Chu, sau bài đăng kia của Sở Thành, thật vất vả cậu mới đẩy siêu thoại đi lên, thậm chí vượt qua cả #Liên Chu, fan CP gào thét a a a tỏ vẻ lần này sắp chạm tới sự thật rồi, nếu đây không phải tình yêu, thì bọn họ sẽ không tin vào tình yêu nữa, ấy thế mà, cuối cùng hai người này đã chia tay rồi!

Tiểu Tiền cảm thấy cậu đúng là chẳng hiểu gì về tình yêu, khó trách cậu vẫn luôn là chó độc thân, quả thật quá hợp lý.

Hoạt động trạm lần này bởi vì độ hot của 《Một Tấm Thơ Tình》, cho nên rất nhiều phóng viên đều đặt câu hỏi xoay quanh về bộ phim, Quý Khinh Chu chọn một số câu hỏi để trả lời, khi được hỏi, “Trong số dàn diễn viên của bộ phim này, diễn viên nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất với cậu?”, cậu liền thẳng thắn trả lời: “Sở Thành.”

“Nhắc đến Sở Thành, hình như anh ấy vẫn luôn không tham gia vào công tác tuyên truyền của phim nhỉ?” Phóng viên hỏi.

Quý Khinh Chu vừa nghe, liền biết cô không theo dõi tình hình trên weibo, thời điểm đó sau khi Sở Thành đăng bài viết ấy lên, weibo đã nháo loạn, thậm chí còn leo lên hot search, hồi sau mới được Chu Thành Phong gỡ xuống. Tất cả mọi người đều suy đoán, anh thật sự không muốn tham gia vào giới giải trí này, hay là đang ý đồ muốn được nổi tiếng hơn? Sau đó Quý Khinh Chu đã chia sẻ bài đăng, đặc biệt thay anh nói rất nhiều, thế nhưng vẫn có người sẽ càng vì thế mà càng nhận định hai người đang liên hợp lăng xê với nhau. Ngược lại, Sở Thành lại chẳng bận tâm, kiểu tùy mấy người muốn nghĩ gì thì nghĩ.

“Bản chất công việc của anh ấy không phải là làm diễn viên, bởi vì lúc ấy tình thế bức bách, vì cứu bộ phim, cho nên sau khi nghe tôi ngỏ ý mời, anh ấy đã nhận diễn cho bộ phim này, nhưng cũng vì anh ấy không phải là một diễn viên, hơn nữa cũng không muốn đổi nghề, cho nên anh ấy không muốn tham gia tuyên truyền hậu kỳ, cũng không muốn gây thêm nổi bật. Mọi người không biết, nên có lẽ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, nhưng thật ra anh ấy là một người rất ưu tú, với công việc anh ấy đang làm, anh ấy đã có thành tích vô cùng xuất sắc, cho nên anh ấy không cần phải tạo thêm nổi bật cũng như nổi danh hơn làm gì, hy vọng mọi người đừng suy đoán vô lý về anh ấy nữa. Nghiêm túc mà nói, thật ra anh ấy là thần tượng của tôi.”

Đoạn video phỏng vấn này của Quý Khinh Chu, buổi chiều hôm đó đã được lan truyền khắp trên mạng, tất cả đều điên cuồng chia sẻ. Fan cp #Thừa Chu sôi nổi bàn luận, hô to ăn đường ăn đường, mấy chị em mau ra đây ăn đường đi.

“Ui tình yêu thần tiên gì thế này, Thành Thành công khai tỏ vẻ thích anh ấy thì xin hãy theo dõi Chu Chu, còn Chu Chu thì công khai tỏ vẻ, Thành Thành là thần tượng của cậu ấy, tôi đi chết đây, khóa Thừa Chu đây, tôi nuốt luôn đây.”

“A a a a, cặp này real quá đi! Đây là cp duy nhất trong năm nay, tôi cảm thấy chân tình thật cảm đó, quá ngọt, tôi chưa từng thấy cp nào ngọt như vậy!”

“Từ lúc theo Thừa Chu, tui đã không còn theo cp khác nữa rồi, tui yêu Thành Thành, tui yêu Chu Chu, tui chỉ muốn hỏi, khi nào hai người kết hôn a a a a!!”

Tiểu Tiền nhìn siêu thoại #Thừa Chu cứ thế mà đi lên bảng xếp hạng, càng ngày càng nhiều người hô lớn “Là tình yêu đó”, chợt cảm thấy trái tim từng đợt co rút đau đớn, kết hôn cái gì mà kết hôn, người ta đã chia tay rồi! Mẹ nó, rõ ràng vẫn ngọt ngào như vậy, mà lại muốn chia tay, chia cái gì tay chứ, ba không cho phép hai người chia tay! Ba muốn xem hai người ở bên cạnh nhau suốt đời!

Tiểu Tiền cảm thấy rất buồn phiền, đặc biệt là khi nhìn các fan cp không biết sự thật đang điên cuồng vui vẻ trên weibo, là người duy nhất biết được chân tướng, Tiểu Tiền cảm thấy bản thân đúng là quá thảm.

Thế nhưng, cũng khó tránh khỏi có mấy người không hòa vào bầu không khí này, bọn họ chỉ trích Quý Khinh Chu và Sở Thành, vì hút fan mà công khai bán hủ, không biết xấu hổ.

Nhưng những lời này phát ra không được bao lâu, liền bị đánh trả, “Quý Khinh Chu và Sở Thành bán hủ á??? Bộ cậu ấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm đi giúp đỡ người nghèo sao?”

“Sở Thành bán hủ thì thôi không nói, nhưng Quý Khinh Chu bán hủ? Cậu ấy bị ngốc ư? Mà bán hủ với tuyến 18? Vừa nhìn đã biết đây là quan hệ tốt rồi.”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nói đừng quan tâm, nếu thích thì hãy đi quan tâm người khác đó, nếu là bán hủ, thì quá quyết đoán rồi, không muốn hút fan nữa ư?”

“Nếu Sở Thành muốn bán hủ, anh ấy sẽ tùy tiện tham gia một đợt tuyên truyền, tương tác thân mật một hai lần với Quý Khinh Chu, nhiệt độ sẽ hot hơn nhiều, hiện tại không đăng weibo, tuyên truyền cũng không tham gia, thì không phải anh ấy đang muốn bản thân đừng gây sự chú ý cũng như đừng nổi tiếng hơn đó sao? Nếu không phải mỗi ngày mấy người đồn đoán anh ấy bất hòa với đoàn phim, mắc gì anh ấy sẽ đăng một bài bác bỏ tin đồn trên weibo chứ? Giờ thì hay rồi, mấy người không nói anh ấy bất hòa với đoàn phim nữa, giờ mấy người chuyển sang nói anh ấy bán hủ, đúng là gà đen cá thu mà.”

*Gà đen cá thu (乌鸡 鲅 鱼 – Wūjī bà yú): ngôn ngữ mạng, đồng âm với (无几把语 – Wújǐ bǎ yǔ): nghĩa là không thể nói chuyện với người này, không còn gì để nói.

Fans hai nhà đều nhất quyết không thừa nhận anh nhà mình bán hủ, nhất định hai người là bạn tốt, dưới sức chiến đấu vô cùng mãnh liệt của họ, cuối cùng những người vẫn luôn kiên trì hai người bán hủ cũng không dám nói thêm gì nữa.

Mà Sở Thành – người bị cho là đang bán hủ, hoàn toàn không hay biết gì, sau khi bận rộn làm việc cả ngày, anh mang theo một thân bực bội đi đến phòng tụ hội ở khách sạn đã đặt từ trước. Thiệu Vĩnh nhìn vẻ mặt anh như công ty sắp sửa phá sản, bèn khiếp sợ nói, “Sao sắc mặt ông kém vậy? Tân Văn Hóa sắp sụp rồi à? Không sao đâu, ông còn có thể thừa kế gia nghiệp mà.”

Sở Thành:……

Sở Thành cạn lời ngồi xuống, lười phản ứng.

Thiệu Vĩnh thấy vậy, anh hoảng sợ vỗ vỗ Diêu Tu Viễn bên cạnh, “Vậy mà không giận tôi? Cũng không đánh tôi kìa? Mẹ tôi ơi, sợ hãi đến lạ.”

Diêu Tu Viễn nhìn Sở Thành yên lặng bắt đầu rót rượu, anh hỏi, “Ông làm sao vậy? Tâm tình kém vậy?”

“Không có gì.” Sở Thành nói.

“Không có gì mà nhìn ông như công ty sắp phá sản tới nơi.”

Sở Thành nắm chặt ly rượu, nhìn chất lỏng trong ly, anh trầm mặc một hồi, sau đó mới đột nhiên nói: “Tôi và Quý Khinh Chu kết thúc rồi.”

Thiệu Vĩnh cùng Diêu Tu Viễn nghe vậy liền nhìn nhau, kinh ngạc nói, “Sao lại kết thúc?”

“Một năm rồi, đã đến hạn giao kèo rồi.”

“Trời má, nhanh vậy, mới đó mà đã một năm rồi.” Thiệu Vĩnh kinh ngạc nói.

Diêu Tu Viễn nhìn Sở Thành, “Cho nên hiện tại tâm tình ông không tốt là do đã kết thúc với cậu ấy sao?”

Đương lúc Diêu Tu Viễn đang nói chuyện, Tần Học đẩy cửa đi vào, “Kẹt xe nên đến hơi muộn, gọi món chưa?”

“Vẫn chưa, An Minh nói có lẽ ổng sẽ đến trễ một chút, nên tính chờ thêm chút nữa.” Diêu Tu Viễn nói.

Tần Học nghe vậy, anh ngồi xuống bên cạnh Sở Thành, vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt bực bội của Sở Thành, anh hiếu kỳ hỏi, “Làm sao vậy thiếu gia, ai chọc ngài?”

“Ai chọc ổng đâu, hợp đồng của ổng và Quý Khinh Chu kết thúc rồi, cho nên mới như vậy.”

Tần Học cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì lớn, “Luyến tiếc à? Luyến tiếc thì gia hạn hợp đồng đi? Ông lại bao cậu ấy một năm là được rồi.”

Sở Thành cạn lời, “Cậu ấy là hàng hóa ư? Hết năm này lại đến năm khác, cả đời này của cậu ấy có được mấy năm thanh xuân đâu, sao phải chôn chân ở chỗ tôi làm gì?”

“Vậy ông khó chịu cái gì?” Tần Học khó hiểu, “Luyến tiếc thì tiếp tục, bỏ được thì thôi, mắc gì giờ đây ngồi làm ra vẻ người đã chết.”

“Đúng vậy.” Diêu Tu Viễn nhìn Sở Thành, “Không phải ngay từ đầu ông muốn ngủ với cậu ấy sao? Hiện tại người cũng đã ngủ rồi, ông còn bất mãn cái gì nữa.”

“Tôi chưa ngủ với cậu ấy.” Sở Thành bình tĩnh nói.

Ba người đồng loạt kinh ngạc, “Ông nói cái gì? Ông chưa ngủ với cậu ấy, một năm trời! Vậy ý muốn của ông là gì? Giúp đỡ người nghèo? Tình yêu Plato? Hay Sở Hạ Huệ?”

Sở Thành thở dài, “Mấy ông không hiểu đâu, đúng là ban đầu tôi muốn ngủ với cậu ấy, nhưng càng về sau tôi càng cảm thấy chuyện này không còn quan trọng nữa, sau này cậu ấy sẽ gặp được nhiều người, sẽ ở bên cạnh những người đó. Nếu hai chúng tôi quan hệ với nhau, thì cậu ấy sẽ thật sự trở thành tình nhân của tôi, lỡ như sau này cậu ấy gặp được người cậu ấy thích, người đó để ý đoạn thời gian này, cảm thấy đây là vết nhơ của cậu ấy, hai người vì thế mà khắc khẩu, rồi dẫn đến chia tay……” Sở Thành ngẫm lại liền cảm thấy phiền phức, “Nên chuyện này không quan trọng. Huống hồ, nếu tôi thật sự ngủ với cậu ấy, sau này người khác đào bới được chuyện này, cậu ấy sẽ bị bôi đen lịch sử, cho dù tôi có giải thích hai chúng tôi không có quan hệ gì, cậu ấy không bán thân, thì tôi cũng không thể nói đúng lý hợp tình được. Nên không còn quan trọng nữa.”

Tần Học có hơi không thể lý giải được tư duy của anh, “A Thành, ông có thấy ông suy nghĩ hơi bị nhiều không? Ông quan tâm sau này cậu ấy gặp được người thế nào làm gì? Người này có liên quan gì đến ông đâu? Người đó có để ý hay không, Quý Khinh Chu và người đó có mâu thuẫn với nhau hay không, thì cũng đâu có liên quan đến ông đâu, ông đâu cần phải nhọc lòng nhiều như vậy.”

“Mẹ nó, mắc gì tôi vì một tên vương bát đản không biết xuất hiện từ đâu ra mà nhọc lòng chứ? Tôi nhọc lòng Quý Khinh Chu, đến lúc đó nếu tên vương bát đản này để ý, thì không phải người thương tâm khổ sở là Quý Khinh Chu sao, khi ở với tôi, tôi chưa từng để cậu ấy phải chịu oan ức bao giờ, không lý nào lại khiến cậu ấy sau này ở chung với người khác, vì chuyện của hai chúng tôi mà phải chịu thêm nhiều oan ức không nên có.” Sở Thành nói xong liền nâng ly uống cạn, sau đó lại rót tiếp một ly, lòng tràn đầy bực bội.

Ba người Tần Học, Diêu Tu Viễn, Thiệu Vĩnh quay đầu nhìn nhau, cả ba đều cảm thấy dường như người anh em này đã không còn chung mạch não với họ nữa rồi.

“Cho nên, ông cố kỵ tên tuổi và tình cảm sau này của Quý Khinh Chu, nên mới không phát sinh quan hệ với cậu ấy?” Diêu Tu Viễn hỏi.

Sở Thành gật đầu, uống cạn ly rượu.

Diêu Tu Viễn liền vươn tay cản lại, “Đừng uống nữa, uống rượu có lợi gì đâu, hiện tại ông chính là người cô đơn, uống say cũng không có người săn sóc ông đâu.”

“Điều hay chẳng nói, chỉ biết nói điềm gở?” Sở Thành nhìn anh.

Diêu Tu Viễn hỏi, “Tôi hỏi ông nè, hiện tại tâm tình ông không tốt, là vì Quý Khinh Chu rời đi phải không? Hợp đồng của ông và cậu ấy kết thúc, cậu ấy rời đi, tâm tình ông không tốt, đúng không?”

“Không đúng.” Sở Thành nói.

“Không đúng á?” Diêu Tu Viễn lại kinh ngạc hỏi, “Thế thì vì sao?”

Sở Thành đặt ly rượu xuống, anh trầm mặc một hồi, sau đó mới từ từ mở miệng, “Tôi cho rằng cho dù hợp đồng giữa hai chúng tôi kết thúc, nhưng cả hai vẫn có thể làm bạn bè, tuy không còn giống như trước kia, nhưng tôi vẫn có thể ngẫu nhiên giúp cậu ấy, nhưng sau này tôi mới phát hiện, đây chỉ là ý nghĩ của riêng tôi mà thôi, cậu ấy không có suy nghĩ như vậy, dường như, cậu ấy không muốn làm bạn bè với tôi nữa.”

“Thời điểm Giáng Sinh năm ngoái, tôi tặng cậu ấy một chiếc xe, mấy ngày trước là sinh nhật cậu ấy, tôi tặng cậu ấy một căn nhà, tôi nghĩ khi cậu ấy dọn đi, ít nhất cậu ấy cũng nên có một nơi để ở, hiện tại cậu ấy đang đà nổi tiếng, không thể tùy tiện chọn đại một chỗ để ở được. Thế nên tôi tặng cậu ấy một căn nhà, cậu ấy nhận, nhưng trước khi đi, cậu ấy lại trả chìa khóa nhà lại cho tôi. Chiếc xe kia cũng vậy, cậu ấy cũng chưa từng lái qua một lần, tôi tặng cậu ấy, cậu ấy cũng trả chìa khóa xe lại cho tôi.”

Sở Thành nhìn Diêu Tu Viễn, “Ông biết không? Hai tháng nay, ngoại trừ bận rộn công việc thì cậu ấy luôn ở cùng với tôi, thế nhưng khi tôi không hay biết gì, cậu ấy đã đặt thuê nhà, một câu liên quan đến căn nhà mới cậu ấy cũng không hề nói cho tôi biết. Tôi là gì? Là vật trang trí ư?”

“Tôi cảm thấy cậu ấy sinh sống một mình không dễ dàng, nói muốn cho cậu ấy một trợ lý sinh hoạt, cậu ấy nói không cần, nói cho cậu ấy một tài xế, cậu ấy cũng không cần, đến cuối cùng, cậu ấy còn nói với tôi, rằng tôi hãy thu hồi cánh chim của mình, đừng quan tâm cậu ấy nữa, hãy sống một cuộc sống của bản thân tôi đi.”

Sở Thành nhớ tới lời này liền không kìm được lửa giận, “Tôi thật sự không hiểu, tuy hết hạn hợp đồng, sau này không còn quan hệ gì nữa, nhưng cậu ấy có cần phải làm như vậy không? Tôi cũng sẽ không hại cậu ấy, chuyện gì tôi cũng muốn tốt cho cậu ấy, cậu ấy có cần phải lặp đi lặp lại từ chối nhiều lần như vậy không? Cậu ấy chỉ có một mình, mới vừa tốt nghiệp, bên cạnh không có thân thích, mẹ thì đang nằm trên giường bệnh, nhưng cái này không cần, cái kia cũng không cần, còn muốn trả tiền lại cho tôi nữa chứ? Mẹ nó tôi cần chút tiền cỏn con ấy sao? Không phải tôi đang muốn quan tâm cậu ấy sao, cậu ấy làm sao vậy? Sao bây giờ cậu ấy không còn muốn đón nhận nữa?”

“Hai chúng tôi ở bên nhau một năm, tôi liền chăm sóc cậu ấy một năm, cậu ấy muốn gì tôi đều cho cậu ấy cái đó, cậu ấy không cần, nhưng tôi thấy tốt, tôi cũng chủ động dâng lên trước mặt cậu ấy, tôi đối xử với cậu ấy chưa đủ tốt sao? Hiện tại cậu ấy vừa mới dọn đi, sau lưng đã hận không thể muốn phân rõ giới hạn với tôi rồi, đây là có ý gì? Rời nhà trốn đi sau đó nháo loạn muốn ra ở riêng à? Cứ cho là con trẻ muốn độc lập đi, nhưng lại không hề bước đi đúng chỗ. Không phải chuyện gì cũng nên có quá trình sao? Nào có chuyện mới vừa dọn đi là tuyệt tình như vậy!” Sở Thành tức đến bật cười, lại nâng ly uống cạn.

Diêu Tu Viễn nhìn, nhất thời cũng không biết nên khuyên thế nào, anh ngẩng đầu nhìn Tần Học và Thiệu Vĩnh, cả hai cũng đang vẻ mặt khiếp sợ, không biết nên nói gì nhìn anh.

Sở Thành xả giận xong rồi, một ly lại đến một ly, Tần Học thấy vậy, liền cản lại, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ có thể lời ít mà ý nhiều, hỏi thẳng, “A Thành, có phải ông thích Quý Khinh Chu rồi không?”

================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play