Chương 13:
Đồng Dã là một con cú đêm, Vinh Hạ Sinh nói buồn ngủ từ sớm, hắn cũng không thể không ỉu xìu rời khỏi phòng người ta mà về phòng mình tự kiếm trò để làm.
Vì không muốn làm phiền Vinh Hạ Sinh, Đồng Dã cũng không chơi đàn nữa mà hắn ôm gối đầu buồn chán chơi game.
Tâm tư của hắn chẳng đặt trên trò chơi, cho nên cứ liên tục bị giết.
Cuối cùng, Đồng Dã không chơi nữa, hắn nằm trên giường cầm iPad xem phim.
Chính là bộ phim “Kill Your Darlings” mà Vinh Hạ Sinh đề cập đến kia.
Hắn cảm thấy dù một người có thần bí đến mức nào, tính cách và thế giới nội tâm của người đó hẳn vẫn có dấu vết, chỉ cần tìm kiếm những điều người đó thích là có thể phản chiếu được trực tiếp trạng thái tinh thần của đối phương.
Đồng Dã rời giường tìm hộp sữa chua, sau khi trở lại phòng ngủ thì ngồi trên giường bọc chăn uống sữa chua, chuẩn bị xem phim với tâm tình nghiêm túc như chuẩn bị thi học kỳ.
Nếu nói “Xuân Quang Xạ Tiết” là sóng ngầm dưới lòng biển sâu, thì “Kill Your Darlings” lại là làn sương khói chẳng thể xua tan.
Khi đang xem “Xuân Quang Xạ Tiết”, Đồng Dã cảm thấy mãn nhãn với những xúc cảm dày đặc rực rỡ, còn khi xem “Kill Your Darlings”, hắn lại cảm thấy bản thân như bị bao quanh bởi làn sương khói mờ mịt, mà xuyên qua làn sương hắn có thể nhìn thấy một đám người vừa điên khùng lại vừa tài hoa hơn người, tất cả đều trong độ tuổi thanh xuân phóng khoáng cùng với tình cảm mãnh liệt.
“Xuân Quang Xạ Tiết” nhấn chìm hắn, còn “Kill Your Darlings” lại khiến hắn như lơ lửng trên một tầng mây.
Sau khi xem xong, trong Đồng Dã dấy lên loại xúc động muốn hút thuốc.
Hắn vốn không hút thuốc, hồi cấp ba hắn cảm thấy đây là một điều mới mẻ, cho nên đã từng cùng các bạn học thử hút, nhưng sau đó rất ít khi hắn đụng vào.
Thuốc lá cũng chẳng thể kích thích được âm nhạc?
Hắn không nghiện nicotin.
Nhưng hiện tại lại muốn hút một điếu.
Hắn xem phim đến mức hưng phấn, trong đầu toàn là hình ảnh Lucien đứng trên bàn đọc thơ. Hắn đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn bản thân trong gương mà nghĩ, không biết vì sao Vinh Hạ Sinh lại thích bộ phim này? Anh tìm kiếm chính bản thân mình từ ai, hay anh đang kiếm tìm một người nào đó khác?
Con người là loài sinh vật khó đoán nhất, thời điểm Đồng Dã bước ra từ nhà vệ sinh còn đứng nơi đó nhìn cửa phòng Vinh Hạ Sinh một lúc, hắn nâng tay lên cách tầng không khí mà vuốt ve cánh cửa kia, rõ ràng là sờ vào không khí hư vô, thế mà lại giống như đang chạm vào trái tim đập từng nhịp của đối phương.
Vinh Hạ Sinh cũng chưa ngủ.
12 giờ 23 phút tối, Vinh Hạ Sinh vẫn đang dựa vào con Doraemon nhồi bông trên giường đọc sách.
Máy tính của anh còn mở, phần văn bản trống trơn sáng lên trước mặt anh, nhưng anh không ngẩng đầu mà vẫn chăm chú đọc sách.
Trong tay anh là một cuốn sách rất mỏng, chưa đến ba tiếng mà anh đã đọc đến trang cuối cùng.
Dưới ánh đèn đêm khuya, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên một dòng chữ trên bìa sách – Xin hãy để tôi đau khổ một mình, để tôi được chữa lành bởi chính mình, xin hãy để tôi được cô độc.
(Cuốn sách “Laissez-moi : Commentaire”: Một cuốn tự truyện bởi nhà văn Marcelle Sauvageot người Pháp, bản tiếng Anh là “Commentary: A Tale”, bản tiếng Trung là “我选择独自一人”)
Giờ này khắc này, một mình anh đọc một cuốn sách tự chữa lành, cách sắp xếp và kết hợp của các câu chữ dường như đã tạo nên một liều thuốc được kê bởi bác sĩ, cho nên anh đã không lo lắng đắm chìm trong chúng và hoàn thành quá trình chữa trị chậm rãi.
Muôn vàn thế giới cũng chẳng thể làm anh thả lỏng và mê mẩn bằng văn thơ, ánh mắt anh dính vào dấu chấm câu cuối cùng, dừng ở đó lâu cũng chẳng muốn rời đi.
Đột nhiên một tiếng “rầm” vang lên trong phòng ngủ dọa Vinh Hạ Sinh nhảy dựng lên, anh ngẩng đầu tìm nguồn phát ra âm thanh.
Thì ra là một túi tài liệu rơi từ trên kệ sách xuống.
Anh nhẹ nhàng thở ra, đóng sách lại bước xuống giường.
Đặt cuốn sách lên chồng sách dưới sàn nhà, đây là những cuốn sách anh đã đọc trong năm nay.
Lại xoay người, anh cúi người nhặt túi văn kiện lên rồi sắp xếp xong xuôi.
Vinh Hạ Sinh nhìn thoáng qua thời gian, xoa xoa cổ.
Anh đến trước máy tính muốn tắt nó đi.
Đầu tiên là tắt văn bản, lúc này còn chẳng có thông báo lưu văn bản hiện lên.
Hôm nay là một ngày khó có được, anh không viết được một chữ nào, ấy vậy mà lại chẳng cảm thấy một chút tội lỗi.
Vinh Hạ Sinh cười cười, cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Tắt văn bản đi, anh thấy chương trình chạy video trên màn hình vẫn còn dừng lại ở phần phụ đề cuối phim.
Anh sững sờ đứng đó nhìn màn hình trong chốc lát.
Đột nhiên anh nhớ tới câu hỏi của Đồng Dã – “Vậy hiện tại anh cảm thấy đây là kết thúc như nào?”
Anh không nói ra được đáp án.
Thở dài tắt máy tính đi, Vinh Hạ Sinh đi ra nhà vệ sinh rửa sạch tay, sau đó đến phòng bếp lấy nước uống.
“Anh còn chưa ngủ sao?” Đồng Dã đột nhiên mở một khe hở từ phòng ngủ, hắn thò đầu ra nhẹ nhàng hỏi Vinh Hạ Sinh.
“Tôi khát, muốn đi lấy nước.”
Đồng Dã cười cười cũng đi ra từ phòng ngủ.
Hai người ngồi bên bàn ăn uống nước, Đồng Dã nói. “Anh là nửa đêm thức dậy muốn uống nước? Hay là vẫn chưa ngủ?”
“Còn cậu thì sao?” Vinh Hạ Sinh nói. “Thức đêm à?”
“Đây là thói quen, tôi không ngủ được.” Đồng Dã nói. “Trước kia khi ở trường sau khi tắt đèn bọn tôi còn có thể làm ầm ĩ đến hơn nửa đêm mới ngủ.”
Vinh Hạ Sinh cười cười không nói chuyện.
“Tôi nhận ra nhà anh nơi này thật sự quá yên tĩnh.” Đồng Dã nhìn ra ngoài cửa sổ nói. “Ngày thường đã chẳng có người, đến tối rồi chẳng khác gì lâu đài cổ.”
“Ừ, yên tĩnh thật.”
“Anh không sợ à?” Đồng Dã nói. “Nếu tôi ở đây một mình, tôi đã lộn hết cả ruột mà muốn tìm người tới chơi rồi.”
Vinh Hạ Sinh nheo đôi mắt nhìn hắn.
“… Không phải kiểu chơi đó, là chơi game đó, chơi một mình quá chán.”
(Từ “chơi”/”玩” vừa có nghĩa là “chơi” mà cũng vừa được dùng với nghĩa “chịch”)
Vinh Hạ Sinh cười. “Tôi hiểu rồi.”
Đồng Dã nghĩ: Tốt nhất là anh nên hiểu thật sự, tôi không phải loại người tùy tiện như thế.
Hắn uống nước, thỉnh thoảng ngắm trộm Vinh Hạ Sinh một cái.
Người này quá an tĩnh, cũng giống như chính ngôi nhà này vậy.
“Anh cũng chịu được cô đơn nhỉ.” Đồng Dã nói. “Hỏi anh vấn đề riêng tư một chút nhé, anh đừng giận.”
“Ừ, cậu hỏi đi.”
Đồng Dã mở to mắt nhìn anh, còn chưa kịp nói đã hắt xì một cái.
Đêm cuối thu, trong nhà cũng thật lạnh.
Vinh Hạ Sinh đưa áo khoác lông vắt trên lưng ghế cho Đồng Dã, Đồng Dã vốn định từ chối theo bản năng, nhưng lời từ chối còn chưa nói ra thành lời thì đột nhiên nhớ tới đây là áo của Vinh Hạ Sinh, thế là lại vui tươi hớn hở nhận lấy áo mà khoác lên người.
“Buổi tối lạnh thật đấy.” Đồng Dã kiềm chế để không cười, tuy rằng hắn biết rõ Vinh Hạ Sinh không dùng nước hoa, nhưng hắn lại cảm thấy quần áo đối phương cực kỳ thơm, là thứ mùi hương nhàn nhạt có thể khiến người ta trái tim người ta bình yên.
Vinh Hạ Sinh không nói lời nào chờ hắn đặt câu hỏi.
“Anh ở một mình bao lâu rồi?” Đồng Dã hỏi.
“Từ khi tốt nghiệp đến giờ, khoảng 5 năm đi.”
“Ở một mình như vậy, anh thật sự không cảm thấy chán sao?” Đồng Dã nói ra vấn đề mình vẫn luôn muốn hỏi. “Tại sao anh không tìm người đến ở chung? Hai người ấy mà, ít ra trong nhà cũng có chút ấm áp.”
Vinh Hạ Sinh dựa lưng vào ghế nhìn hắn, trầm mặc một lát, sau đó thản nhiên mà nói. “Không tìm được.”
“Không tìm được?” Đồng Dã cười. “Sao có thể được? Anh đẹp trai thế này, các cô gái thích anh chắc cũng không ít đâu nhỉ?”
Ánh mắt Vinh Hạ Sinh lập lòe một chút, sau đó uống một ngụm nước, nghĩ nghĩ rồi nói với Đồng Dã. “Tôi không thích con gái, cũng chưa gặp được người đàn ông nào thích hợp.”
Anh đứng dậy đổ chỗ nước thừa đi, rửa qua chiếc cốc rồi xoay người về phòng.
Từ đầu đến cuối Đồng Dã không nói câu nào nữa, mãi cho đến khi người đã đóng cửa, hắn mới bất ngờ gọi được hồn về.
Đây là, đột nhiên comeout?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play