“Đừng khóc! Nha đầu ngốc, bà nội không phải đã nói rồi sao? Không cho khóc, nghe lời.” Thẩm Lãng vỗ vỗ lưng Thẩm Nhất, nhẹ nhàng an ủi.
Y không nói còn đỡ, y vừa nói lời này Thẩm Nhất lần nữa cũng khống chế không được ghé vào trong lòng y, buồn bã cúi đầu nhỏ giọng khóc.
Mỗi ngày đều nhìn, mỗi ngày đều nghe lời của bác sĩ nói, mỗi một lần, chính là khôn cùng vô tận giằng co tra tấn, tử vong không đáng sợ, đáng sợ là nhìn tử vong chậm rãi tới gần, từng chút từng chút ăn dần sinh mệnh, nhìn thấy lại vô năng vô lực, chỉ có thể nhìn…
Thẩm Nhất đây là lần đầu tiên phát tiết khó chịu trong lòng, nhìn Thẩm Lãng, đại ca này từ nhỏ đã ổn trọng, cô biết mình có thể phát tiết một chút áp lực khổ sở lâu ngày của mình.
Thẩm Lãng cười khổ ôm lấy muội muội bất lực, cô khổ sở, y có dễ chịu gì? Từ nhỏ cha mẹ rất ít ở bên cạnh, lúc còn nhỏ y chính là một tay bà nội nuôi lớn, trí nhớ thời thơ ấu của y trước bảy tuổi cơ hồ không có cha mẹ, chỉ có ông bà nội, người phụ nữ đời này y kính trọng nhất có lẽ chính là bà! Rất nhiều tình cảm, y vẫn chưa kịp biểu đạt, lại có thể sẽ mất đi cơ hội này…
Hai anh em vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thẳng đến khi cảnh vệ viên của Thẩm Lãng đưa thuốc tới, Thẩm Nhất mới thu về cảm xúc không khống chế được, rời khỏi nhà của Thẩm Lãng và Đường Mộ.
Thẩm Lãng thu lại tinh thần, đem thuốc cảnh vệ viên đưa tới để vào thùng cấp cứu, đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho Đường Mộ. Lên lầu phát hiện Đường Mộ còn đang ngủ, y nhẹ nhàng thử nhiệt độ cơ thể của hắn một chút, cảm giác không có khác thường, Thẩm Lãng kéo mở cửa sổ sát đất của phòng ngủ, bên ngoài là một ban công thư giãn, bởi vì Đường Mộ thích trạch ở trong phòng, còn cố ý chuẩn bị hai ghế dựa cùng với một bàn trà nhỏ, Thẩm Lãng tắt đèn trong phòng ngủ, một mình ngồi ở ban công hút thuốc trầm tư.
Đường Mộ không biết mình ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại cả người đều đau nhức, vẫn không có khí lực, nhìn thời gian trên đầu giường, hắn hơi hơi nhíu mày một chút, như thế nào cảm giác ngủ thật lâu, nhưng mà thời gian mới có vài tiếng đồng hồ. Hơn nữa Thẩm Lãng đâu? Sao không thấy?
“Thẩm Lãng?” Đảo mắt liền thấy trên ban công ẩn ẩn một người, Đường Mộ thử kêu một tiếng.
Thẩm Lãng vừa mới nghe thấy tiếng vang liền đứng dậy vào phòng, thấy Đường Mộ nằm nghiêng ở trên giường nhìn y, y sửng sốt, bước nhanh tiến lên đưa tay sờ lên trán Đường Mộ, cảm giác được độ ấm dưới bàn tay không cao, Thẩm Lãng mới yên tâm.
“Làm sao vậy? Không có khí lực?” Thẩm Lãng giúp Đường Mộ tựa vào đầu giường, thuận tay kê một cái gối dưới thắt lưng cho hắn.
Đường Mộ nhíu mày lại nhìn nam nhân này có chút không thích hợp, lúc hắn ngủ đã xảy ra chuyện gì sao? Người này biểu tình như vậy cơ hồ là nhìn không được, đây là làm sao vậy?
“Tôi muốn tắm.” Biết là hiện tại y chưa muốn nói, Đường Mộ cũng không truy hỏi.
“Được, anh đi mở nước, có đói bụng không? Anha nấu cháo, tắm xong ăn một chút?”
“Được.” Đường Mộ càng thêm khẳng định suy đoán của mình, người này tuyệt đối có chuyện.
Thẩm Lãng đứng dậy đi vào phòng tắm mở nước cho Đường Mộ tắm, chuẩn bị áo choàng tắm với khăn tắm, ánh mắt Đường Mộ vẫn không có rời khỏi bóng dáng y. Người này khống chế cảm xúc tốt lắm, cảm xúc như vậy hắn cũng chỉ gặp qua một hai lần, chính là lúc nghe được bà nội của y bị bệnh, vậy hôm nay lại là cùng bà nội có liên quan đi. Bằng không người nọ sẽ không như vậy.
Đường Mộ cũng không truy vấn, Thẩm Lãng mở nước cho hắn xong, ôm hắn đến phòng tắm lột sạch sẽ thả vào trong nước: “Em tắm trước đi, anh đi lấy thức ăn cho em, được không?”
Đường Mộ trợn mắt liếc nam nhân này một cái: “Anh thực cho tôi là não tàn?” Não tàn đến nỗi tắm rửa một cái phải cần người giúp đỡ sao? Hắn chỉ là phát sốt thể lực cạn kiệt, vẫn chưa đến nỗi tắm cũng không thể tẩy rửa.
Thẩm Lãng vừa nghe liền vui vẻ: “Tổ tông, đây chính là em nói.” Y cũng không trả lời nói hắn là não tàn.
Như thế nào câu nói đầu tiên của người này luôn có thể làm giảm bớt tâm tình của y nhỉ? Thật sự chỉ là một câu a, trước đó một mình y nghẹn khuất trầm trọng nửa ngày, bây giờ tốt hơn nhiều.
“Như thế nào? Tôi ở trong mắt anh  chính là một tên não tàn?” Đường Mộ tiếu tự phi tiếu nhìn nam nhân gần trong gang tấc, ngữ khí kia bắt đầu nguy hiểm.
“Không! Em là ái nhân của anh, sao lại là não tàn? Bảo bối, anh yêu em còn không kịp, làm sao có thể nói em não tàn?” Thẩm Lãng cười hì hì nghiêng người hôn môi Đường Mộ một cái, ngữ khí phủ nhận thành khẩn không thôi!
“Cút mẹ anh đi!” Đường Mộ trực tiếp đem nam nhân giống như vô lại này khinh bỉ tới góc tường.
“Không náo loạn, tổ tông mau tắm đi, cảm mạo của em còn chưa khỏi, không thể lại ở lâu trong nước, anh đi lấy thức ăn cho em.” Thẩm Lãng thử độ ấm nước, đứng dậy rời khỏi phòng tắm.
Nhìn bóng dáng Thẩm Lãng, thần sắc Đường Mộ trấn định rồi lại hạ xuống, là bệnh tình của bà nội tăng thêm sao? Hay là thời gian đến gần rồi? Thẩm Lãng hẳn là rất khổ sở…
Cho dù là cùng hắn đấu võ mồm nói giỡn, nhưng mà một chút bi thương trong đôi mắt kia mãi không tan. Thẩm Lãng cái dạng này làm cho hắn có chút khó chịu, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng y không quá thong thả như vậy, ngày mai trở về đại viện ở đi! Thời gian cuối cùng y hẳn là muốn bồi ở bên người lão nhân, dù sao nhiều năm như vậy y thực sự không có nhiều thời gian hảo hảo bồi bà nội của y…
Nghĩ, động tác trên tay Đường Mộ nhanh hơn, vài cái đem mình tắm sạch sẽ, lúc chống lên mép bồn tắm, cánh tay mềm nhũn, hắn đột nhiên ngồi trở lại trong bồn tắm, bọt nước văng tung toé khắp nơi, Đường Mộ không chú ý một cái uống hai ngụm nước, ho khan kịch liệt.
“Khụ khụ… Khụ khụ… Khụ khụ — Khụ…” Nước sặc đi vào làm cho hắn khó chịu ho đỏ cả mặt.
Lúc Thẩm Lãng xuống lầu không có đóng kín cửa, vừa đi tới cạnh cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng ho khan, bị dọa đến nhảy dựng. Chạy nhanh vào cửa buông cháo trong tay, vọt tới phòng tắm liền thấy nước văng khắp nơi, tiểu tổ tông của y ngồi ở trong nước ho đến không thở nỗi.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Sặc nước sao?” Thẩm Lãng ngồi xổm xuống vuốt lưng cho hắn.
Đường Mộ lắc đầu, cả buổi cũng không nói ra một lời. Mẹ nó! Hắn chỉ là phát sốt mà thôi, cư nhiên lại chân nhuyễn đứng dậy không vững! Thân thể hư hỏng này khi nào thì ‘mảnh mai’ như vậy?!
Thẩm Lãng thử độ ấm nước không còn nóng như trước, vội ôm người đi ra, đặt hắn trên ghế lau khô nước trên người cho hắn, lại mặc áo choàng tắm cho hắn mới ôm hắn đi ra thả ở trên giường.
Đường Mộ rốt cuộc thuận khí, không nói gì nhìn Thẩm Lãng bận lên bận xuống, hắn trước kia không có phát hiện mình sao lại không có năng lực tự gánh vác a! Hiện tại hắn phát hiện mới cùng người kia sống không bao lâu, nhưng mà năng lực tự gánh vác của hắn sắp bằng không! Cái này cũng không phải là hiện tượng tốt gì a!
Thật sự không thể rời khỏi người này sao? Mặc kệ là sinh lý hay là tâm lý, hắn cũng sẽ từng bước một đình trệ, đây là hiện tượng tốt hay là hiện tượng xấu? Nam nhân này, bọn họ cảm tình như vậy, thật sự có thể cùng chung sống cả đời không? Lúc kết hôn, hắn nói không biết có phải yêu hay không, chỉ là muốn cùng người này cùng chung sống, hiện tại hắn vẫn muốn cùng người này chung sống, nhưng mà hắn lại có chút sợ hãi.
Bọn họ thật sự có thể như vậy sống cả đời không? Cả đời xa như vậy, người này thật sự có thể cùng hắn chung sống đến mai sau không?
Hắn thật sự đang e ngại vấn đề này, cả đời quá xa, cảm tình như vậy hắn không có tin tưởng có thể đi qua cả đời, cảm tình của người này có thể duy trì đến già không? Mười năm, hai mươi năm, thật sự có thể không thay đổi sao? Bọn họ cảm tình như vậy, không có bất kỳ chi giá, gắn bó duy nhất chính là yêu vô hình vô trạng kia, nhưng mà tới lúc yêu không còn thì sao? Phải dùng cái gì để chống đỡ, thân tình sao? Khó a, thân tình cảm tình của hắn mỏng manh, nếu như người này đến lúc đó chỉ còn lại thân tình, vậy mình với người này đi qua không được đi!
Đường Mộ dựa vào đầu giường, tâm tư cuồn cuộn.
Thẩm Lãng đem cái bàn trà nhỏ đặt ở trên giường cho hắn, bưng cháo lên: “Ngoan, trước ăn một chút, xem có ngon hay không, không ngon anh làm lại.” Thẩm Lãng đưa cái thìa cho hắn, xoay người vào phòng tắm dọn dẹp.
Ngoan? Từ này hắn đây hơn hai mươi năm nghe được nhiều nhất có lẽ chính là từ miệng nam nhân này nói ra đi!
Đường Mộ thở dài một cái, ta đây thìa có thìa không ăn, hắn thật sự muốn cắm ở trên người nam nhân này a!

Đường Mộ cuộn mình ở trên ghế phó lái, tinh thần tốt hơn nhiều, nhưng mà người lười nhác chỉ là không muốn động.
Thẩm Lãng nhìn hắn, sủng nịch nở nụ cười, tiểu tổ tông này sáng sớm bảo y thu thập này nọ, làm cho y khó hiểu nghĩ đến tiểu tổ tông này sáng sớm sẽ buôn bán cái gì, kết quả hắn nói về đại viện…
Người này không thích nơi nhiều người, đại viện Thẩm gia nơi như vậy có lẽ là nơi hắn không muốn tới nhất đi. Lại càng không phải nói chủ động đi ở vài ngày, nhưng mà hắn nói trở về ở vài ngày, không có lý do gì, nhưng mà y biết tiểu tổ tông vì sao lại chủ động yêu cầu trở về đại viên ở vài ngày…
“Bà nội nhìn thấy em sẽ rất cao hứng.” Người này ngoài miệng không nói, nhưng mà lại không được tự nhiên dùng phương thức trầm mặc để làm.
Đường Mộ không nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần.
“Tổ tông, em ngủ chưa? Đừng ngủ, trên xe lạnh.” Thời tiết ấm lại ngừng dùng điều hòa trên xe, trên xe vẫn là có chút lạnh, ngủ như vậy không cảm mạo mới là lạ.
Đường Mộ nhắm hai mắt: “Anh có thể yên lặng lái xe hay không?”
Thẩm Lãng thầm hít mũi: “Anh muốn nghe tiếng của em một chút.” Rất là vô tội nhìn Đường Mộ.
“CMN! Hỗn đản, anh vẫn còn là đứa nhỏ ba tuổi có phải hay không?”
Đường Mộ vừa nghe lời này một cái liền phát hỏa, người này thật sự chính là một tên vô lại. Muốn nghe tiếng của hắn? Đây là cái lý do rách nát gì? Chẳng lẽ hắn phải dỗ đứa trẻ hư hỏng? Còn muốn nghe tiếng? Y sao không nói y còn muốn uống sữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play